Chương 5: Thật may khi vẫn là nữ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Thật may khi vẫn là nữ.

Editor: Oryy

Beta: Cenyy.

Biết Lăng Lan cũng không trách cứ, máy học tập cơ âm thầm cao hứng, khi nó nghe được câu hỏi này của Lăng Lan thì niềm vui biến mất, nó nôn nóng nói: “Đã hai ngày hai đêm rồi mà cô chưa tỉnh, đã đi kiểm tra rồi mà cũng chưa tra ra nguyên nhân, mẹ cô khóc ngay cả cơm cũng ăn không vô, bọn họ quyết định nếu thêm một ngày nữa mà cô không tỉnh lại thì sẽ đưa cô đến bệnh viện, nghe ý tứ trong lời nói của bọn họ giống như cô vào bệnh viện thì bọn họ sẽ có phiền toái. Ta ngẫm lại không ổn, nhanh chạy tới đánh thức cô.”

Lăng Lan cả kinh, cô cũng không thể đến bệnh viện, ai biết khoa học kỹ thuật nơi này có kiểm tra ra được người trong đầu cô không, nếu như bị phát hiện ra kết cục chờ đợi cô khẳng định làm chuột bạch cô cần phải loại bỏ khả năng này.

Vì nhân sinh an toàn và tự do của cô, Lăng Lan không còn kháng cự, cô mở miệng kêu to lên để nhắc nhở những người chăm sóc xung quanh rằng cô đã tỉnh dậy.

Lăng Lan vốn dĩ chỉ muốn phát ra một tiếng ngân nga bình thường mà thôi, lại không có nghĩ rằng, khi cô mở giọng kêu lại kinh thiên động địa như này……

Giọng trẻ con gần như bị dọa, nó hơi sợ hỏi: “Tại sao phải kêu bi tráng như vậy?”

Bị giật mình vì tiếng tru lên thanh kinh đến mức tức khắc xấu hổ Lăng Lan nói: “Tôi đói bụng quá……”

Thua trước nhu cầu đòi hỏi bản năng của cơ thể, Lăng Lan không kìm được mà muốn rơi lệ. Phải biết rằng ban đầu cô muốn trở thành một em bé dịu dàng đáng yêu để làm niềm vui cho người mẹ ở thế giới này, nhưng bây giờ có vẻ như kế hoạch này sẽ thất bại. 

Một em bé có thể tạo ra âm thanh kinh thiên động địa như vậy, dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì không thể sánh được với văn nhã ...

Tiếng tru lên kinh hoàng của Lăng Lan đánh thức người đang nghỉ ngơi bên cạnh cô. Lam Lạc Phượng đột ngột bật dậy và ôm chầm lấy con gái mình với sự ngạc nhiên, vui mừng lẫn sợ hãi trong mắt cô.

Cô ấy rất vui vì con gái mình cuối cùng cũng có động tĩnh, nhưng cô ấy lại giật mình vì tiếng khóc kêu chói tai thê lương con bé sợ rằng có điều gì đó không ổn.

Tử sỉ bác sĩ đang đợi cách vách bên cạnh vội vàng chạy vào, sau khi kiểm tra cẩn thận liền biết nguyên nhân do Lăng Lan đói.

Lam Lạc Phượng vui vẻ nhìn Lăng Lan đang liều mạng hút sữa của mình, cuối cùng buông xuống trái tim đang treo cao. 

Cuối cùng, cô đã no rượu ... Không đúng phải là sau khi cô đã no sữa, Lăng Lan cuối cùng cũng có đủ sức để mở mắt nhìn thế giới mà cô đang ở hiện tại.

Đây là một căn phòng ngủ rất lớn, đầu nhỏ Lăng Lan dạo qua một vòng, thế nhưng với tầm mắt này không có cách để nhìn thấy toàn bộ phòng ngủ chỉ có thể thấy được không gian này. 

Trang trí nội thất trong phòng ngủ rất mới mẻ, không có màu sắc lòe loẹt. Điều đầu tiên Lăng Lan cảm thấy là cô và mẹ ở thế giới này đang nằm trên chiếc giường có vẻ rất lớn trừ chỗ đang nằm đi thì vẫn còn rất nhiều không gian, gần như là đủ để cô lăn qua lăn lại vài lần, tất nhiên với điều kiện là cô có thể lăn được.

Không có đồ linh tinh gì ở tủ bàn đầu giường giống như đời trước, chỉ là trong góc tường có vài vật thể kim loại, nhưng hình dáng có chút kỳ quái, khiến Lăng Lan liên tưởng đến người máy.

Ở trong phạm vi tầm mắt của Lăng Lan, cô không nhìn thấy bất kỳ đồ đạc nào như tủ quần áo, phải nói là cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến đồ đạc, ngoại trừ chiếc giường.

Lăng Lan đối với việc này cũng không nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là 10000 năm sau, ai biết thế giới này sẽ phát triển thành bộ dáng như thế nào, chỉ cần cô sống ở đây nhất định sẽ tìm được đáp án, nàng cũng không cần phải vội.

Trong phòng còn có một người phụ nữ đã lớn tuổi và đang đứng canh giữ ở bên cạnh mẹ cô. Lăng Lan tò mò liếc nhìn cô ta một cái thấy vẻ mặt cô ta tuy nhân hậu nhưng biểu tình lại rất thận trọng, bộ dáng hầu hạ thật cẩn thận, hẳn không phải là bậc trưởng bối mà trông như thân phận người làm.

Thấy vậy, Lăng Lan tâm trạng vô cùng vui vẻ, điều này có nghĩa là gia đình cô sinh ra có điều kiện rất tốt, sau này cô sẽ không lo lắng về cuộc sống, đây chắc chắn là một điều tuyệt vời. Kiếp trước vì tiền xem bệnh mà phải gặp quá nhiều chuyện sốt ruột, đời này thế mà có thể tránh đi nên luôn là điều tốt.

Lăng Lan lúc này cũng không biết, có đôi khi gia cảnh có nhiều tiền hơn thì chuyện sốt ruột cũng càng nhiều. Đương nhiên đây là chuyện sau này, tại thời điểm này tạm thời sẽ không nói tới.

Sau khi quan sát xong tình hình xung quanh, Lăng Lan liền chuyển tầm mắt đến người phụ nữ nằm bên cạnh đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô với nụ cười trên môi, đây chính là mẹ đời này của cô quả thực là một đại mỹ nhân siêu cấp, cho dù là Lăng Lan là nữ cũng mê say với vẻ đẹp này.

Lăng Lan rất hài lòng với điều này, điều này đại biểu cô lớn lên sẽ không quá xấu, dù không làm đại mỹ nhân cũng không sao chỉ cần làm tiểu mỹ nhân là được. Không ai ghét bản thân chính mình có sắc đẹp.

Lúc này, một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi bước tới bên mép giường, chính là quản gia Lăng Tần, biểu tình cung kính nói chuyện với mẹ của Lăng Lan là Lam Lạc Phượng.

“Phu nhân, bất kể là chính phủ hay quân đội, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, một tháng sau, Liên Bang sẽ chính thức tuyên bố quyền thừa kế của Thiếu gia Lăng Lan.” Giọng điệu của Lăng Tần có chút nặng nề, nếu có thể bọn họ tình nguyện chống đỡ trụ đời để cho gia đình này vẫn tồn tại như cũ, có thể che mưa chắn gió cho phu nhân tiểu thư nhà mình mà không cần phải làm như vậy, khiến cho tiểu thư từ đây lại không thể sinh hoạt bình thường.

Thiếu gia Lăng Lan? Khi Lăng Lan nghe được tên của mình, tinh thần vốn dĩ còn đang mệt mỏi lập tức phấn chấn lên. Trên thế giới này thế mà còn có một người con trai trùng tên với cô? Lúc này Lăng Lan mới nghĩ đến cô còn chưa biết tên của thân thể này nữa.

Lam Lạc Phượng nghe được lời nói Lăng Tần, hốc mắt lại lần nữa đỏ lên, nước mắt trong suốt cứ rơi xuống như vậy: “Lăng Tiêu nhất định sẽ rất vui mừng.”

Biểu hiện của Lam Lạc Phượng cả kinh khiến cho vị lão gia bên người phải liên tục khuyên giải, thật vất vả mới trấn an được cho Lam Lạc Phượng.

Lam Lạc Phượng lau nước mắt cố nén bi thương, biết chính mình không thể gục ngã xuống, tất cả mọi thứ của Lăng Tiêu cùng với tiểu Lăng Lan đều cần cô ấy bảo hộ, ngay cả khi Lăng Lan kế thừa tất cả mọi thứ của Lăng Tiêu, chờ đợi đến khi trưởng thành còn có quá nhiều điều nguy hiểm, cô ấy không thể thiếu cảnh giác.

Lam Lạc Phượng cúi người môi hôn lên khuôn mặt nhỏ Lăng Lan nói: “Lăng Lan con của mẹ, mẹ thực sự xin lỗi con, từ nay về sau, con chính là thiếu gia Lăng gia cũng chỉ có thể thiếu gia Lăng gia!” Trong lòng Lam Lạc Phượng luôn áy náy với con gái mình nhưng tia kiên quyết trong mắt kia cũng không người nào có thể dao động.

Lam Lạc Phượng nói làm trong lòng Lăng Lan hỗn độn: thiếu gia Lăng Lan ? Là chỉ tôi sao? Nà ní, tôi đầu thai thế giới này lại là nam? Nhất định do tôi nghe lầm……

Có lẽ hai ngày nay Lam Lạc Phượng vẫn luôn lo lắng cho Lăng Lan, thân thể cô ấy đã bị tiêu hao quá nhiều, ngay sau khi giải thích sự việc liền đã ngủ thiếp đi.

Khi Lăng Lan chờ đợi vị lão gia xoay người lại làm việc khác, bàn tay nhỏ bé đã lặng lẽ thăm dò dưới đũng quần...

Bình tĩnh lại! Trái tim Lăng Lan lập tức bình tĩnh lại.

Thật may mắn vẫn còn là nữ, phía dưới không có đồ vật dài nào cả cô cũng không cần phải sống dưới dạng đồng tính dẫn tới rối loạn thần kinh.

Đương nhiên, Lăng Lan cũng rất vui mừng, tên cô vẫn như cũ có gọi là Lăng Lan, dù sao cũng tên này cũng gọi được hơn 20 năm, đột nhiên đổi tên cô có phần không đành lòng tiếp nhận.

Tuy nhiên, hạnh phúc chưa được bao lâu thì cô lại rơi vào trong một mảnh sầu khổ.

Nếu một từ thiếu gia này cùng hàm nghĩa với 10000 năm trước, có nghĩa mọi việc đang nghiêm trọng. Chắc hẳn cô đã buộc phải nữ cải trang nam trang trở thành đàn ông khẳng định bởi vì một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó không thể tránh khỏi. 

Cô có thể nhìn thấy rõ ràng cảm giác áy náy trong mắt người mẹ của thế giới này. Nhưng ngay cả khi như vậy, mẹ của cô đã đưa ra quyết định này, điều đó có nghĩa là tình huống hiện giờ tồi tệ đến mức cô phải trở thành một người đàn ông để cứu vãn  cục diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro