Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Học trưởng, học trưởng, ngươi có đang nghe sao?" nữ sinh gương mặt hơi có chút phiếm hồng , câu nệ đem hai tay đặt ở phía sau lưng vội vã cuống cuồng móc móng tay của mình, một mặt mong đợi nhìn về phía nam sinh có chút sững sờ trước mắt.

Nam sinh này tướng mạo mười phần phát triển, đầu tóc đơn giản không có thứ gì quá sặc sỡ, rất nhẹ nhàng khoan khoái, trong ánh mắt có một loại tự mang ánh sao trời sáng trong, cho dù là lúc thất thần, đều sẽ như cũ mang trong người một loại cảm giác thanh triệt đến tỏa sáng.

Đặc biệt bên đuôi mắt phải của nam sinh còn có một viên lệ chí không duyên cớ làm cho đôi mắt sạch sẽ thấu triệt tăng thêm vài phần diễm lệ.

Tô Kính Ngôn bị nữ sinh gọi mấy tiếng, mới đột nhiên từ thất thần phục hồi tinh thần lại một chút, thần thức cậu còn hơi hơi có chút mơ hồ, vừa mới trong nháy mắt kia, cậu cảm giác chính mình tim ngừng đập vài giây, đại não cũng trống rỗng, dẫn tới hiện tại cậu có một loại bừng tỉnh như mộng, cảm giác không chân thật.

" a, thật ngại quá, tôi vừa có chút thất thần, em lặp lại đi "

đôi mắt nữ sinh cong lại, cũng không bởi vì cậu thất thần mà sinh khí : " em nói, cuối tuần này là sinh thần em, học trưởng có thể bỏ chút thời gian đến tham gia được không ? "

nói xong, nữ sinh lại cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng.

Tô Kính Ngôn là phó xã trưởng xã hội họa của trường học Thanh Cảm Lãm đã từng một lần ở trường học là xã đoàn rất ít được lưu ý bị tuyển, học sinh chẳng sợ vào xã đoàn này không chịu đựng một học kỳ liền theo sát lục tục lui đoàn.

Nhưng từ khi Tô Kính Ngôn,lưu lượng bảo cao, tới Thanh Cảm Lãm một thời điểm, toàn giáo không chỉ có là nữ sinh, thậm chí còn có rất nhiều nam sinh đều muốn đâm đầu hướng đến xã đoàn này,hiện tại tới rồi cao tam, Thanh Cảm Lãm đã trở thành xã đoàn đứng đầu trường học.

Nhưng Tô Kính Ngôn lại không thích xã giao, nếu không phải do mấy đàn anh đàn chị đều thay phiên khuyên cậu ở lại. đừng nói đến phó xã trưởng, kể cả có cho thành trưởng xã thì cậu cũng không muốn đảm nhiệm, chỉ nghĩ thành thành thật thật ở cao nhị quang vinh về hưu.

Nhưng cậu tồn tại ở Thanh Cảm Lãm chính là một cái thỏa linh vật rất đặc thù, cậu làm phó xã trưởng từ cao một đương tới rồi cao tam, nhưng xã trưởng cũng đã thay đổi ba lần.

Nữ sinh trước mắt này kêu Tống Khả Ngâm, nàng chính là xã trưởng mới của Thanh Cảm Lãm.

Tô Kính Ngôn có chút không muốn tổn thương mặt mũi nàng, dù sao cũng là đàn em trực hệ của mình, lại ở cùng một cái xã đoàn, cuối cùng gật gật đầu nói : "Vậy được rồi."

Tống Khả Ngâm vui sướng đầy mặt nhảy nhót, chỉ thiếu mức muốn nhảy lên, hưng phấn nói: "Một lời đã định, hẹn gặp lại học trưởng !"

Vừa dứt lời, nàng dường như sợ Tô Kính Ngôn đổi ý, đã nhanh chân nhảy nhót rời đi trong tầm mắt cậu, ở thật xa đều có thể nhìn ra được nữ sinh này tâm tình vô cùng sung sướng.

Tô Kính Ngôn cầm trong tay cuốn sách, đứng ngây tại chỗ, gõ gõ đầu chính mình, cảm thấy mình đã quên đồ vật gì rất quan trọng.

Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục hướng khu dạy học mà đi.

Bên cạnh góc tường phát ra âm thanh lá cây bị rắc rắc dẫm vụn.

Thật lâu sau, người trong góc đem đầu dò xét ra tới, móng tay đều bấu chặt vào góc tường, vẻ mặt sát khí âm thầm nhìn về hướng Tô Kính Ngôn vừa rời đi.

Cũng không biết hắn rốt cuộc ở vị trí này đứng bao lâu, càng không biết về cuộc đối thoại vừa nãy, hắn đã nghe được bao nhiêu.

Nam sinh phát ra một trận cười nhạo.

Có một số người, lại không ngoan.

A.

Đồ vật không thuộc về mình, ngươi liền không nên có bất luận ảo tưởng gì.

cảm thấy xung quanh không có người, nam sinh mới từ trong một góc đi ra, đuổi kịp bước chân Tô Kính Ngôn rời đi, tiếp tục vẻ mặt thỏa mãn, nhưng lại có chút cố chấp điên cuồng nhìn chăm chú vào bóng dáng Tô Kính Ngôn.

Học trưởng của ta.

Hôm nay vẫn là đẹp như vậy.

Mà mặt góc của vách tường vừa mới bị nam sinh kia nắm chặt lại xuất hiện năm cái lỗ nhỏ, cũng không biết hắn rốt cuộc dùng sức lực bao lớn.

Một trận gió nhẹ thổi tới, trên mặt đất lá cây theo sát bị thổi bay.

Tô Kính Ngôn mới vừa đi vào khu dạy học, liền lập tức thu hút một lượng lớn ánh nhìn chăm chú, sáng lấp lánh làm cậu dừng lại, có một loại cảm giác không thể nói tới.

Thật là kỳ quái.

Tô Kính Ngôn ngẫm một chút lại không nhịn được mà chửi thầm.

Rõ ràng ngày thường cũng là cái dạng này, vì cái gì cậu hôm nay lại cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cụ thể nó là cái gì kỳ quái, cậu lại không thể nói được.

Đàn anh Kính Ngôn, đây là bánh kem nhỏ em đích thân làm, tặng cho anh!". Một người nữ sinh tiến tới, trong tay cầm hộp quà tinh xảo, đưa tới trước mặt cậu.

Tô Kính Ngôn có chút xấu hổ đứng tại chỗ.

Không biết có phải là có việc người làm chim đầu đàn hay không, bên cạnh cũng dần có một đám người nóng lòng muốn thử đi theo nhảy ra.

"Đàn anh đàn anh, đây là cơm hộp em làm cho anh!"

" Đàn anh Kính Ngôn, em thích anh, đây là thư tình em viết!"

"Đàn anh Tô, anh có thể nhận lấy bùa hộ mệnh em tự làm cho anh không?"

............

Tô Kính Ngôn có chút hít thở không thông nhìn đến một màn trước mắt này, cơ bản là chạy trối chết, một bên vừa nói "Xin lỗi" một bên lại không chút do dự mà đi về phía trước, không hề nán lại một phút giây nào

Mà điều Tô Kính Ngôn không có chú ý tới chính là, có người lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn một màn này.

Đáng chết! Vì cái gì đám người dơ bẩn đó đều dám tới mơ ước học trưởng của hắn!

Không muốn cho bọn họ thấy!

Đây là thuộc về ta.

Nếu học trưởng chỉ có nhìn đến một mình ta thì tốt rồi.

Nghĩ như vậy, nam sinh hơi híp mắt, không biết là nghĩ tới cái gì, thình lình phát ra một tiếng cười lạnh.

Đúng vậy, chỉ cần thuộc về một mình ta thì tốt rồi!

Cũng liền sẽ không có nhiều người như vậy muốn cướp học trưởng từ bên cạnh hắn!

Học trưởng ở trước mặt mình bày ra mặt bản thân yếu ớt của bản thân, nhất định thực đẹp quá đi.

Thật vất vả để chạy về tới phòng học của mình, Tô Kính Ngôn lại một lần dừng lại tại chỗ, lại một lần nữa nhận lấy ánh mắt chăm chú của bạn học, trong ánh mắt mỗi người đều mang theo ánh sáng.

Nhưng có thể là cậu lúc trước đã nói qua không quá hy vọng có người quá thân cận với mình, càng không nghĩ tới việc vô cớ thu lễ vật, cho nên bạn học cùng lớp đều chỉ là dùng ánh mắt cực nóng bỏng mà nhìn cậu, không có làm hành động gì khác người.

Tô Kính Ngôn còn tính thông thuận ngồi lại chỗ ngồi.

Trên chỗ ngồi của cậu không có giống như cốt truyện của mấy cuốn tiểu thuyết cái gì mà lễ vật như hai núi, bởi vì làm bọn họ ban sủng, trong mắt bọn họ bất luận kẻ nào đều không xứng với Tô Kính Ngôn.

Lễ vật gì đó, đương nhiên là muốn xử lý tốt.

Chuông vào học vang lên, chủ nhiệm lớp Tào nữ sĩ liền mang bụng to bởi vì ăn nhiều mà biến dạng của mình đi đến.

Cô dùng đôi mắt dữ tợn híp thành một đường nhìn bảng đen, mày nhăn lại.

Không chờ cho cô phát tác, dưới bục liền lập tức có ba nam sinh đứng lên, đồng thời nói:"Thực xin lỗi cô giáo, hôm nay em trực nhật."

Nói xong, ba người bọn họ bắt đầu hoang mang nhìn mặt nhau, phía sau còn có mấy học sinh vốn định đứng lên nhận tội, lại xấu hổ ngồi xuống.

Thấy một màn như vậy, Tô Kính Ngôn lông mày nhảy dựng, không khỏi ở trong lòng yên lặng tính tính ngày của mình.

Có chút xấu hổ mà cúi thấp đầu.

Kỳ thật hôm nay là cậu trực nhật.

Tào nữ sĩ nhìn đến một màn này, lập tức rõ ràng là chuyện gì.

Cô đối Tô Kính Ngôn cũng là vô cùng thiên vị, chẳng sợ cô ở trước mặt người khác là Diệt Tuyệt sư thái, nhưng cô lại cố tình luyến tiếc trách tội dù chỉ một chút Tô Kính Ngôn.

Cũng không biết vì cái gì, dù sao vừa thấy đến đứa nhỏ Tô Kính Ngôn này, tâm tình của mình liền sẽ đặc biệt tốt, cả người thoải mái, chẳng sợ trong lòng lại bực bội buồn bực đều có thể lập tức vui mừng lên.

Tô Kính Ngôn đang chuẩn bị đứng lên chủ động thừa nhận sai lầm.

Tào nữ sĩ liền giả ý khụ hai tiếng: "Vậy được rồi, hôm nay tạm thời buông tha các em."

Dứt lời, dưới bục toàn thể học sinh đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngay sau đó, cô còn nói thêm:"Nhưng nếu các em ai còn dám có lần tiếp theo, a, các em đều biết thủ đoạn của cô."

Các bạn học ngượng ngùng cúi đầu.

Diệt Tuyệt sư thái dù sao cũng là Diệt Tuyệt sư thái.

Vị trí của Tô Kính Ngôn dựa bên cửa sổ, duy nhị không có ngồi cùng bàn với một tổ.

Cũng không biết xuất phát từ duyên cớ gì, cậu vốn đang đọc sách lại bất chợt ngẩng đầu lên, sau đó không cầm lòng mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Phía dưới khu dạy học bồn hoa nhỏ được thiết kế riêng, lại qua đi một chút là sân thể dục, bởi vì bọn họ phòng học ở lầu 4, trừ phi cậu đem đầu vói vào ngoài cửa sổ, bằng không vị trí của cậu cũng chỉ có thể nhìn đến sân thể dục cách đó không xa.

Bởi vì là tiết một buổi sáng, không có ai có tiết thể dục ở thời điểm này, trên sân thể dục hầu như không có người.

Nhưng đôi khi cũng sẽ xuất hiện ngoại lệ.

Tô Kính Ngôn vừa mới ngẩng đầu, liền chú ý tới có người đứng yên ở sân thể dục trung ương, sau đó đối diện phương hướng khu dạy học, vẫn không nhúc nhích, không biết đang nhìn cái gì, giống như là một đóa hoa hướng dương, vĩnh viễn dõi theo hướng về mặt trời.

Khoảng cách quá xa, Tô Kính Ngôn thấy không rõ mặt người nọ, nhưng có thể là nghĩ đến so sánh với hoa hướng dương này, không biết vì sao cảm thấy có chút đáng yêu, cười cong đôi mắt, khóe miệng cũng đi theo giơ lên.
-----------------------
edit : tôi mới vào nên dịch không thuần Việt 100% đâu, mng thông cảm hiccc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro