Chương 75: Tình yêu nồng đậm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Triệt Nhi lại đột nhiên lạnh lùng đẩy nàng ra, trừng mắt nhìn nàng, mâu trung lại hàm chứa nước mắt.

"Làm sao vậy? Triệt Nhi." Vân Phi Tuyết sửng sốt, chẳng lẽ là bởi vì thời gian ly biệt quá dài nên hắn đã muốn quên mình rồi sao?

Triệt Nhi lại vẫn là cắn môi nhìn chằm chằm nàng.

"Triệt Nhi, ngay cả hoàng tẩu ngươi cũng không biết rồi sao?" Tiêu Nam Hiên đi tới lấy tay vuốt đầu hắn, không biết ở hắn cái gì không được tự nhiên, tuy rằng hai năm sau này gặp lại hắn đã không còn nhắc tới hoàng tẩu nữa, nhưng là mỗi một lần thấy bức họa của nàng hôm sinh nhật hắn đều ngẩn người một mình, hắn trong lòng vẫn là nghĩ đến nàng.

"Nàng không phải, hoàng tẩu nói sẽ không rời ta đi, nàng lại càng hội thấy ta còn làm bộ như không biết ta." Triệt Nhi có chút oán hận nói, nàng cư nhiên không tiếp nhận hắn.

Vân Phi Tuyết thế này mới hiểu được hắn đang tức giận liền đi qua ôm lấy hắn giải thích nói: "Triệt Nhi hoàng tẩu có nỗi khổ riêng, hoàng tẩu cũng là bất đắc dĩ, ngươi lý giải sao?

"Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi có nỗi khổ là gì?" Triệt Nhi vẫn là một phen đẩy nàng ra, chỉ biết tìm lý do thôi.

Vân Phi Tuyết ngẩn ra, nàng nên giải thích cùng hắn như thế nào? Hắn nghe có hiểu không?

"Triệt Nhi hoàng tẩu sinh cục cưng rồi, quá vài ngày là ngươi có thể nhìn thấy con gái đáng yêu của hoàng huynh." Tiêu Nam Hiên ở một bên thay nàng giải thích nói.

Con gái? Triệt Nhi mở to hai mắt tựa hồ quên việc không vui vừa rồi, đột nhiên giữ chặt tay nàng tò mò hỏi: "Hoàng tẩu, là thật sao? Kia nàng ở nơi nào?"

Vân Phi Tuyết sủng ái cười cười: "Là thật, chờ vài ngày nữa ngươi có thể nhìn thấy các nàng rồi.Nàng cũng rất nhớ các con.

"Được rồi, nếu như vậy ta đây liền tha thứ người." Triệt nhi bày bộ dạng đại nhân đại lượng, trên mặt cũng thay đổi thái độ.

Hắn một câu đều làm cho mọi người nở nụ cười.

Vân Phi Tuyết vừa định "hôn" hắn như với các con của nàng , chính là môi vừa muốn đụng tới, Triệt Nhi liền nhảy ra đằng xa, bất mãn đến: "Hoàng tẩu, ta đã muốn trưởng thành, ngươi không nên hôn ta"

"Chính là bởi vì ngươi trưởng thành, trưởng thành dễ nhìn rồi cho nên ta lại càng muốn hôn đây." Vân Phi Tuyết cố ý đùa giỡn với hắn làm bộ muốn dùng tay bắt hắn.

"Ta không cần." Triệt Nhi một khắc liền trốn được phía sau sư phụ.

"Triệt Nhi, ngươi về phòng trước, sư phụ cùng bọn họ nói chuyện đã." Ma quân cười cười nhìn hắn nói.

"Nga, ta đây về phòng trước rồi." Triệt Nhi thế này mới có chút không buông nhìn xem Vân Phi Tuyết, thấy nàng gật gật đầu hắn liền xoay người rời đi.

Ma quân thế này mới tiếp: "Hiên Nhi, ngươi cùng Tuyết Nhi về phòng trước nghỉ ngơi một chút, Phi Nhi ngươi cho người chuẩn bị bữa tối."

"Dạ, sư phụ." Bọn họ cùng nhau hồi đáp, biết sư phụ là cho bọn họ một cơ hội.

Tiêu Nam Hiên nắm tay nàng một đường đi trở về phòng mình, tiến vào phòng liền gắt gao ôm lấy nàng, nhiều năm thế này nàng một mình cùng các con, hắn biết nàng nhất định cũng chịu không ít cực khổ.

Vân Phi Tuyết ngẩng đầu lấy tay sờ qua khuôn mặt hắn: "Mấy năm nay ngươi tốt không?"

"Không tốt, nàng rời đi ngày nào ngày đó ta sẽ không tốt. Năm năm rồi ta thường xuyên nghĩ nàng đã về nhà rồi, nhưng là ta tin tưởng vững chắc nàng sẽ trở về cho nên ta luôn chờ nàng." Tiêu Nam Hiên cầm tay nàng nói, hắn rốt cục cũng đợi được rồi.

"Cho nên ngươi liền từng tháng đưa ta một kiện lễ vật." Vân Phi Tuyết cảm động mang theo tươi cười.

"Ngươi như thế nào biết? Chẳng lẽ ngươi đã về vương phủ?" Tiêu Nam Hiên sửng sốt, hắn giống như cũng không có nói qua cho nàng.

Vân Phi Tuyết chính là cười mà không nói, nàng đương nhiên đã về qua, sau khi nàng rời Vô Tình cốc chuyện thứ nhất chính là đi gặp hắn, nhìn hắn có ổn không.

"Nàng sẽ không là cố ý đi điều tra ta?" Tiêu Nam Hiên con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng lộ ra một tia nguy hiểm, hơi thở hắn liền vậy, hắn không đáng giá để nàng tín nhiệm sao?

"Ta không nên đi điều tra sao? Năm năm có lẽ ngươi đã sớm quên ta rồi hoặc là ngươi đã muốn tìm nữ nhân khác, dù sao nam nhân cũng là nửa động vật." Vân Phi Tuyết mắt liếc hắn một cái, tuyệt không để hắn uy hiếp.

Nữ nhân khác? Động vật? Tiêu Nam Hiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chằm chằm nàng, bay nhanh đến hôn môi nàng một chút rồi cố ý hỏi: "Nếu ta tìm nữ nhân khác ngươi liền làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ? Thỳ phải xem tình huống như thế nào, nếu chàng chính là giải quyết một chút sinh lý cần ta, có lẽ ta chỉ biết trừng phạt chàng một chút nếu chàng cưới người khác." Vân Phi Tuyết cao thấp đánh giá hắn.

"Cưới người khác nàng sẽ làm sao?" Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm nàng.

"Ta đương nhiên là từ này về sau mang theo hai bảo bối của ta đi tiêu dao cuộc sống, hoàn toàn quên chàng." Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn là hội nghĩ đến nàng khóc lóc om sòm, cầu xin cũng không nghĩ đến nàng có thể làm chuyện này.

"Nói lại lần nữa xem ?" Tiêu Nam Hiên mâu trung nguy hiểm, hơi thở nặng nề một phần, nàng cư nhiên nghĩ như vậy, lặng yên vô tức mang theo các con của hắn rời đi sao?

" Giận à ?". Vân Phi Tuyết lại cười lấy tay ôm cổ hắn, cũng học theo hắn, ở trên môi hắn hôn một cái nói: "Không cần, ta đã nói rồi, bởi vì không có loại khả năng này, bởi vì chàng đang đợi ta trở về, vậy là đủ rồi. Tiêu Nam Hiên, ta yêu chàng."

Chính là nháy mắt đơn giản ba chữ này làm cho tâm hắn thực mềm mại đứng lên. Năm năm tưởng niệm, năm năm cảm tình tụ tập đều trong nháy mắt bùng nổ rốt cuộc ức chế không được, hắn cũng không muốn đi ức chế, hắn rõ ràng cảm nhận được chân thật người trong lòng mình.

"Vân Phi Tuyết, ta cũng yêu nàng." Lời còn chưa dứt môi cũng đã hạ xuống, hắn hấp dẫn môi nàng, tình yêu triền miên...

Độ ấm bên trong càng lên càng cao, hai người gắt gao ôm nhau không khỏi ngã xuống một bên.

Nhìn dưới thân mắt đẹp mê ly thành thục tản ra xinh đẹp, tay hắn nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo trước ngực nàng, màn chậm rãi hạ xuống, trên giường quần áo phân tán, lung tung.

Hai thân hình chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ trên giường, kịch liệt run rẩy, tình yêu say đắm hóa thành kích tình...

  Long Phi đứng ở bên ngoài phòng bọn họ nghe được bên trong truyền ra tiếng vang rất nhỏ nhưng lại là làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, sắc mặt ảm đạm, mâu trung mang theo cảm xúc bi thương quyện đầy , nắm chặt nắm tay.

Ma quân đứng rất xa thấy hắn một thân bi thống đứng nơi đó bất đắc dĩ thở dài, chính mình vẫn đều biết tâm tư Phi Nhi nhưng cũng là vô năng vô lực, thật sự là thiên ý trêu người, liền đi qua thân thủ vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Phi Nhi, sư phụ muốn nói chuyện cùng ngươi."

Long Phi thế này mới buông nắm tay ra, cùng một chỗ yên lặng đi theo sau sư phụ mãi cho đến hậu viện mới ngừng lại dưới một cây đại thụ.

Ma quân ngẩng đầu nhìn cây đại thụ, cây này đã muốn trưởng thành chậm rãi mở miệng nói: "Cây này là ta cùng Liên Nhi trồng vào cái thời điểm nàng nói sư huynh chờ năm tháng qua cây này trưởng thành, Liên Nhi sẽ gả cho ngươi."

Long Phi nhìn người, nhớ lại chuyện cũ khóe môi cũng lộ ra hạnh phúc thản nhiên tươi cười, hắn cùng sư huynh đều biết người sư phụ thích là mẫu phi của sư huynh.

"Nàng lúc nhỏ không muốn học võ công, nàng nói có sư huynh là ta bảo hộ đủ rồi, không cần học, ta vì một câu đó của nàng cho nên liều mạng học võ công để sau có một ngày ta có thể bảo hộ cho nàng, có lẽ là ta đã lạnh lùng quá mức, có lẽ là nàng hoạt bát quá mức để rồi đến một ngày nàng trở về nói với ta, sư huynh ta yêu thương người khác, ta nên làm gì bây giờ? Lúc ấy ta thực khiếp sợ, lòng ta thật đau nhưng thời điểm ta nhìn nàng kể về cái nam nhân kia với dáng vẻ hạnh phúc ấy, ta đành cưỡng lòng mà mỉm cười chúc phúc cho nàng bởi vì ta biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng." Đã qua nhiều năm như vậy nhưng là khi nói về chuyện cũ, mâu trung Ma quân vẫn là thực bi thương.

"Sư phụ người hối hận sao? Nếu sư phụ lúc ấy giữ nàng lại hoặc là không buông tay nàng ra mọi chuyện sẽ không trở thành như vậy, ít nhất mẹ của sư huynh sẽ không sớm rời đi.

"Hối hận? Là nhìn đến thời điểm Liên Nhi không hạnh phúc ta quả thật có hối hận, nhưng là nếu lúc trước ta ngăn cản nàng, như vậy người hối hận có lẽ sẽ là nàng, yêu người chính là hy vọng người hạnh phúc. Mặc dù lựa chọn của nàng là sai lầm nhưng là ai có thể đoán trước sự tình mai sau, Phi Nhi buông tha chính mình đi, sư phụ tin tưởng ngươi hội sẽ suy nghĩ cẩn thận." Ma quân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn an ủi.

"Sư phụ ta hiểu được. Long Phi khóe môi mang theo chua xót tươi cười, hắn nghe đượcTuyết Nhi nói đến con gái, cái gì hiểu được hắn cũng hiểu rồi, hiện tại không phải hắn nên buông hay không buông mà là hắn phải buông ra.

"Hiểu được là tốt rồi, đi thôi chờ bọn hắn ra ăn cơm chiều." Ma quân nói xong xoay người rời đi trước, biết hắn hiện tại nhất định rất thống khổ vì chuyện này nên là cần chính hắn phải nghĩ thông suốt, bởi vì chính mình cũng là mê mang trong thống khổ mới hiểu được.

Long Phi lại yên lặng đi theo sư phụ, hắn không nghĩ cần đối mặt nhưng là hắn phải buộc chính mình đối mặt, phải thích ứng cái đau đến chết lặng đó rồi sau sẽ không còn đau nữa.

Trong phòng.

Trong màn còn lưu lại hơi thở sau cuộc hoan ái.

Vân Phi Tuyết thức giấc, mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã muốn chuyển đêm vội vàng đứng dậy.

"Làm sao vậy?" Tiêu Nam Hiên một phen giữ chặt nàng, không biết nàng đang gấp gáp cái gì?

"Nhanh lên, sư phụ cùng Long Phi khẳng định đang đợi chúng ta ăn cơm chiều." Vân Phi Tuyết giãy cánh tay hắn vội vàng nhặt quần áo lên mặc vào, trên sắc mặt có chút ửng đỏ, nàng sẽ như thế nào khi đi ra ngoài gặp bọn họ.

"Không cần phải gấp gáp bọn họ cũng sẽ hiểu chúng ta đang làm gì?" Tiêu Nam Hiên lại một phen kéo nàng qua ôm lấy nàng, khóe môi mang theo ý cười, hắn hiện tại thầm nghĩ ôm nàng.

"Buông mau, đứng lên." Vân Phi Tuyết hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, chính là bởi vì biết nàng thẹn thùng còn hắn đến một bộ dáng đó cũng không có.

"Được, nàng giúp ta mặc quần áo." Tiêu Nam Hiên buông nàng ra, biết sư phụ đang đợi bọn họ sau đó liền không chút nào che dấu đứng trước mặt nàng mở ra hai tay.

Nhìn đến ngực hắn cùng cơ bụng cường tráng, Vân Phi Tuyết cảm thấy đầu óc nóng lên nha, nếu không có việc gì, như vậy nàng cũng không thể ở trước mặt hắn lau máu mũi, liền tùy tay đem quần áo vội vàng đi qua: "Tự mình mặc."

"Ha ha." Tiêu Nam Hiên nhìn nàng có chút chật vật rời đi liền cười to ra tiếng chính mình tự mặc quần áo, ai nói nam nhân háo sắc, nữ nhân cũng thế đấy, giống nhau cả thôi.

Đứng trước cửa phòng, Vân Phi Tuyết đứng ở nơi đó không biết nên như thế nào đi vào? Sắc trời đều đã tối đen, không cần phải nói ai cũng đều biết bọn họ ở trong phòng làm cái gì?

"Làm sao vậy? Đi vào đi, sư phụ cùng Triệt Nhi nhất định đang đợi chúng ta." Tiêu Nam Hiên theo sau đuổi tới kéo tay nàng hướng bên trong đi đến.

Vân Phi Tuyết lập tức lấy tay rút trở về: "Ngươi đi vào cùng bọn họ, nói ta không đói bụng nên không ăn, ta về phòng trước." Nói xong liền xoay người rời đi.

Tiêu Nam Hiên lập tức giữ chặt tay nàng, mâu trung mang theo ý cười, biết nàng là ngượng ngùng phải đối mặt với bọn họ nên thấp giọng sát bên tai nàng: "Lần sau nhớ viện cớ tốt một chút." Nói xong không đợi nàng đồng ý liền đem nàng kéo vào.

"Hoàng huynh, hoàng tẩu các người đang làm cái gì? Lâu như vậy mới đến, ta đói bụng mà sư huynh không muốn ta đi tìm các ngươi, thật là...." Triệt Nhi vừa nhìn thấy thân ảnh bọn họ xuất hiện ở cửa liền quệt cái miệng nhỏ nhắn bất mãn đến hỏi.

Vân Phi Tuyết sắc mặt đỏ lên xấu hổ đứng ở nơi đó không biết nên như thế nào trả lời, trừng mắt nhìn Tiêu Nam Hiên một chút, tay dùng sức ở tay hắn, trong lòng giận một nỗi đều do hắn.

Hắn chính là đối với nàng vô tội, nhún nhún vai.

"Hiên Nhi, Tuyết Nhi, lại đây tọa." Ma quân ra tiếng đánh vỡ cái tình huống ngượng ngùng này.

"Dạ, sư phụ." Bọn họ cùng nhau đi tới ngồi xuống.

"Hoàng tẩu ngươi vừa rồi đang làm cái gì? Ngươi còn chưa nói." Triệt Nhi lại giống như không buông tha nàng, thu lời nói đồng dạng nhau để rồi hỏi lại một câu.

Vân Phi Tuyết trên mặt nhất thời vẻ mặt đen lại, ánh mắt ai oán trừng mắt nhìn hắn, tiểu tử này có phải cố ý hay không.

Ma quân cùng Long Phi đều làm bộ như không nghe, tiếp tục ăn đồ ăn của mình, chỉ là khóe môi hơi hơi giơ lên .  


Nghiện votes nghiện "cmt" :( Ai giựt tem mình tặng chap nha :))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro