C3: Tắm chung với cháu nha!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy bạn nhất vote sao dùm mình với nha! Xin chân thành cảm ơn.

~~~~~~~~~~~~~~~
Sở Kiều được Sở Mân Thâm đưa về đại viện quân khu.

Sở Mân Thâm nhậm chức tại quân khu phía Nam, trước mắt là chức vụ đại đội trước, được phân cho ở một căn hộ trong quân khu.

Sở Kiều mang cặp hình chú thỏ, một tay cầm kẹo, tay kia níu lấy nhị thúc. Mà thân thể Sở Mân Thâm cao lớn, trên lưng đeo một cái balo lớn, trên tay còn kéo theo chiếc vali thật to.

Sở Kiều từ bé đã được nuông chiều vậy nên tránh không khỏi có đủ loại kiểu dáng quần áo cùng với đồ chơi, Sở Mân Thâm đau lòng khi thấy cháu gái của mình không còn cha mẹ, muốn cho cô sống một cuộc sống tốt nhất thế nên mới mang toàn bộ đến như vậy.

"Uầy, lão Sở đây à, mới ra ngoài một chuyến đã mang về được một cô dâu nuôi từ bé rồi sao."

Đồng nghiệp trong đại viện thấy bộ dạng này của Sở Mân Thâm, cười cười trêu chọc.

"Cút giùm, đừng nói linh tinh, đây là cháu gái bảo bối của tôi đấy." Sở Mân Thâm vừa cười vừa nói.

"Chào thúc thúc!" Sở Kiều ngọt ngào chào hỏi người kia.

"Ồ, người bạn nhỏ này, chào cháu nhé!" 

Vương tham mưu vừa cười vừa xoa đầu cô, nhìn cô bé trước mắt vừa nhỏ vừa mũm mĩm khiến hắn không khỏi sinh ra một chút gì đó yêu thích. Hắn trong lòng cảm thán, đúng là con gái, nói gì cũng ngoan ngoãn, nếu thằng nhóc nhà mình được ngoan như vậy có lẽ là phước ba đời.

"Kiều Kiều, về sau nơi này chính là nhà mới của cháu." Sở Mân Thâm mở cửa phòng ra, dẫn cô đi thăm quan một chút.

"Là nhà của chúng ta chứ!" Sở Kiều sửa lại câu nói vừa nãy của anh, tuy rằng cô tuổi còn nhỏ nhưng tư tưởng cần công lược thì phải nắm bắt thật tốt.

Sở Mân Thâm trong lòng cảm thấy ấm áp. Đúng vậy, hắn hiện tại không phải là người cô đơn nữa rồi, giờ đây hắn có cô bé này mà.

"Ha ha! Được được, là nhà của chúng ta."

Sở Mân Thâm cười cười bế Sở Kiều lên, hôn một cái vào khuôn mặt nhỏ mềm mại ấy, lại xoay vài vòng đến mức Sở Kiều phải kêu lên sợ hãi.

"Được rồi, chúng ta đi dọn dẹp nhà cửa nhé."

Sở Mân Thâm vì xử lý chuyện này nên đã xin nghỉ phép vài hôm, hiện tại cũng tính là rảnh rỗi.

Phúc lợi ở quân đội cũng thật không tệ, Sở Mân Thâm được ở một căn hộ rộng hơn 100 mét vuông, phía trước đến hắn còn cảm thấy quá rộng, vì để tiện nên hắn thường xuyên ở lại kí túc xá hơn, bây giờ lại cảm thấy khá may mắn vì nơi này rộng rãi.

Có nên xây riêng một phòng để đồ chơi cho Kiều Kiều hay không nhỉ? Còn cả phòng quần áo? Còn phải có phòng trang điểm nữa, con gái thì phải trang điểm để thật xinh đẹp.

Sở Mân Thâm với vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ.

Nếu để đám người kia biết chỉ huy của bọn họ ngày thường nghiêm túc mà giờ lại phải suy nghĩ vấn đề này chắc chắn sẽ trở thành đề tài bàn tán, chỉ sợ một đám sẽ kinh hãi đến rớt quai hàm.

Mang từng món đồ của Sở Kiểu phân thành từng loại, đến khi xong xuôi mặt trời cũng dần lặn về phía Tây.

Sở Mân Thâm xem xét tủ lạnh, thấy bên trong chỉ còn vài quả trứng với rau dưa, đột nhiên hắn cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn bình thường đều ăn uống rất tự tiện, hầu như là đều ăn ở ngoài, căn bản rất ít khi về nhà, tay nghề cũng rất kém cỏi.

"Kiều Kiều, hôm nay chúng ta kêu cơm hộp nhé, ngày mai chú dẫn cháu đến căn tin ăn."

Thật ra đồ ở nhà ăn cũng chẳng ra gì, đoán chừng có thể khiến cô bé ăn không quen.

Sở Mân Thâm cảm thấy mới ngày đầu đưa đứa trẻ về mà bản thân đã phải đối diện với thử thách như vậy.

Sở Kiều nhón chân nhìn vào tủ lạnh, trong lòng có chút tính toán.

"Mẹ cháu bảo lúc này cháu vẫn còn đang tuổi phát triển, không nên ăn đồ bên ngoài nhiều vì nó không sạch sẽ."

Cũng đúng, Sở Mân Thâm ngày thường cũng hay để ý đến tin tức, thực phẩm dầu mỡ hay thức ăn nhanh lại khá phổ biến, sẽ gây nguy hiểm đến cơ thể, nếu thế thì không thể để trẻ con ăn được.

"Thúc thúc, cho cháu ăn đi, Kiều Kiều muốn ăn cái đó của chú." Sở Kiều nhẹ nhàng nói.

Trong lòng lại nghĩ, xem ra về sau việc nấu nướng chính do cô gánh vác. Cô từ nhỏ đã sống tự lập, từ sau khi ra khỏi cô nhi viện chính là tự mình rèn luyện khiến tay nghề tốt lên.

Huống hồ, đây có lẽ cũng là một trong những cách để tăng điểm hảo cảm lên mà.

Ăn cái gì? Ăn của mình?

Khụ.

Khốn kiếp, Sở Mân Thâm cảm thấy bản thân mình bị mấy lão lưu manh trong quân đội dạy hư, nhìn đôi mắt lấp lánh của Sở Kiều, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, trong lòng thầm hung hăng tự đánh vài cái vào mặt mình vì cái tật nghe nửa đường nửa muối.

"Được rồi, vậy nếu Kiều Kiều muốn ăn thì chú sẽ nấu cho cháu." Sở Mân Thâm vén tay áo lên, bắt đầu nấu cơm.

Thật ra thì lão Sở không biết làm món chính, cùng lắm thì mì ăn liền cũng biết. Hai người thuận lợi qua được một bữa.

Sở Kiều trong lòng thầm đánh giá, cũng không tệ lắm, không đến mức khó nuốt như cô nghĩ.

Lại không biết khi nãy bản thân vô thức chọc ghẹo nam chính một phen.

Ăn cơm, rửa bát xong xuôi cũng đã gần 8 giờ, Sở Kiều xoa xoa hai mí mắt.

Thân thể của con nít bất tiện chính là ở điểm này, quá mảnh mai, đến giờ liền muốn đi ngủ.

Hôm nay bận rộn một ngày, Sở Kiều cảm thấy trên người khó chịu nhớp nháp, ngứa ngáy muốn đi tắm rồi mới ngủ.

【 Hệ thống tốt bụng nhắc nhở, phòng tắm là nơi tốt nhất để trao đổi dịch thể. 】

Thanh âm lạnh lẽo đột ngột lên tiếng làm Sở Kiều giật mình thiếu chút nữa là trượt chân.

【 419 chúng ta thương lượng chút đi đã, sau này ngươi xuất hiện có thể báo trước một tiếng được không? 】 Sở Kiều bất đắc dĩ.

【 Thật xin lỗi, đây đã là thiết lập định sẵn ở 419, không thể thay đổi. 】

【 Vậy ta có thể tự lựa chọn một nơi nào đó được không? 】

Tưởng tượng đến phương thức để hoàn thành nhiệm vụ này vẫn là khiến Sở Kiều có chút thích ứng không nổi.

【 Có thể, hệ thống sẽ phán đoán nhiệm vụ thành công dựa vào số lượng cùng chất lượng của dịch thể. 】

【 Còn chất lượng gì nữa? Phải tính như thế nào chứ? Mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị bồi bổ à? 】

Chẳng lẽ là đo đạc xem độ đậm đặc à? Sở Kiều không ngừng suy đoán lung tung.

【 Hệ thống có thể căn cứ vào trung khu thần kinh để đo lường, phân tích dịch được tiết ra có vì tình yêu của nam chính có đậm đặc hay không! 】

【 Cho nên, nếu ta mạnh hơn nam chính thì chất lượng sẽ không đạt tiêu chuẩn à? 】 Quả nhiên, cô biết ngay là nhiệm này sẽ không dễ hoàn thành như vậy mà.

【 Đúng vậy. 】

Vậy là cô cần phải khiến nam chính yêu mình sao?

Nếu so ra thì này thậm chí còn khó hơn việc chỉ đơn thuần tiếp xúc thân thể trao đổi dịch thể.

【 Được rồi, 419, ngươi còn quy tắc nào cần nói với ta nữa không? 】 Sở Kiều có vài tia hối hận, hệ thống đáng chết này quả nhiên không thể dựa vào mà.

【 Nhiệm vụ đã được thông báo xong, còn lại chỉ có thể để ký chủ tự tìm hiểu. 】

Nói như không nói.

Sở Kiều méo miệng, không thèm để tâm đến hệ thống 419 đáng chết kia nữa.

Cùng lắm thì muốn hoàn thành nhiệm vụ cô chỉ cần cố gắng nỗ lực từ bây giờ.

"Nhị thúc!"

Sở Kiều từ trong tủ quần nhảy ra, trên người chỉ mặc chiếc quần lót nhỏ gọi Sở Mân Thâm.

"A, làm sao vậy Kiều Kiều." Sở Mân Thâm vừa lúc rửa xong bát đũa, vừa từ phòng bếp ra vừa lau tay.

"Cháu muốn đi tắm."

Sở Mân Thâm sững sờ đứng trước phòng khách.

Tuy rằng hắn đã sớm biết một người đàn ông độc thân để mà chăm sóc cho một cô bé nhỏ sẽ gặp đủ các loại phiền toái, nhưng hắn lại chưa một lần để trong lòng. Kiều Kiều là đứa con gái duy nhất của chị dâu và anh trai, hắn sẽ cố gắng hết sức nuôi cô lớn lên.

Cùng lắm là tắm rửa.

Hmm…

"Kiều Kiều, cháu sẽ tự mình tắm rửa à?" Sở Mân Thâm ôm hy vọng cuối cùng.

Sở Kiều ngây thơ mà lắc đầu.

"Sẽ không nha, ở nhà đều là mẹ Kiều Kiều làm cho cả."

"Mẹ nói Kiều Kiều quá nhỏ, tự tắm sẽ không sạch sẽ đâu."

Được rồi, xem ra cũng lại là đến tay của hắn.

Sở Mân Thâm thỏa hiệp, xắn tay áo lên, cởi tất, bế Sở Kiều đi vào phòng tắm.

Trong phòng có bồn tắm, mở ra một làn nước ấm, Sở Mân Thâm điều chỉnh nhiệt độ nước, đến khi hắn cảm thấy đã thích hợp.

"Kiều Kiều, nên tắm rửa sạch sẽ thôi…"

Sở Mân Thâm vừa quay đầu lại, phát hiện Sở Kiều đã cởi sạch quần áo, xinh xắn mà đứng ở trước mặt hắn.

Cơ thể này của Sở Kiều lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.

Thừa hưởng vẻ đẹp của bố mẹ, Sở Kiều có một hàng mi dày đậm cong vút, hai mắt to tròn như quả nhỏ, mày liễu cong cong, đôi môi anh đào hoàn hảo, vừa nhìn liền biết chính là một mỹ nhân.

Càng kỳ diệu hơn chính là, phía dưới mắt phải của cô có một nốt ruồi lệ nhỏ hồng, diễm lệ ướt át.

Mà cơ thể nhỏ bé này dù nhìn thế nào cũng rất trắng trẻo, giống một hạt gạo mềm mềm trắng trắng.

Sở Mân Thâm ho khan một tiếng, vươn tay ra bế lấy Sở Kiều vào bồn tắm.

"Hì hì, thật ngứa quá nha."

Sở Mân Thâm quanh năm suốt tháng cầm súng, luyện võ đến mức bàn tay đầy chai sạn, chạm lên người cô bé liền có cảm giác thô ráp ngứa ngáy.

Dường như bóc vỏ trứng gà vậy.

Cảm nhận được xúc cảm trong lòng bàn tay, Sở Mân Thâm trong lòng chính là nghĩ về câu này.

Ấn ra vài giọt sữa tắm, Sở Mân Thâm đem nó xoa ra hai lòng bàn tay đến khi nổi lên rất nhiều bọt, rồi lại bôi lên người Sở Kiều.

Cô để mặt hắn làm gì thì làm, bản thân thì vui vẻ chơi đùa với chú vịt vàng trong bồn tắm, một phần trong lòng lại nổi lên vài câu hỏi.

Không biết nam chính có sở thích "ấu dâm" không nhỉ, là một người chẳng có kinh nghiệm yêu đương, Sở Kiều kỳ thật sự không tin được, cũng không biết nên câu dẫn người khác như thế nào để họ tự nguyện thích cô.

Nhưng điều cô không biết chính là.

Có đôi khi, ngây thơ nhất mới chính là cách hiệu quả nhất.

Bắt đầu từ chiếc cổ mềm mại, Sở Mân Thâm một bên xoa nắn, tay còn lại lướt qua sau lừng chà xát cùng với cánh tay nhỏ cô bé.

Nhưng tới rồi trước ngực, hắn lại có chút chần chừ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro