Chap 15 : Phân Gia [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưởng Thôn Hoàng Lưu đã hơn bốn mươi tuổi, bởi vì ông công bình mọi chuyện nên rất có tiếng nói ở trong thôn, nãy giờ cũng đã nghe những gì Hạ Thần nói, lúc này nhìn thấy hắn thật muốn xuống tay giết Hạ Hoàng Lang liền lên tiếng "Thư An, ngươi bình tĩnh một chút, chuyện gì cũng từ từ giải quyết"

"Trưởng thôn a, mau cứu con trai ta, tên điên này hắn điên rồi, mau đi gọi người bắt đưa lên quan đi, nếu không hắn điên lên chém chết các ngươi a" Lưu thị vừa nhìn thấy trưởng thôn liền ngồi bệt xuống đất gào khóc quên cả đang sợ hãi

"Im miệng" Hoàng Lưu tức giận hướng về bà ta quát lên.

Có người đi báo tin cho các Hạ lão, giờ cũng đã lục tục đến.

"Hạ Thư An, mau buông dao xuống, ngươi đang làm gì chứ? Ngươi không cần mặt mũi nhưng Hạ gia chúng ta cần" người nói là một ông lão đã hơn năm mươi tuổi, đầu tóc muối tiêu, râu già vì tức giận mà run run.

"Mặt mũi?" Hạ Thần liếc mắt nhìn ông, đây không phải là Nhị thúc công Hạ gia sao, lão già này từng lôi hắn vào từ đường đánh một trận chết sống chết dở, nhưng hắn không làm, coi như biết là Hạ Hoàng Bình làm bậy không phải hắn nhưng lão già này đến một câu xin lỗi cũng không có
"Các ngươi còn có cái gọi là mặt mũi sao?" Hạ Thần nghiên đầu hỏi

"Ngươi..." Nhị thúc công vung gậy muốn đánh, Hạ Thần buông tay dùng dao chém gãy cây gậy trong tay ông, ông bị hoảng sợ ngồi bệt trên đất.
Mặt trong chốc lát đã tái mét.

Trong lúc đó, Hạ Hoàng Lang muốn bỏ chạy, Hạ Thần đá hắn một cái ngã ra đất, dùng chân mạnh mẽ đạp lên khiến hắn kêu như bị thọc tiết.

"Thư An, ngươi có chuyện gì thì từ từ giải quyết" Hoàng Lưu nhìn thấy cảnh tượng kia thì cũng run run, cây dao trên tay hắn sao lại sắt như vậy, chém gỗ như vậy, chém người thì sao a?

"Ha hả, Bọn họ nói ta điên, hôm nay ta liền chém chết bọn họ" Hạ Thần lộ ra nụ cười như ma quỷ, khiến những người xung quanh ai cũng lo sợ.

Người từng thấy nụ cười đó của hắn cũng nuốt nuốt nước bọt. May mà mình đứng xa a.

"Thư An, ngươi có chuyện gì uất ức nói với nhị thúc, hôm nay ta giúp ngươi làm chủ, giết người sẽ phải chịu tội, ngươi nghĩ một chút cho Tiểu Mộc" người nói chuyện là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Hắn biết người này, là nhị thúc của hắn. Đệ đệ của Hạ Long Thanh, Hạ Long Tỉnh.

Nhị thúc hắn vì bị Lưu thị chèn ép mà đã từ lâu không còn qua lại, tuy cùng thôn nhưng bởi vì cách xa nên ít khi chạm mặt, gia đình nhị thúc này cũng không khá giả, quanh năm cày bừa nhưng chỉ đủ ăn, con trai nhỏ của ông hiện tại cũng đang đọc sách trên huyện.
Ông là người lâu lâu sẽ lén cho cơm hay chút thức ăn cho Hạ Thư An.

"Nhị thúc" Hạ Thần hạ giọng gọi một tiếng

"Thư An, bỏ dao xuống, chúng ta hảo hảo nói chuyện" nhị thúc khuyên bảo

"Không được, hôm nay ta muốn giải quyết mọi chuyện" Hạ Thần nói

"Được a. Ngươi muốn giải quyết thế nào?" Lưu thị lúc này mới tìm được lưỡi của mình, nhìn thấy Nhị thúc công bị hắn chém một dạo gãy cả gậy, bà ta thật sự bị dọa đến hồn bay phách lạc.

"Ta muốn phân gia" Hạ Thần nói

"Không được" Hạ Hoàng Bình lúc này lên tiếng, nếu phân gia, ruộng đất phân ra thì sẽ không còn được nhiều, mà phân gia thì ai sẽ làm việc, hắn lười biến đã lâu, giờ bằt hắn làm việc, đừng có mơ!

"Vậy là ngươi muốn ở cùng nhà với ta a?" Hạ Thần lại cong cong môi nhìn Hạ Hoàng Bình
"Không... không... " Hạ Hoàng Bình bị dọa sợ

"Phân hay không phân?" giọng Hạ Thần lạnh xuống

"Phân, chúng ta phân gia" Lưu thị nói, bà ta không thể sống với một người đội lốt quỷ như thế này nữa, nếu hắn điên lên đem dao chém loạn thì thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh