Chương 1:Đồ nhi ngoan, cho vi sư một con gà nướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đnh núi Thiên Thanh Phong, mt bch y nam t khoanh tay ng kiếm gia không trung. Ánh mt chăm chú nhìn xa xa, ta h đang trm tư chuyn quan trng, làm người không dám quy ry. Khuôn mt thanh lãnh kia, dáng người thuý trúc* kia, trên chín tn mây hn như tiên giáng trn, ch có th nhìn t xa.

** Thuý: mm yếu d gãy đt. Cht là nói tiu bch th mm yếu như tre**

Có đ t t Thiên Thanh Phong h b qua, ngng đu trông thy nam t kia phng pht cùng thiên đa hoà hp, th dài mt hơi, cm khái nói: "Nếu có mt ngày ta có th ging Huyn Thanh trưởng lão như vy, thì tt bao nhiêu."

"Nguơi vn là mng tưởng hão huyn đi, Huyn Thanh trưởng lão phong thn tun lãnh như vy, người như chúng ta ch có th vng bóng lưng y thôi. Đi mt cái ý tưởng thc tế chút đi." Mt đ t khác cười nho mt tiếng, nhìn thân nh trng nơi xa kia, trong mt hin lên mt tia bt đt dĩ cùng nhâm mnh.

Mà Huyn Thanh trưởng lão trong ming bn h hin ti đang làm gì?

[Thnh ký ch đng làm ra bt lun s tình OOC gì] Âm thanh lnh như băng ca h thng vang lên trong đu, như mt phen kiếm sc bén, dày đc hàn khí mo him.

"Không nghe không nghe, vương bát nim kinh*! Ta mc k, thế gii này nhàm chán mun chết! Không có cái gì đ gii trí, mi ngày tr b tu luyn là tu luyn. Ta tu luyn đến phát điên! Lúc thi đi hc cũng không có biến thái như vy a! Ang ang ang, càng quá đáng chính là mi tháng ta ch có th ăn Tích Cc đan, mt chút hương v đu không có, chn khác gì nhai ngn nến, ta tht s chu không ni na! Tu Chân gii này ch có Tích Cc đan là thc ăn sao! Chán chết a!" Hàn Gianh Tuyết. Trong đu n tung nhưng biu tình vn đm mc. Hn mt phen nước mũi nước mt cùng h thông oán gin, u khut cc k. "Chò choi này ca các ngươi không phi làm đ người chơi th nghim lc thú ca nhân vt sm vai sao? Mt tháng nay ta chng khác gì làm hoà thượng! Không, hoà thượng còn tt hơn, bn h ít nht còn co th ăn đ ăn người. Ta đ m tr b Tích Cc đan vn là Tích Cc đan! Tht s chu hết ni! Ta mc k, ta mun ri khi trò chơi! Không chơi!"

**(?) cái này mình không hiu nghĩa là gì lên đ nguyên văn**

Nếu trong đu có th gi thuyết ra mt tiu nhân, Hàn Giang Tuyết khng đnh là mt bên tc mao, mt bên quăng ngã đ vt, la li khóc lóc lăn ln.

*Cảm nghĩ của editor để hình dung tiểu bạch thỏ nhà chúng ta (:))]*

[Mt khi trò chơi đã bt đu, không hoàn thành nhim v là không th ri khi được] H thng trm mc trong nhay mt, khô khan nói, ch là ng khí đã không còn chư máy móc mà nhiu thêm mt tia nhân khí.

"Ha h." Hàn Giang kéo kéo khéo ming, chính xác mà bt gi biến hoá va ri ca h thng, càng thêm kheo khoang. "Ta đc sách ít ngươi đng gt ta, còn không hoàn thành nhim v không th ri khi, bn thuyết minh ta cũng đã nhìn, căn bn không có điu kin này. Hơn na nếu có người vĩnh vin không hoàn thành được nhim v thì c đi ngc trong khoang trò chơi? Đng nói nhm na, mau cho ta logout*, không chơi na!"

**Cái này mình đi li đ có cm giác đây là game**

[K tht, ký ch ch là trước mt người khác ngm băng mt ít, không OOC, ân, cũng là có th] H thng liên tiếp báo cáo thình hung này vi ch h thng công ty, tht vt v mi ch ti hi phc, lúc này mi th dài nh nhõm mt hơi, thut li phương án gii quyết.

Hàn Giang Tuyết s s cm, trm ngâm trong chc lát. Trong lòng m nhc n hoa, mt ngoài li làm b làm tch mà gt gt đu. "Vy được ri."

Va nói xong, thân hình gia không trung dn dn biến mt, khi ln na xut hin, đã là trên đo đá không người ngàn vn dm xa xôi.

"Oa a — ngao ngao — a!" Trong vòng vn dm yên tĩnh không tiếng đng, ch nghe được ging nam trong sáng đy hưng phn. Nếu có người trên đo đá này nhìn thy bch y nam t kia ng kiếm trên không trung nhy nhót lung tung, cht chn s cha mt câu, "Bnh thn kinh!"

**Tiu bch th nhy nhót lung tung**

Nếu người n là người tu tiên, không chừng còn s cho Hàn Giang Tuyết mt đồn, sau đó kéo l tai hn và rng to, "Kiếm ca kiếm tu chính là mt cái mng khác, ngươi sao có th như thế khinh mn! Nếu là mi vào Tu Chân giới thì thôi, ngươi đã là Đi Tha k tu sĩ, càng thêm quá phn! Hơn na, ngươi đã là my ngà tui ri mà còn ging tiu hài t vui đùa m ĩ."

**(Aho - aho) *from Naruto :)**

Ni điên c ngày, Hàn Giang Tuyết cui cúng đã nghin, rơi xung c xanh nm ngh ngơi, trên mt còn mang theo ý cười. Mt tháng này hn tht s là nghn đến mc tàn nhn, vì đ không OOC, mi ngày m mt là tu luyn, trong đu cũng tràn đy tu luyn, ngay c mơ cũng mơ thy tu luyn.

Hn thi đi hc cũng không có nghiêm túc như vy đâu!

Đáng hn nht là, hn chính là heo tham ăn a!

'Thức ăn' mà tiu đng mang đến mi ngày toàn là Tích Cc đan, mt chút hương v đu không có. Vài ln hn mun trm thêm cơm, nhưng đu b h thng dùng lý do 'Không được OOC' mà c tuyt.

Bun bực tích góp tựa như một cái lò xo, càng áp nhiều, càng là lúc bùng nổ chính hắn cũng sợ.

Cũng may đấu tranh thành công, bằng không hắn thật không muốn game end.

Sau tàu lượn siêu tốc Tu chân này chính là mỹ thực! Hàn Giang Tuyết vỗ vỗ tro bụi trên người, ẩn thân ngự kiếm đến một thị trấn nhỏ, nơi mà phàm nhân cùng tu sĩ sinh hoạt, ăn một bữa no nê. Để phòng ngừa OOC, hắn làm một pháp thuật trên mặt thành một người bình thường đến cực điểm. Tu sĩ với tu vi thấp hơn sẽ không nhìn ra bộ dạng thật của hắn.

Ở trên phố lung lay một vòng, mua rất nhiều thức ăn. Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy mấy ngày không về tông môn cũng chẵn sao, liền như vậy ở khách điếm thuê một gian phòng, thả đồ vật rồi dạo tiếp.

**Tiu bch th ca nhà ta nhy nhót đi chơi**

Mt bui trưa, rượu nhưỡng bánh trôi, hồ lô gào đường, đồ chơi làm bằng đường, bánh in chờ tiểu thực*, thẳng đến khi bụng tròn vo đồ ăn đều đến cổ họng, mới lưu luyến không rời ngừng lại.

**Mình nghĩ đây là nhng món ăn**

Nhìn mt đng đ vt chưa ăn xong, Hàn Giang Tuyết trong mt hin lên mt tia đáng tiếc. Tm mt đt nhiên chm đến chiếc nhn ph thuý trên ngón giữa, trong đu b mt ý tưởng, trên mt l ra mt tươi cười. Thiếu chút na đã quên hn còn có cái nhn tr vt này a! Tuy nói ch có th cha đựng vật chết, nhưng thời gian là yên lặng, phóng một đoạn thời gian vẫn là có thể.

Nghĩ như vậy, hắn tới một chỗ ngoặt âm u không người, đem đồ vật trong tay thu vào nhẫn.

Đang chun b ri đi, hn nghe được mt trn trào phúng cùng kêu rên, cau mày, nhn không được theo âm thanh đi qua. Mt đám hài t cm trong tay côn bng, cha bi linh tinh, tay đm chân đá mt th gì trên mt đt. Nhìn 'th gì' kia......là mt hài t?!

"Dng tay!" Hàn Giang Tuyết đi nhanh vài bước, quát bo đám hài t kia. Nghe thy đám hài t dùng ngôn ng tràn ngp nhc nhã, ánh mt hn lp tc lnh xung.

Đám hài t kia nghe được đi nhân âm thanh, kinh ngc mt chút, ri ging như chim s cành cong mà chy tán ra, trong nháy mt lin không thy nh. Hàn Giang Tuyết cau mày đi lên, trên mt đt là mt tiu hài tcun tròn nm úp. Hn không thy rõ tiểu hài tử có bị thương nghiêm trọng hay không, chỉ nghĩ trước đêm đến y quán rồi đem nhóc về nhà.

Chỉ là vừa mới ngồi xổm xuống, vói tay qua ...... hắn bị cắn...

Trong bóng đêm, ánh mắt hài tử kia phập phần lấp lánh, đẹp như sao trời. Chỉ là đẹp, cũng không thể ngăn đau a! Hàn Giang Tuyết lần đầu tiên cảm thấy may mắn rằn thân thể tu sĩ cường độ tốt, nếu không, một ngụm này cũng phải cắn ra một miếng thịt.

"Nha, thì là một tiểu chó con." Hắn nhịn không được vui vẻ, nhẹ nhàn mà run tay lên, tay khia vói qua, muốn giúp tiểu hài tử liêu một chút tóc. Tiểu hại tử kia ngược lại co rúm một chút, theo phản xạ thu miệng nhỏ lại rồi ôm lấy đầu. Nhóc cho rằng Hàn Giang Tuyết muốn đánh nhóc.

Đợi nửa ngày không thấy đâu đớn đến, nhóc nghi hoặc mở mắt. Chỉ thấy Hàn Giang Tuyết ý cười doanh doanh, nhóc ngây ngẩn cả người. Chưa bao giờ có người đối với nhóc cười qua. Mọi người nhìn thấy nhóc hoặc là xa tránh như rắn rết, hoặc là chán ghét cùng căm hận, tựa chư nhìn một con chuột giơ bẩn.

Nam nhân trước mắt này lớn lên thực bình phàm (Tiểu bạch thỏ đang dịch dung), nhưng lại cười. Như một làn nước ấm, làm nội tâm lạnh băng sinh ra một tia cái khe. Loại cảm giác này làm nhóc vô thố cùng sợ hãi, nhưng lại không bài xích.

"Tiểu gia hoả, ngươi đừng sợ, ta không có ý xấu, chỉ muốn mang ngươi tiềm đại phu. Ngươi hẳn là bị thương, chặm trễ sẽ lưu lại bệnh đó." Hàn Giang Tuyết thoáng lui về phía sau một chút, muốn cho tiểu hài tử thả lỏng cảnh giác, như vậy không tiến tới. Đương nhiên, không phải là hắn sợ chó con này cắn thêm một ngụm đâu!

"Ta có thể ôm ngươi đi, nhưng không được cắn ta!" Hàn Giang Tuyết không ngừng cố gắng. Nhìn tiểu hài tử như vậy, hắn không khoải nhớ tới con hamster mình nuôi trong nhà.

Lúc hamster kia đến trên tay hắn đã là thành niên, bắt đầu sợ người lạ. Nhưng hắn không biết, duỗi tay muốn sờ sờ, kết quả cho bản thân một ngụm. Vẫn là cái loại đau xuyên tim này à! Lúc đó mấu không ngừng chảy ra, tích một đương từ phòng mình đến dưới lầu.

Cũng may hắn còn kiên nhẫn, vú em đi theo mỗi ngày giống như tuỳ tùng hầu hạ, qua ba tháng, tiểu gia hoả kia mới để hắn thân cận.

Nói ra, thật là một phen chua xót nước mắt a!

Đứa nhỏ này cùng lắm là giống hamster kia. Hàn Giang Tuyết nghĩ, đột nhiên có một loại ý tưởng muốn chăn nuôi đứa nhỏ.

Còn một đoạn thời gian nửa cốt chuyện mới chính thức triển khai, hiện tại tiềm việc vui làm, như vậy cũng không tồi.

Lại lần nửa vương tay, tiểu hài tử không chút phản kháng, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ. Hàn Giang Tuyết nhịn không được xoa xoa đầu nhỏ, cười tủm tỉm hỏi, "Tiểu gia hoả, nhà nhóc ở nơi nào, chờ trị liệu xong ta đưa nhóc về, được không?"

"Ta......'' tiểu hài tử ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng thốt ra một câu, "Mẫu thân ta không cần ta, đem ta vức bỏ, ta hiện tại ở trong cái miếu ngoại ô...."

Hàn Giang Tuyết nghe vậy bước chân dừng một chút. Trên mặt lộ ra biểu tình buồn rầu, nhưng lại mang theo một tia mừng thầm.

Đi ra ngõ nhỏ âm u, ánh sáng mặt trời ấm áo chiếu trên người, hắn lúc này thấy rõ bộ dáng của tiểu hài tử.

Tiểu hài tử này dơ hề hề, quần áo rách tung toé, tóc không biết đã bao lâu không gội, thời điểm vừa mới xoa liền cảm giác được một tay du*, tóc còn thắt. Trên người là khối xanh khối tím, những chỗ bị thương đó thoạt nhìn thập phần thấm người, phá lệ làm người đau lòng.

**cái này minh không hiểu à**

Cảm giác được ánh mắt của Hàn Giang Tuyết, một cổ tự ti từ đáy lòng tràn ra, nhóc co rúm lại một chút liền chuẩn bị đi xuống, ai ngờ động tới miệng vết thương, nhịn không được 'Tê' một tiếng.

"Miệng vết thương trên người ngươi quá nhiều, đừng lộn xộn." Hàn Giang Tuyết đau lòng cực kỳ, âm thanh trở nên ôn nhu. Hắn lại điều chỉnh tư thế của tiểu gia hoả trong lòng ngực mình, giúp nhóc thoải mái chút rồi tiếp tục đi.

Hắn thật thích tiểu hài tử manh manh mềm mềm, trong hiện thực mỗi lần nhìn thấy tiểu hài tử hắn liền chảy giải. Chính mình cũng có một cháu gái, nhưng lúc rãnh rỗi liền bồi tiểu công chúa đi chơi. Bản thân chiếu cố tiểu công chúa còn tốt hơn chị mình. Đôi khi chị hai sẽ ghen, cười nắng hắn không lường tâm.

Thời đại của hắn đã không có những chức nghiệp này. Người tàn tật hay người không công ăn việc làm đều có chính phủ trợ cấp, cũng có thể lãnh một phần tiền cứu tế. Đến nỗi cô nhi gì đó, cũng có cô nhi viện thu lưu, hơn nữa hoàn cảnh cô nhi viện rất tốt, những đứa trẻ đều có thể khoẻ mạnh lớn lên.

Hôm nay chợt thấy còn có người ăn xin, hắn thật sự bị doạ sợ.

Mà đứa nhỏ trong lòng ngực này cũng thật đáng thương. Còn nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, dựa vào ăn xin để sống, còn phải chịu đựng người khác khinh nhục đánh chửi. Vốn không phải là người vững tâm, giời phút này nội tâm thật mềm nhũn còn rối tinh rối mù.

"Chốc lát nửa chữa khỏi thương của ngươi, cùng ta hồi tông môn được không?" Hàn Giang Tuyết dò hỏi, cảm giác cả đời kiên nhẫn đặt trên người hài tử này, "Lưu lại bên người ta, liền sẽ không có người dám khi dễ ngươi."

********

Editor có lời muốn nói: Và rồi, tiểu bạch thỏ đã tự thả lưới rồi tự chui vào. Không những vậy, còn ngoan ngoãn chờ đợi ngày sói sám đến ăn. 

Nguồn của ảnh: Mr. Google.

Mình đang làm chương 2, xin cho ý kiến về chương 1. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro