C10: Mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đại tá!"

"Đại tá!"

Trong phòng bệnh có hai người cung kính khom lưng lại chào cô.

"Được rồi." Thiếu nữ xua xua tay ý bảo bọn họ rời đi "Tôi tự mình tới tìm thuốc giải."

"Đại tá, cái này…"

"Không cần nhiều lời, cút."

"Vâng ạ!"

Nam chính toàn thân đều đã bị trói nằm trên giường bệnh, trơ mắt mà nhìn người con gái kia bước tới vuốt ve gò má mình.

"Chu Quân, anh thật nhẫn tâm."

"Tôi thích anh đến như vậy, anh thế mà lại dùng thuốc độc để xuống tay với tôi."

Thanh âm của thiếu nữ rất u ám.

"Từ Hương… Cô..." Người đàn ông nhớ lại trong ký ức người phụ nữ hơn ba mươi tuổi hiện giờ lại nắm giữ nhan sắc của đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, trong mắt đầy sự khiếp sợ cũng có phần nể phục, thứ thuốc kia có tác dụng mạnh thật.

Hắn tuy là gián điệp, nhưng trong quá trình đó đã dần dần yêu kẻ địch của mình là nàng, không đành lòng giết nàng mới phải hạ thứ độc này lên người nàng.

"Không liên quan gì, Chu Quân, tôi trước tiên cần ăn thuốc giải, sau đó chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ."

Thiếu nữ mềm mại mơn trớn khuôn mặt, cặp ngực của chàng trai, nhẹ giọng nói.

"Nếu như đã bị cô bắt lại thì giờ cô giết tôi đi, chỉ cần uống máu tôi thì còn có cách chữa trị." Người đàn ông nhắm mắt lại, ra vẻ anh dũng hy sinh.

"Ha ha." Thiếu nữ cười khẽ, "Tôi làm sao có thể bỏ được chứ."

"Độc này của tôi, còn có cách khác để giải nữa mà."

Tới rồi tới rồi.

Sở Kiều vừa liếm cây kem, trong mắt bỗng chốc trở nên sáng lên.

Đạo diễn phim này cũng rất biết chơi, cô thầm cảm thán trong lòng.

Chỉ thấy thiếu nữ lấy ra một cây kéo ở khay bên cạnh, nhẹ nhàng đem tới cái chăn y tế mỏng phủ lên người chàng trai, nơi bao trùm lấy thân dưới của hắn ta, cô nhanh chóng cắt ra một cái lỗ.

Người đàn ông ấy lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra quần áo của mình đã bị lột sạch, cả người trần trụi.

Sau đó hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái đưa bàn tay của mình vào trong cái lỗ vừa cắt, đem đồ vật ở nửa người dưới của hắn móc ra.

Lúc này, Sở Kiều liếc trộm nhìn Sở Mân Thâm.

Cô sợ hắn thấy cảnh này mà nổi cơn thịnh nộ có khi sẽ lập tức tắt TV, chưa kịp xem cảnh diễn phía sau.

Không nghĩ tới cô vừa nhìn qua đã thấy Sở Mân Thâm ngủ mất rồi.

Mấy tháng huấn luyện ngoài kia, hai quân đối kháng với nhau, phải dùng đến bố trí chiến lược còn chưa kể phải điều khiển binh tướng, có vẻ đều đã làm tinh thần Sở Mân Thâm căng thẳng tột độ.

Hiện giờ thời gian công tác cũng đã kết thúc, được trở về ngôi nhà ấm áp, tinh thần của hắn cũng phần nào được thả lỏng.

Nơi này là nhà, là bến cảng, còn có một cô thiếu nữ ngoan ngoãn đang ở đây, ở chỗ này chờ hắn trở về.

Lúc này được trở về bên cạnh cô, mấy tháng nhớ nhung của hắn cũng đã không còn nữa.

Nghe mùi thơm nhàn nhạt bên cạnh, gương mặt tuấn tú trước tới nay luôn nghiêm túc của Sở Mân Thâm giờ thì đều đã nhu hòa trở lại, bất tri bất giác cũng đã ngủ rồi.

Sở Kiều nhìn quầng thâm đen bên dưới hàng mi của hắn, có chút đau lòng mà sờ sờ hai gò má đã gầy đi của người đàn ông.

Trong phòng điều hòa được mở lên, Sở Mân Thâm mặc một chiếc áo bó sát người, mơ hồ còn có thể nhìn thấy rõ những múi trên cơ bụng của hắn, hệt như tạc tượng.

Sở Kiều lấy ra một cái chăn nhỏ đặt bên cạnh cái ghế, sợ gió thổi khiến hắn lạnh, cô liền nhẹ nhàng đắp lên người Sở Mân Thâm.

Trong TV, thiếu nữ trong vai ác duỗi tay cầm lấy côn thịt mềm mại của chàng trai, nhẹ nhàng mà vuốt ve lên xuống.

Toàn bộ giường bệnh lúc này bị bao phủ bởi một tấm trải giường màu xanh da trời, người đàn ông ngoại trừ hai con mắt, cũng chỉ có một cây côn thịt được lộ ra ngoài không khí, trong chốc lát cái dương vật kia đã thẳng tắp chĩa hướng lên trần nhà.

Sở Mân Thâm giờ phút này còn đang nằm dựa người vào sofa, hai mắt nhắm lại, cả người thả lỏng, đôi chân dài mở ra được gác lên cái bàn nhỏ phía đối diện.

Sở Kiều đưa mắt nhìn vào TV, liền học theo động tác của nữ chính trong phim, ngồi quỳ xuống, chu mông nhỏ lên, động tác mềm mại cởi chiếc thắt lưng của Sở Mân Thâm ra.

Sau đó một chút một chút, đem khóa quần của hắn kéo xuống.

Một cây gậy thịt căng phồng cứ như thế mà trực tiếp bung ra đập vào mắt của Sở Kiều.

-----

Vở kịch nhỏ:

Sở Kiều: Hì hì, chú ơi, không phải chú rất thích phim kháng chiến chống Nhật à?

Sở Mân Thâm: Ừm… Nhưng chú càng thích xem Kiều Kiều kháng "Nhật"...

________________

Sở Kiều vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng một chút động vào cự long đang ngủ say kia của hắn.

Nó bị bao vây ở trong lớp vải màu đen, tuy rằng chưa tỉnh dậy, mặc dù là vậy thì độ to của nó cũng đủ để làm cho người khác kinh ngạc đến sợ.

Sở Mân Thâm sau một hồi về đến nhà cũng đã tắm rửa sạch sẽ, bây giờ trên người hắn hiện lên chiếc quần lót thoáng mát.

Quần lót tứ giác màu đen giống hệt như chủ nhân của nó, bên ngoài thì lạnh lùng tao nhã ấy vậy mà bên trong thì thất thường khó hiểu, thập phần cấm dục.

Sở Kiều nhìn cấu tạo của chiếc quần lót tứ giác, không khỏi có chút tò mò. Cô từ trước đến nay chưa bao giờ vậy mà lại xem qua nơi tư mật của đàn ông bao giờ.

Mặt trước quần lót của con gái thường là phẳng một đường, thế nhưng mà ở trước quần lót của đàn ông lại có một đường khóa kéo.

Thật tiện dụng.

Cô nghĩ thầm.

Sau đó liền vươn những ngón tay mảnh khảnh của mình tới, linh hoạt mà đưa tay duỗi vào trong khe hở của quần lót, thật cẩn thận đem con thú đang bị giam cầm bên trong kia giải thoát cho nó, cùng lúc cũng đặt nó ra ngoài không khí.

Mềm mềm, thịt thịt.

Cô có chút đỏ mặt, hơi che che hai má lại, cố gắng cổ vũ cho chính mình sau đó liền học theo động tác của nữ chính trong TV, đôi tay cầm lấy côn thịt đang ngủ say, cong lưng lại mềm mại vuốt ve lên xuống.

Trái tim trong lồng ngực của cô đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, đã là khoảng thời gian sau hơn mười năm, đây là lần thứ hai mà cô lại một lần nữa nắm lấy dương vật kia, so với lúc ấy bây giờ càng thô, càng to lớn hơn nữa.

Hiện giờ Sở Mân Thâm cũng đã xấp xỉ ba mươi tuổi rồi, toàn thân đều tỏa ra mị lực thành thục, những hàng xóm trong đại viện thường có ý định muốn giới thiệu đối tượng cho hắn, nhưng hắn chung quy lại vẫn cảm thấy lo lắng cho Kiều Kiều nhỏ nhà hắn chưa trưởng thành nên luôn cự tuyệt.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn là một người đàn ông độc thân.

Người con gái thân mật nhất trong cuộc đời này của hắn đó là đóa hoa nhỏ mà hắn đích thân nuôi lớn.

Đóa hoa nhỏ này đã dần dần nở rộ, hơi thở hồn nhiên pha trộn giữa cô bé và thiếu nữ luôn hấp dẫn một đống ánh mắt tán thưởng.

Sở Mân Thâm chẳng biết thế giới ngoài kia như thế nào, nhưng lúc này hắn chính là đang đắm chìm trong mộng cảnh của bản thân.

Hắn thấy Kiều Kiều bé bỏng nhà mình bị con trai Vương Hứa của nhà lão Vương nắm tay đi trên đường, cậu nhóc tuấn tú, cô bé kiều mỹ, nhìn giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, nhưng hắn lại không tự chủ được trong chốc lát nhíu chặt đôi mày lại.

Đứa nhỏ Vương Hứa này tuy rằng không tồi nhưng lại quá cứng rắn.

Rõ ràng là không thích hợp với Kiều Kiều nhà hắn.

Hắn nghĩ thầm.

Vương Hứa còn thường xuyên mua đồ cho đóa hoa nhỏ của hắn ăn, đem đóa hoa nhỏ này dỗ dành đến mặt mày hớn hở.

Hắn thấy Vương Hứa lại đưa cho đóa hoa nhỏ một que kẹo, mà con bé còn mở cả lớp vỏ bên ngoài, từng chút một liếm lên nó.

Con bé thật không biết nghe lời.

Hắn cau mày, tiến lên phía trước bế đóa hoa nhỏ hướng về nhà mà đi, còn một phen đoạt lấy cây kẹo đang còn trong tay của cô.

Một cô bé đang ở độ tuổi thay răng, từ nhỏ cô đã thích ăn đồ ngọt làm cho răng cô khi còn là răng sữa cũng đã trở thành răng sâu. 

Có một lần cô bé đau vô cùng, hắn vội vội vàng vàng đi tìm bác sĩ cho cô.

Phải lăn lộn không biết bao lâu mới có thể làm cho cô ngừng đau, nha sĩ bảo với hắn sau này nhất định phải khắt khe giám sát con nít đánh răng, ngày thường cũng phải khống chế lượng đồ ngọt mà cô ăn.

"A, răng không đau à?"

Hắn nghe thấy chính mình hỏi.

Đóa hoa nhỏ của hắn chu chu miệng, ghé vào một bên khóe miệng hắn hôn một cái.

"Ai da chú ơi, cháu chỉ mới ăn một chút thôi."

Mùi vị dâu tây quyện với nước đường ở giữa môi cô vẫn còn đọng lại, liền theo đó mà lại hôn lên khóe miệng, để lại trên môi Sở Mân Thâm.

Sở Mân Thâm nhấp nhấp miệng.

Quả nhiên thực ngọt.

Hắn nghe cô bé của hắn dịu dàng nói, "Răng sâu của cháu đều đã thay cả rồi."

Đóa hoa nhỏ hé miệng, lộ ra khoang miệng hồng hào ướt át.

"Không tin chú sờ thử đi nè."

Đóa hoa nhỏ bắt lấy đôi tay to lớn của hắn, lấy ra một cây kẹo, đặt vào giữa ngón trỏ cùng ngón cái của hắn, đưa đến hướng vào trong miệng.

Sở Mân Thâm cũng không có ngăn lại.

Hắn loáng thoáng biết được, đây cũng chỉ là giấc mộng.

Ở trong mộng, hắn muốn chính mình được phóng đãng một chút, điều này có thể mà, đúng không?

Hắn cảm nhận được chính hai ngón tay của mình theo động tác của tay nhỏ, thâm nhập vào bên trong đầy nóng rực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro