Chương 3: Chết vì vai ác lần đầu tiên (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Mặc Sinh nửa đêm thức giấc, đột nhiên ngồi dậy, khiến Du Đường đang ngủ cùng cậu cũng giật mình.

Du Đường mở đôi mắt ngái ngủ: "Sao thế?"

Ngụy Mặc Sinh hai mắt đỏ ngầu, hai má bầm tím, lo lắng hỏi Du Đường: "Bây giờ là mấy giờ rồi?!"

"Mười một giờ đêm." Ngu Đường vẫn còn mơ hồ: "Sao vậy?"

Ngụy Mặc Sinh phớt lờ anh, đi giày vào và ra khỏi giường, nhưng lại khuỵu gối xuống vì vết thương quá nặng.

Du Đường đỡ cậu: "Làm gì mà sốt ruột thế?"

"Tôi muốn về nhà, mẹ tôi vẫn đang đợi tôi ở nhà."

Khi Du Đường nghe cậu nhắc đến mẹ mình, anh lập tức hiểu ra.

Thông tin mà hệ thống cung cấp cho anh cho thấy, cha dượng của Ngụy Mặc Sinh hầu như ngày nào cũng bạo hành người mẹ ốm yếu trên giường, Ngụy Mặc Sinh chỉ có thể bảo vệ mẹ mình khi ở nhà.

Cho nên Ngụy Mặc Sinh căn bản không dám ngủ ở bên ngoài.

"Chậc" một tiếng, Du Đường đuổi theo Ngụy Mặc Sinh ra ngoài, nắm lấy cánh tay của chàng trai, kéo về phía nhà để xe.

Anh cởi mũ bảo hiểm trên xe máy đưa cho cậu: "Đội vào, tôi đưa cậu về."

Ngụy Mặc Sinh không giỏi tiếp nhận lòng tốt của người khác, mối quan hệ của cậu với Du Đường chỉ đơn giản là mối quan hệ một lần trên võ đài.

Vì vậy sắc mặt cậu hơi cứng ngắc, có chút luống cuống ôm chiếc mũ bảo hiểm trong tay.

"Tôi không cần anh giúp."

Du Đường liếc nhìn cậu: "Lúc này cậu không thể bắt xe buýt được. Giá khởi điểm của một chiếc taxi về nhà là 10 tệ, cậu có đủ khả năng không?"

"..."

Võ đài cách nhà cậu ít nhất mười cây số, lúc đi đến đây cậu đã đi xe buýt hơn 20 phút, vốn dĩ muốn bắt xe buýt về nhà sau trận đấu đầu tiên, nhưng cậu không ngờ mình lại bất tỉnh lâu đến vậy.

Lời nói của Vu Đường đã chọc trúng tim đen của cậu.

Tiền là thứ cậu thiếu nhất.

Cậu muốn chữa bệnh cho mẹ mình, cậu muốn chuyển ra khỏi khu ổ chuột và muốn sống như một con người.

Cho nên, cậu căn bản không cần thiết phải ngượng ngùng từ chối lòng tốt của đối phương.

Du Đường không biết cậu đang nghĩ gì, thấy cậu không nhúc nhích, chỉ đơn giản lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu Ngụy Mặc Sinh, sửa lại, sau đó khởi động xe, chân dài giẫm lên: "Không phải cậu lo lắng cho mẹ mình à? Nếu thế thì nhanh lên, đừng bắt tôi phải đợi ".

Ngay sau đó, ghế sau của xe máy lún xuống, Ngụy Mặc Sinh cuối cùng cũng ngồi lên đó, hai tay chống hai bên thành xe, trong mũ bảo hiểm phát ra một âm thanh trầm đục.

"Cảm ơn."

Khi cậu cảm ơn, hệ thống phát ra tiếng bíp.

【 Đing--Độ hảo cảm của Ngụy Mặc Sinh là +2, và độ hảo cảm hiện tại là 2 .Tôi cũng mong ký chủ tiếp tục phát huy nhé!】

Du Đường sửng sốt một chút, sau đó khóe môi hơi cong lên, chiếc xe máy phóng nhanh ra khỏi võ đài, hướng về nơi nhà của Ngụy Mặc Sinh.

Có vẻ như việc công lược nhân vật phản diện không khó như anh nghĩ.

......

Chiếc xe máy chở hai người lao đi trong khu đô thị sầm uất.

Những bánh xe to và cao lăn qua con đường nhựa bằng phẳng, rồi ép vào lớp bùn rỗ, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà cũ đổ nát phủ đầy rêu.

Tiếng động cơ lớn làm con chó già đang lục lọi thùng rác nhặt thức ăn thừa hoảng sợ bỏ chạy.

Ngụy Mặc Sinh mím môi, xuống xe vừa vặn đứng chặn dòng chữ "Cấm đại tiện bừa bãi" sơn đỏ trên tường của tòa nhà cũ.

Cậu cởi mũ bảo hiểm và đưa lại cho Ngu Đường, nói lời cảm ơn rồi quay người rời đi.

Cậu không nghĩ rằng sẽ bị Du Đường kéo lại.

Ngụy Mặc Sinh quay đầu lại, xuyên qua ánh đèn đường mờ mịt có thể thấy rõ khuôn mặt Du Đường.

Khác với vẻ ngoài nữ tính của mẹ, Du Đường nam tính hơn rất nhiều.

Anh có khuôn mặt nhỏ, mắt một mí, sống mũi hẹp và thẳng, đôi môi màu nhạt nhưng không quá mỏng, trông rất gợi cảm.

Khuôn mặt lại góc cạnh rõ ràng, khi cười trông có chút lưu manh nhưng lại rất đẹp trai.

Ngụy Mặc Sinh hơi nheo mắt lại, phát hiện người đàn ông này vẻ mặt rất tự nhiên, dường như cũng không có chút khinh thường nào với nơi tồi tàn này.

Không hiểu sao cậu cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Nhưng khi phản ứng lại, cậu cảm thấy hơi khó chịu.

Tại sao cậu phải quan tâm đến những gì người khác nghĩ.

Du Đường lấy từ trong túi ra tấm thẻ gia nhập có ảnh Ngụy Mặc Sinh đưa cho anh.

"Cậu đã thắng trận đầu tiên, đây là thẻ vào cửa do ông chủ cấp cho cậu." Du Đường nói với cậu: "Có thẻ vào cửa, cậu có thể tham gia các trận đấu quyền anh trong giới quyền anh và kiếm được tiền thưởng."

"Nhưng tôi khuyên cậu không nên bắt đầu tham gia từ bây giờ." Du Đường nhẹ nhàng siết chặt vai Ngụy Mặc Sinh, thiếu niên lập tức cau mày đau đớn.

"Bác sĩ nói thân thể cậu suy dinh dưỡng trầm trọng, tiềm ẩn rất nhiều vết thương. Hôm nay tôi xem trận đấu quyền anh của cậu, phát hiện cậu chỉ dựa vào sức mạnh hung hãn của mình mà không có bất kỳ kỹ năng nào, sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh chết."

Ngụy Mặc Sinh lùi lại nửa bước, ôm chặt tấm thẻ: "Tôi tham gia hay không là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm."

Bang---

Du Đường đánh một cái vào đầu của thiếu niên trước mặt.

"Anh làm cái gì vậy?!"

"Tên tiểu tử nhà cậu, không có năng lực, lại nóng nảy." Du Đường cười nói với cậu, từ trong túi móc ra một tờ giấy nhét vào tay Ngụy Mặc Sinh: "Cho đến khi vết thương bình phục, chỉ cần đến gặp tôi và tôi sẽ dạy cho cậu cách đánh quyền anh, đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi, tôi chờ."

"..." Ngụy Mặc Sinh im lặng.

Dùng ngón tay giữ chặt tờ giấy, cậu nhìn Ngu Đường bằng đôi mắt đen láy, trong lòng cậu dâng lên sự bối rối.

Đây là... lần đầu tiên có người giúp đỡ cậu như thế này.

"Nhìn cái gì?" Du Đường đặt bàn tay lên mái tóc mềm mại của cậu, xoa xoa vài cái: "Yên tâm, tôi sẽ không thu tiền của cậu."

Ngụy Mặc Sinh chưa kịp đẩy ra, Ngu Đường đã thu tay lại khởi động xe: "Tôi đi trước, cậu vào nhanh đi."

"Đừng chậm trễ."

*

Trên đường trở về, hệ thống hỏi Du Đường: 【 Ký chủ, sao ngài không cùng cậu ta đi vào?】

【 Bằng cách này, nếu cha dượng của cậu ta hành hung, ngài còn có thể giúp cậu ta, qua lại nhiều lần, nhất định dễ dàng có được thiện ý!】

Du Đường: "Đọc Thông tin Thế giới này, có thể thấy Ngụy Mặc Sinh là người nhạy cảm, đa nghi và có lòng tự trọng cao, chúng ta mới gặp nhau, nếu tôi cứ xô đẩy, xâm phạm cuộc sống của cậu ta  thì sẽ phản tác dụng".

【Ồ, tôi thật sự không nghĩ đến! Ký chủ ơi, ngài thật tuyệt vời! 】Mắt hệ thống lấp lánh: 【Ngài xứng đáng là nam diễn viên xuất sắc nhất thế giới đó! 】

Du Đường mỉm cười không nói gì.

Một đạo diễn đối xử tốt với anh từng nói rằng sự hiểu biết của anh về các nhân vật trong kịch bản đã đạt đến đỉnh cao.

Thế nên anh có thể nhập vai trong một giây và diễn xuất giống như đó là những gì anh thực sự đang làm.

Hiện tại anh hoàn toàn có thể coi những thế giới tiểu thuyết này là hết kịch bản này đến kịch bản khác, chỉ cần anh phát huy vai trò được hệ thống giao phó, anh liền có thể hoàn thành nhiệm vụ, hồi sinh trở về thế giới của chính mình.

​Nó cũng không quá khó khăn đối với anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro