Chương 8: Mạt thế vị diện (xong)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Mạc nhìn qua cửa sổ bên ngoài, hôm nay thời tiết có chút xám xịt, thoạt nhìn sắp mưa.

"Sao lại đứng bên cửa sổ, không lạnh sao?"

Vĩ Ngạn cầm một cái áo đắp lên người Giản Mạc.

Giản Mạc ngẩng đầu nhìn Vĩ Ngạn, có một việc nghẹn ở trong lòng hắn đã lâu.

"Ngươi vì cái gì làm như vậy"

Tự dưng đem hắn tới chỗ này, hình như trước kia hắn chưa thấy qua vị tang thi vương này a.

"Ngươi không nhớ rõ ta?"

Bỗng nhiên cảm giác không khí lạnh đi nhiều.

"Ách....."

Ta rốt cuộc gặp ngươi ở đâu a, có phải nên nói cái gợi ý a, uy.

Thấy Giản Mạc giống như thật sự không nhớ, Vĩ Ngạn nói:

"Ta từ lúc có ký ức liền biết mình có thể khống chế tang thi, ngày đó ta chỉ là làm tang thi dựa theo ý nghĩ của ta hành động, không ngờ tới một người đột nhiên xuất hiện, đem rễ cây giết chết những tang thi đó".

Vĩ Ngạn nói làm Giản Mạc từ từ nhớ ra, đó là thời điểm hắn tìm vai chính thụ, đột nhiên thấy có người bị tang thi vây quanh ở giữa, đầu óc nóng lên liền đem những tang thi đó giết hết, bởi vì lúc đó tang thi vương đang cúi đầu, Giản Mạc cũng không nhìn kỹ, trên thực tế lúc Giản Mạc giết hết những tang thi đó xong liền hối hận, nhỡ người này quấn lấy hắn thì làm sao bây giờ, liền đưa cho tang thi vương một ít nước sau đó chuồn mất, vạn vạn không ngờ tới, cuối cùng Giản Mạc vẫn bị tang thi vương quấn lấy.

Nếu hắn biết lúc ấy là tang thi vương, hắn nhất định vòng qua mà đi.

"Đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được ấm áp."

Vĩ Ngạn cúi đầu thâm tình nhìn Giản Mạc.

Không phải một chút nước mà làm tang thi vương cảm động như vậy, Giản Mạc không biết là tang thi vương ở ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn liền thẹn thùng cúi đầu, lúc Giản Mạc đưa nước cho hắn, tang thi vương đã choáng váng, khi đó tang thi vương còn chưa hiểu cái gì là thích, chỉ là trong đầu nhớ mặt Giản Mạc, sau lại vào lúc cướp sạch một cái hiệu sách, ngẫu nhiên nhìn đến một quyển sách, sau đó ngộ đạo, về sau lại xem một loạt sách khác thư, tỷ như 《 100 cách theo đuổi người đẹp 》.

Giản Mạc xem mặt Vĩ Ngạn càng ngày càng gần, gia hỏa này lớn lên còn khá xinh đẹp, khụ, không đúng, gia hỏa này hình như là muốn hôn hắn đi, Giản Mạc lui về sau một bước né tránh Vĩ Ngạn.

Hai mắt nhìn chằm chằm Giản Mạc, làm Giản Mạc có loại cảm giác bị mãnh thú theo dõi.

"Cái kia.....".

"Ngươi không thích ta?"

Này thích hay không thích không phải vấn đề, nam phụ cùng vai ác là không có kết quả ( những lời này giống như ở đâu nói qua ).

Nhìn ánh mắt tối xuống của Vĩ Ngạn, Giản Mạc quyết đoán nói: "Không phải, chúng ta còn chưa có kết hôn không thể như vậy."

Trước tìm cái lý do kéo dài một chút.

"Kết hôn?" Vĩ Ngạn nghĩ nghĩ, sách hắn xem trước kia xác thật là sau khi hai người kết hôn mới có thể làm một ít việc thân mật.

"Đúng vậy, chưa kết hôn không được."

Giản Mạc nói như vậy không phải không có đạo lý, hắn không nghi ngờ nếu hắn không đáp ứng, tang thi vương sẽ không ngại dùng sức mạnh, vì trinh tiết của mình hắn chỉ có thể nói như vậy trước.

"Hảo"

Vĩ Ngạn cười cười: "Chúng ta hôm nay liền kết hôn".

Nhanh như vậy, Giản Mạc cả kinh: "Kết hôn nên chuẩn bị một chút không phải sao?"

Vĩ Ngạn nhíu nhíu mày, sau đó nghĩ tới cái gì đó liền xoay người đi ra ngoài, hắn nghĩ kết hôn đối với con người là rất quan trọng, hắn không muốn ủy khuất Giản Mạc.

Giản Mạc thấy người đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra, không được, hắn không thể lại trì hoãn thêm, bằng không sẽ thật sự phải gả cho tang thi vương, từ từ, vì cái gì là gả, hắn hẳn phải là cưới mới đúng?

Giản Mạc ở trong đầu gọi 001:

' Nhất ca, ta muốn sử dụng thuấn di '.

[ Kỹ năng đã sử dụng hết ].

' Không đúng, mỗi cái thế giới ta không phải có thể sử dụng ba lần sao? '

[ Thế giới này chỉ có một lần ] 001 nói.

' Hiện tại ta làm sao bây giờ? '

[ Chạy đi ].

Giản Mạc từ cửa sổ nhìn nhìn bên ngoài: ' ngươi xác định muốn ta chạy? '

[ ân ].

'......'

Mẹ nó, phía dưới tất cả đều là tang thi, chạy, có thể chạy trốn mới là lạ, lại nói, tang thi vương không phải là cố ý bảo tang thi lưu tại chỗ này đi ( chân tướng không sai biệt lắm ).

Ai, cũng không biết nhiệm vụ của ta thế nào rồi.

001 biết tình hình của vai chính, nhìn nhìn Giản Mạc, do dự mãi cuối cùng vẫn nói:

[ vai chính công thụ đang đi tới chỗ này rồi ].

' Bọn họ còn không ở bên nhau? '

[ Ngươi nói xem? ] 001 khinh bỉ.

Tuy rằng không thấy được 001, nhưng hắn có cảm giác 001 khinh bỉ hắn.

' Xem ra vẫn là yêu cầu ta phải tự thân xuất mã. '

Vĩ Ngạn chuẩn bị đồ hôn lễ, Giản Mạc nhìn đám tang thi đâu vào đấy bày biện đồ vật cùng với trang trí phòng ốc, tự nhiên thấy có chút đáng yêu.

Thời gian chuẩn bị mất ba ngày, thời điểm Vĩ Ngạn chuẩn bị cầu hôn Giản Mạc, bên ngoài một đạo tiếng sấm vang lên, Vĩ Ngạn nháy mắt biến mất tại chỗ, Giản Mạc nhẹ nhàng thở ra, bị một người nam nhân quỳ xuống cầu hôn, cái trải nghiệm này..... quá dọa người rồi, tiếng sấm vừa rồi chắc là vai chính công tới.

Thời điểm Giản mạc đi ra bên ngoài, tang thi đã bị vai chính công thụ tiêu diệt kha khá, Vĩ Ngạn cùng Nghiêm Ngạo đang giằng co.

Thẩm Bạch thấy Giản mạc xuất hiện, nháy mắt xuất hiện bên người hắn: "Không có việc gì chứ?"

Giản Mạc gật gật đầu, hắn có thể cảm giác được lực lượng của Nghiêm Ngạo và Thẩm Bạch hiện tại, rất mạnh.

Thẩm Bạch cũng gia nhập chiến đấu, mỗi lần gặp trường hợp như vậy hắn đều rất muốn ăn dưa a.

Dù sao cũng là vai chính, tang thi vương dần dần rơi vào thế hạ phong, đột nhiên ba người đều ngừng công kích.

"Hiện tại, buông vua của chúng ta ra" một con tang thi có trí tuệ nói.

"Buông hắn ra." Vĩ Ngạn phóng ra uy áp.

Tang thi có trí tuệ tức khắc cứng đờ " Nhưng mà...".

Móng tay màu đen rốt cuộc cũng rời đi cổ Giản Mạc, có thể tưởng tượng nếu Giản Mạc bị bóp nhẹ một cái, chỉ sợ ngày mai trên thế giới liền sẽ nhiều thêm một con tang thi tên Giản Mạc.

Giản Mạc rơi vào một cái ôm.

"Có làm ngươi bị thương không?" Vĩ Ngạn lo lắng nhìn Giản Mạc.

Bên cạnh, tang thi có trí tuệ đã buông Giản Mạc ra trong nháy mắt biến thành tro tàn.

"Ta không có chuyện gì."

Vấn đề là ngươi có ổn sao, Giản Mạc nhìn về phía vết thương ở bụng Vĩ Ngạn.

Chú ý tới tầm mắt Giản Mạc, Vĩ Ngạn cười cười: "Không có việc gì".

Bên kia có hai người sớm đã không nhìn được hai người này không coi ai ra gì ' tình chàng ý thiếp ', coi bọn hắn chết rồi sao, Thẩm Bạch lôi Giản Mạc ra khỏi cái ôm của Vĩ Ngạn, thấp giọng nói bên tai Giản Mạc:

"Còn nhớ ngươi thiếu ta một điều kiện không?"

Hơi thở ấm áp thổi vào tai Giản Mạc, có chút ngứa, vì thế Giản Mạc không có tiền đồ liền đỏ mặt.

"Ân." Má ơi, ngươi thẹn thùng cái gì a.

Lúc này lại đến phiên hai người khác cùng nhau quét ánh mắt hình viên đạn lên người Thẩm Bạch, Thẩm Bạch cũng khiêu khích nhìn lại hai người.

Nghiêm Ngạo cùng Vĩ Ngạn: Có giỏi thì tới đánh nhau một trận đi.

Thẩm Bạch: "Không bằng, hôm nay ai thắng thì có thể có được Giản Mạc"

Hắn thật sự không chịu nổi khi có nhiều người như vậy ngấp nghé Giản Mạc, rõ ràng hắn là một người không phải sao?

Hai người kia không nói gì, hành động chứng minh lựa chọn của bọn họ, Giản Mạc nhìn một màn này, thêm đặc hiệu các loại dị năng, ba người đánh nhau túi bụi, xuất sắc, nhưng .... vì cái gì không có ai hỏi ý kiến hắn.

Giản Mạc còn muốn lén lút ngồi xổm góc tường xem, 001 nói:

[ nhân vật trọng yếu và vai chính đang chịu uy hiếp sinh mệnh ].

Giản Mạc nhìn về phía ba người, rõ là vết thương chồng chất, thế mà ai cũng không chịu bỏ cuộc, đều tự đem chính mình chơi quá trớn còn muốn gì nữa, Giản Mạc nhận lệnh chuẩn bị thi triển chuyên môn làm nhân vật trọng yếu và vai chính năng lực.

Nghiêm Ngạo hướng Thẩm Bạch thi triển một cái lôi điện, nếu vận khí tốt thì Thẩm Bạch thương càng thêm thương, vận khí không tốt thì trực tiếp game over, làm người không ngờ đến chính là Giản Mạc đột nhiên thay Thẩm Bạch chặn lại đạo công kích này, Nghiêm Ngạo biết năng lực của mình, nếu trực tiếp đụng phải thì phải chết không thể nghi ngờ.

Thẩm Bạch ngốc ngốc đỡ được Giản Mạc.

"Đừng khóc" Giản Mạc nhẹ nhàng nói.

Thẩm Bạch không muốn sống đem dị năng chữa bệnh cứu Giản Mạc, nhưng Giản Mạc vẫn càng ngày càng suy yếu.

"Ta mệt quá".

"Đừng ngủ, kiên trì một chút." Thẩm Bạch nắm chặt tay Giản Mạc.

"Đừng đánh, được không?" Huynh đệ còn đánh tiếp, thế giới này liền xong rồi.

"Được được, ngươi nói cái gì cũng được, đừng ngủ, được không?"

Trên người Giản Mạc xuất hiện ánh sáng vàng lấp lánh, Nghiêm Ngạo, Thẩm Bạch, Vĩ Ngạn cảm giác rõ ràng được miệng vết thương trên người mình khôi phục, cuối cùng Giản Mạc hóa thành ánh vàng cuối cùng chậm rãi phiêu tán ở không trung.

Sau đó, thế giới xuất hiện ba cỗ thế lực, ngay từ đầu ba người đứng đầu vẫn luôn không thuận mắt lẫn nhau, sau đó ba cỗ thế lực lại bảo trì thế cân bằng một cách vi diệu.

---------------------------------------

Giản Mạc về tới căn phòng màu trắng, lúc cuối cùng, hệ thống che chắn đau đớn cho nên Giản Mạc không cảm giác được đau.

001: [ nhiệm vụ thất bại ].

' ách... Đây là cái...'.

[ ngoài ý muốn đúng không? ]

'......'

"Trần bộ trưởng, Giản Mạc đã trở lại." Bí thư tiểu Lý nói.

Trần bộ trưởng vừa lòng nhìn ratings, sau đó lập tức biến sắc mặt: "Ân, bảo hắn đến đây".

Giản Mạc thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn Trần bộ trưởng: "Cái kia......".

"Nhiệm vụ lại thất bại?"

Giản Mạc từ nhỏ nhìn thấy tổng hội cấp trên không tự giác khẽ nói: "Ân".

"Không có việc gì, lần sau làm tốt là được".

Trần bộ trưởng là một đại thúc trung niên, thoạt nhìn thực hòa ái, giờ phút này cười chính là tiêu chuẩn mặt hiền lành.

"Đi sang bên kia kết toán tích phân của ngươi đi".

Giản Mạc từ đại sảnh tích phân đi ra, trên mặt không ngăn được ý cười: "Không nghĩ tới nhiệm vụ thất bại mà lại trả cho ta nhiều tích phân như vậy, Trần bộ trưởng thật là người tốt".

Mà lúc này người được Giản Mạc coi như người tốt - Trần bộ trưởng, lén lút lấy ra một quyển sách nhỏ, cùng bí thư tiểu Lý liếc nhau, lần sau làm cho Giản Mạc diễn cái kịch bản này đi.

Lúc này Giản Mạc trở lại phòng của mình ở tổng bộ, nằm ở trên giường, vẫn là phòng của mình tốt nhất a.

Nghỉ ngơi mấy ngày, Giản Mạc tính toán tiếp tục đến thế giới sau, vì thế Trần bộ trưởng lại lấy ra quyển sách nhỏ kia.

***
Tác giả có lời muốn nói: Không có việc gì đâu, rắc chút tình tiết cẩu huyết thôi mà.
Đừng thương tâm, tác giả là mẹ đẻ, Giản Mạc sẽ lại trở lại thế giới này, đến lúc đó..... Hắc hắc hắc ( cười đáng khinh )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro