Chương 1: Tồn tại linh hồn ngay cả khi đã chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Tồn tại linh hồn ngay cả khi đã chết?

Editor: Oryy.

Beta: Cenyy.

Lăng Lan đã chết!

Cô biết mình đã chết, biết từ khi nhận ra bản thân đang trôi lơ lửng trên không trung, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn xuống những gì đang tiếp diễn dưới căn phòng bệnh.

Ấy thế mà cô thực sự có thể xuyên qua vách tường kiên cố kia để tiến ra ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài ấy là hình ảnh cha mẹ cô đang khóc tới cổ họng khô khốc. Lăng Lan cũng nhìn thấy được nét trầm trọng trên khuôn mặt của người em trai mình đang ngồi gần đó.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm lúc không có ai có thể chú ý đến, tựa như thể cả tấn áp lực được giải phóng khỏi tâm trí.

Lăng Lan không tức giận với điều này, cô biết rất rõ mình đã liên lụy đến gia đình này bao nhiêu lần trong suốt 24 năm. Thậm chí Lăng Lan còn suýt chút nữa đã kéo đổ gia đình không mấy khá giả này. Nếu không phải vì căn bệnh của cô quá quái ác đi? Ác tới mức chưa ai biết được nó là gì, vẫn cần được nghiên cứu kỹ lưỡng. Hơn nữa lại được nhận thuốc trị bệnh miễn phí do nhà nước hỗ trợ, nếu không, hơn mười năm trước cô nên chấp nhận căn bệnh này mà từ giã cõi đời.

Nhưng nếu cho dù có thoát khỏi cái đoản mệnh ấy thì sao? Cô vẫn không thể thoát khỏi sự sắp đặt của ông trời, sinh ly tử biệt đằng nào cũng tới.

Nhưng cô không ngờ rằng con người thực sự có linh hồn.

Lăng Lan khẽ ngẩng đầu, đôi mắt hướng tới một mảnh bầu trời đêm đen kịt chẳng thấy tia sáng ở đằng xa, đầu óc bắt đầu suy nghĩ lung tung đủ điều: Liệu trên đời này có tồn tại đầu trâu mặt ngựa? Hay như trong anime Tử Thần (Death), một ma quỷ tự xưng là Thần chết đột nhiên xuất hiện dẫn cô vào (*)Thi Hồn giới?

Lăng Lan nhịn không nổi bật cười, tự giễu chính mình quá suy tưởng. Lúc còn ở trên giường bệnh nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, xem mấy bộ sách manga anime nên chắc bị ám ảnh mà có mấy cử chỉ điên rồ. Anime Tử Thần gì đó đến từ Nhật Bản, sao có thể sẽ xuất hiện ở Trung Quốc? Có thể xác suất đầu trâu mặt ngựa xuất hiện cao hơn một chút, hay cũng có thể là một tiểu quỷ ăn mặc cổ trang đến?

"Ngu ngốc! Nhân loại không có linh hồn, đây chính là tinh thần thể của cô, nếu không mau chóng trở lại, cô thật sự sẽ tiêu tán vĩnh viễn ở trong thế giới này rồi trở thành một phần tử năng lượng trong thế giới này thật đấy!" - Một giọng nói trẻ con ấu trĩ vang lên ở bên tai Lăng Lan. Giọng điệu đó chắc chắn đang tức muốn hộc máu vì cái gì đó.

Lăng Lan chưa kịp đặt câu hỏi cho sự nghi hoặc của mình liền đã cảm thấy bản thân bị một lực kéo nắm lấy mà kéo đi, sau đó thần trí bắt đầu trở nên mơ hồ, cuối cùng là trực tiếp hôn mê, dường như nghe thấy tiếng trẻ con ấu trĩ kia đang hoan hô: "Rốt cuộc cũng đuổi kịp rồi, tôi còn tưởng rằng ký chủ của tôi đã hết thuốc chữa."

Thủ đô và nhiều tỉnh thành không còn lạ lẫm gì với việc điện trong nhà tự dưng tắt vụt trong một khoảng thời gian như này. Nhưng họ vốn chưa bao giờ bị cúp điện ở quy mô lớn như bây giờ, cái sự kiện cúp điện tập thể này chưa từng xảy ra trước đây, điều này nháy mắt lập tức khuấy động nhiều khu vực, khiến bầu trời đêm yên tĩnh mỗi tối phá lệ mà trở nên ồn ào.

May mắn thay, thời gian mất điện cũng không lâu, chỉ có ba phút. Tất cả các tỉnh thành phố nhanh chóng trở lại bình thường như chưa từng có gì xảy ra. Độc chỉ có Trung tâm công ty điện lực Quốc gia vẫn còn náo động sau ba phút kì lạ kia. Cũng bởi vì trong ba phút này, số năng lượng điện mà họ giao cho các thành phố này đồng loạt biến mất một cách bí ẩn, như thể công ty điện lực này không có truyền điện vào trong suốt ba phút này.

Nhưng trên thực tế dựa theo tất cả các dữ liệu cho thấy: trong ba phút, bọn họ cho tỏa ra tổng số năng lượng điện hơn trăm tỷ kWh, nhiều hơn so với bao giờ hết.

Vấn đề này nhanh chóng được Cục An ninh Quốc gia tiếp nhận, sau nhiều tháng trằn trọc điều tra của họ, câu trả lời mà dân chúng nhận được chính là Tại trung tâm công ty điện lực, hệ thống giám sát nguồn điện đầu vào đã bị kẻ lạ mặt xâm nhập, khiến các thông tin bị bóp méo và dẫn tới việc đầu ra bị gián đoạn. Cho nên mới xuất hiện tình trạng mất điện ở thủ đô và các tỉnh, thành lân cận khác.

Bằng cách này, sự cố mất điện vỏn vẹn trong ba phút gây xôn xao huyên náo trong dư luận đã kết thúc và lắng xuống một cách êm đềm.

Mà cuối cùng chẳng ai biết rằng lý do của nó được cất giữ trong hồ sơ tuyệt mật về an ninh quốc gia thuộc quyền sở hữu của nhà nước, trên kết quả điều tra được viết cho thấy: Hiện tượng không thể điều tra và giải thích , những năng lượng điện trong ba phút trực tiếp biến mất trong hư không, giả thiết đặt ra đó là kiệt tác của Thánh Thần!

Lịch sao trời - năm 4731:

Trên bầu trời đầy sao tại bến cảng sao An Tháp, tất cả những chiến sĩ quyết định tới tiền tuyến đều đang xếp hàng trước phi thuyền không gian, tiến vào phía bên trong của chiến hạm. Vậy mà trước mặt Trưởng quan Chỉ huy mẫu hạm - Chỉ huy Tối cao cũng như là trong vô số người đang tiễn đưa lại xuất hiện một đôi (**)bích nhân đang nắm tay nhau dặn dò, dáng vẻ thâm tình.

"Lăng Tiêu, anh nhất định phải sống sót trở về." Lam Lạc Phượng mở to đôi mắt lớn ngập nước, giọng điệu khẩn cầu, run run nói.

Lăng Tiêu gật đầu, hắn không ngờ chỉ vỏn vẹn hai tháng sau tân hôn liền phải đưa quân ra chiến trường. Nhưng địch quốc hùng hổ doạ người, Tổ quốc tình hình bất lợi, hắn không thể không chấp nhận, không thể vì lý do riêng lúc này mà làm nhục chí anh hùng.

"Mọi sự trong nhà đành nhờ em." Lần xuất chinh sắp tới một phần Lăng Tiêu cảm thấy có lỗi với người vợ mới cưới của mình, những chuyện phiền phức xảy ra trong gia đình, một khi hắn đã xuất chinh thì chỉ có thể dựa vào người phụ nữ yếu đuối trước mắt này gánh vác, cô ấy liệu có thể bám trụ được khi đối diện với những kẻ hám lợi đó sao? Nghĩ tới việc ấy, lòng này của hắn cũng không yên ổn được.

Lam Lạc Phượng hốc mắt đỏ hoe, kiên định nói: "Yên tâm đi Lăng Tiêu, em sẽ chiếu cố gia đình của chúng ta thật tốt." Nói rồi cô khẽ đặt tay Lăng Tiêu lên trên bụng mình, xấu hổ nói: "Chỉ còn hơn tám tháng nữa thôi, anh sẽ phải làm ba."

"Chúng ta có con? Thật tốt quá." Lăng Tiêu bị cái kinh hỷ này oanh tạc thâm tâm mà hóa thành tên ngốc, mừng đến cuống cuồng tay chân, lập tức bế lên vợ mình xoay quanh mấy vòng, tiếng cười sung sướng phát ra bao trọn lấy không gian xung quanh 2 người.

Lam Lạc Phượng khẩn trương ôm chầm lấy Lăng Tiêu, nhưng cũng không gì là có ý ngăn lại động tác mà hắn phát tiết sự vui mừng lên người mình. Ôm thêm một hồi lâu, Lăng Tiêu mới nhẹ nhàng đặt Lam Lạc Phượng xuống, cẩn thận vòng tay qua cổ, ôm lấy cô khẽ nói: "Lạc Phượng, cảm ơn em!"

"Cảm ơn cái gì? Em là vợ của anh mà, hơn nữa hắn... cũng đứa con mà anh chờ mong." Trên mặt Lam Lạc Phượng lộ ra vẻ dịu dàng, thanh khiết, bàn tay khẽ sờ xuống bụng chính mình, không kìm được vui sướng trong lòng, "Em chỉ muốn hỏi anh, về sau tên của đứa bé gọi là gì?"

Nghe vậy, Lăng Tiêu bắt đầu suy xét nghiêm túc, hắn nhìn vợ đang hạnh phúc trước mặt, một tia cảm hứng chợt lóe lên trong đầu : "Anh đã quyết định rồi mặc kệ là nam hay nữ, con của chúng ta đều được gọi là Lăng Lan! Nó là con của anh, cũng là con của em, là con của chúng ta, là người sẽ đảm đương họ của hai ta."

Trong nhà Lam Lạc Phượng cũng là con gái duy nhất, nay lại đứt ruột gả cho hắn, có lẽ cái tên này có thể khiến người vợ nhỏ của hắn vui vẻ được phần nào.

Quả nhiên, Lam Lạc Phượng thật sự cao hứng, cô gật đầu: "Được, nghe lời anh." Nước mắt đột ngột rơi xuống gò má cô không ngừng, cảnh tượng ấy khiến Lăng Tiêu không ngờ tới, chỉ có thể vội vàng giúp cô lau nước mắt.

Lúc này, tiếng nhắc nhở triệu tập lên chiến hạm cuối cùng cũng vang lên trên bục chia tay, Lam Lạc Phượng tranh thủ số thời gian còn lại ít ỏi, nhanh chóng kiểm soát tâm tình, lau nước mắt rồi mỉm cười nói: "Lăng Tiêu, những gì anh đã hứa với em nhất định phải thực hiện, em và Lăng Lan cùng nhau chờ anh trở về."

Lăng Tiêu gật đầu kiên định: "Những gì anh đã hứa nhất định sẽ làm được."

Cứ như vậy Lăng Tiêu mang theo sự mong đợi về đứa trẻ chưa được ra đời mà rời đi, hai mắt Lam Lạc Phượng đẫm lệ, che đi tầm nhìn về người đàn ông đang từng bước, từng bước đi lên mẫu hạm chỉ huy kia. Khi bóng hình ấy khuất bóng cũng là lúc mẫu hạm chỉ huy đóng cửa ,khởi động hệ thống điều khiển rồi theo chỉ thị của sân bay thoát ly khỏi cảng theo khung dẫn hướng, chậm rãi bay lên không trung, dần dần bay khỏi sao An Tháp, dẫn theo vô số chiến hạm tiến vào nơi sâu thẳm của vũ trụ.

Mà cũng chính lúc này, tất cả mọi người đang chuyên chú nhìn theo chiến hạm rời cảng đều không phát hiện ra, bởi vì vô số chiến hạm khởi động rời đi, kéo theo đó là một cường độ nhiên liệu lớn. Ngỡ như không có chuyện gì, nhưng số nguyên liệu ấy đã tạo ra một dòng năng lượng lớn xung quanh sao An Tháp,khiến cho những phiến sao trời âm thầm chấn động, thậm chí ở một số nơi cũng xuất hiện những nếp gấp không gian. Một mảnh sao trời nhỏ bé, gần như không nhìn thấy bằng mắt thường đột nhiên xuất hiện ngoài vũ trụ, tiến tới phía sao An Tháp bằng một vận tốc ánh sáng không tưởng.

Lam Lạc Phượng còn đang chìm trong buồn bã đột nhiên cảm nhận được trong bụng vốn mát lạnh bỗng dần nóng lên, không tự chủ được mà kinh sợ kêu lên một tiếng, hai tay theo bản năng mà che lại bụng mình, điều này khiến cho lão quản gia Lăng Tần vẫn luôn ở một bên với bích nhân khẩn trương.

"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ."

Lam Lạc Phượng nheo mắt lại, cẩn thận nhận thức cảm giác thân thể, phát hiện không có vấn đề gì, lúc này cô mới dám thả lỏng trả lời: "Tần thúc, không có việc gì đâu. Có lẽ do cháu vừa rồi cháu quá kích động."

Lăng Tần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Thiếu phu nhân, nếu thiếu gia đã rời khỏi An Tháp, tôi thiết nghĩ chúng ta nên về nhà trước, nơi này quá mức ồn ào, e rằng sẽ không tốt cho sức khỏe của Thiếu phu nhân."

Lam Lạc Phượng không phải là người ngoan cố, cô cho rằng Lăng Tần suy xét rất chu đáo nên liền gật đầu đồng ý: "Được, lliền nghe theo lời Tần thúc."

Cả hai nhanh chóng rời khỏi sân bay lên trên chiếc ô tô lơ lửng để chạy về nhà.

(*)Shinigami là một chủng tộc hư cấu của linh hồn cai quản dòng chảy của linh hồn giữa thế giới con người và thế giới bên kia được gọi là Soul Society (尸魂界 Thi Hồn Giới?).

(**) Khen người đẹp như bức tranh hoạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro