Chương 1: Học sinh bình thường gặp phú nhị đại ngạo kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Xuyên qua

Hôm nay là lễ tình nhân, vừa tờ mờ sáng, Vương Hề đã rời khỏi giường, kéo kéo áo lông trên người, thổi hơi ấm vào tay, Vương Hề lại bắt đầu một ngày làm việc mới, cắt nhành hoa, xén lụa màu, đóng gói, bao hộp quà,  vội vội vàng vàng, tuy mệt nhưng thân thể lại ấm áp, sau khi làm khí lạnh buổi sáng đều bị xua tan, mười mấy cái hộp quà của hôm nay cuối cùng cũng chuẩn bị xong.

Cô có một tiệm hoa nhỏ của chính mình, nho nhỏ thôi nhưng lại được bố trí rất ấm áp, sau khi tốt nghiệp đại học liền gặm tiền từ nhà lão Từ để mở tiệm hoa, hiện tại bốn, năm năm trôi qua, không tính giàu có nhưng cũng có thể ấm no.

Tự do tự tại, không có ông chủ lì lợm hà khắc, cũng không phải chen lấn giao thông công cộng, Vương Hề sống rất vui vẻ.

Buổi sáng mùa đông tới chậm, Vương Hề thu lượm cặn hoa còn thừa, rót cho mình một cốc sữa bò, rồi chờ khách hàng ghé đến, cửa hàng bán hoa kế bên vùng đại học, buôn bán tốt, nếu như không phải chủ nhà quen biết cô, cửa tiệm này cũng không đến lượt cô, sớm đã bị người đoạt đi rồi.

"Vương tỷ, cho một bó hoa hồng, đêm qua đã hẹn trước." Chàng trai trẻ rất sáng lạn, trên mặt mang một chút ngây ngô, có chút xấu hổ lại có vài phần mong chờ.

"Ừ, sẽ không quên, cho cậu, 120, chúc cậu và bạn gái lễ tình nhân vui vẻ."

Vương Hề cười một tiếng với hắn, đưa hoa, lại dặn dò một phen, mới nhìn chàng trai trẻ ngượng ngùng ôm hoa đi.

"Vương tỷ, một bó hoa hồng. . ."

"Chủ tiệm, mười một nhánh bách hợp. . ."

Một ngày bận rộn, trời nhá nhem, Vương Hề mới có thời gian ăn cơm, làm ăn khá khẩm, để kiếm nhiều chút tiền, bình thường thời gian Vương Hề ăn bữa cơm cũng không cố định.

Cầm điện thoại di động để ở trên bàn, Vương Hề mới nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ, chuông reo quen thuộc vang lên, Vương Hề nhíu nhíu mày, một tay trước lấy cơm, một tay lấy điện thoại gọi lại.

Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Vương Hề lại xúc vài muỗng cơm, đem hộp tiện lợi vào phòng nghỉ, điện thoại của Triệu Nam nếu không gọi lại chỉ sợ hắn sẽ suy nghĩ lung tung.

Lúc cuộc gọi chuyển được, Vương Hề dừng lại bước chân, dựa vào trên tường, không để ý nói rằng: "A lô, A Nam, mình đang ăn cơm, buổi tối còn muốn trông tiệm, không có thời gian xem phim cùng cậu, cậu làm việc cho tốt nha!!"

"A Hề, mình. . . ."

Một đầu điện thoại A Nam nghe giọng Vương Hề uể oải qua loa, tâm tình trong nháy mắt liền sa sút, A Hề chỉ sợ không thích hắn!! Nếu không tại sao lại không để ý đến hắn, ngay cả hẹn nàng xem phim đều hoãn rồi hoãn, cho dù nhìn thấy hắn đi ăn cùng cô gái khác đều không thèm để ý, chưa bao giờ ghen tuông, lúc mới bắt đầu có một người bạn gái không đeo bám làm cho hắn có cảm giác tự do thì bây giờ thời gian dài, hắn lại cảm thấy vô tận trống rỗng, hắn yêu A Hề, muốn cùng A Hề sống cả đời, A Hề lại như gió, nhìn như có nàng, lại sảo túng tức thệ*, dường như bất cứ khi nào đều có thể rời đi.
( sảo túng tức thệ*: vụt qua rồi biến mất )

"Chúng ta chia tay đi!!" Lời nói không lý trí vừa thốt ra, A Nam liền hối hận.

"A Hề, mình. . ." A Nam cấp bách muốn cứu vớt lời vừa nói lại bị Vương Hề cắt đứt.

"Tốt, A Nam, mình quả thật không nên làm lỡ cậu nữa." A Hề có chút hiểu suy nghĩ muốn chia tay của A Nam, cho dù bạn gái của ai giống nàng, họ đều sẽ nhịn không được chia tay, A Nam có thể kiên trì hai năm, đã làm cho Vương Hề nhìn với cặp mắt khác.

"Hề, mình không muốn, nghe mình. . . Xem như cậu nhẫn tâm." A Nam nghe thanh âm cắt đứt trong điện thoại, đem điện thoại di động trong tay hung hăng vứt trên mặt đất, trên khuôn mặt tao nhã lịch sự thoáng qua sự dữ tợn, cầm lấy chìa khóa xe để ở trên bàn, nổi giận đùng đùng đóng sập cửa đi.

Giãi bày tâm sự xong, Vương Hề cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đóng kỹ cửa, tính toán đi trên đường một chút, thuận tiện chải vuốt suy nghĩ, dù sao qua một tháng nữa là bọn họ kết hôn, hiện giờ lại chia tay, phải nói với cha mẹ như thế nào đây.

A Nam là người tốt, dáng dấp lại tuấn tú lịch sự, đối xử ôn hòa với mọi người, đối với mình lại nói gì nghe nấy, A Nam là một đối tượng kết hôn rất tốt, nhưng nàng lại chưa bao giờ rung động, có lúc nghĩ lại, người đàn ông tốt như vậy nàng đều không thích, chỉ sợ là chuyện sai lầm nhất đời này của nàng rồi.

"Rầm. . ."

"Ken két. . ."

Bên tai truyền đến tiếng thắng xe chói tai, kèm theo chính là nỗi đau xé rách tim gan, đầu óc choáng váng chợt thấy biển số xe quen thuộc, Vương Hề có mấy phần không cam tâm, vài phần đê mê, vài phần không muốn, vẫn như cũ không chống đỡ được ngất đi, cả người chìm vào trong bóng tối.

Không biết qua bao lâu, Vương Hề dần dần khôi phục một chút ý thức, muốn mở mắt, lại phát hiện mình làm không được, vừa mới khôi phục một chút ý thức cũng đang dần dần tiêu tán, dường như phải vĩnh viễn rơi vào trong bóng tối đáng sợ, Vương Hề không cam tâm, nàng không muốn chết, nàng còn rất trẻ.

Ý chí không cam tâm rốt cuộc đè xuống ý tưởng ngủ mê man, Vương Hề không biết đấu tranh trong bóng đêm bao lâu, kèm hoa mắt choáng đầu, cuối cùng có thể thấy một mảng tia sáng nhỏ trước mắt.

" Hệ thống nhân sinh người thắng đang khởi động, đang gia trì 1%. . .  10%. . .  40%. . .  70%. . .  100%. . ."

Giọng nói không tên ở trong đầu Vương Hề truyền ra, Vương Hề thống khổ che lỗ tai, muốn đè xuống giọng nói chói tai trong đầu, từng cỗ đau nhức giống như dao nhỏ khuấy ở trong não, thống khổ không chịu nổi.

"A a a!"

Đau đớn quanh quẩn, cùng với sự đau đớn như bị con sâu đục khoét, chỉ một phút đồng hồ, Vương Hề tưởng chừng trải qua cả đời dài dằng dặc vậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trên áo ngủ lụa trắng như bị một thứ nhuộm đen, khoảng đen khoảng vàng.

"Chiến thắng đau đớn, giá trị khí phách thêm 10, kí chủ tiếp tục cố gắng." Một làn sóng dao động giọng nữ lại vừa biểu thị trong đầu của Vương Hề.

Vương Hề lảo đảo từ trên giường bò dậy đi tới trong phòng tắm, quên giọng nói trong đầu, một phút đồng hồ ngắn ngủi để cho nàng hiểu tiền căn hậu quả của tất cả mọi chuyện, một tia cảm kích nhô ra từ trong lòng, tuy là khả năng mãi mãi cũng không thể quay về thế giới quen thuộc kia, nhưng chỉ cần còn sống, miễn còn sống là tốt rồi.

Tẩy rửa xong thân thể, thay đồ ngủ bị bẩn, Vương Hề hiện tại mới rảnh rỗi nghiên cứu ký ức trong đầu, ký ức kiếp trước hai mươi lăm năm cùng thân thể hiện tại này đan xen vào nhau, để cho nàng phân không rõ cái nào mới là ký ức chân thật mà mình có.

"Kí chủ tố chất tâm lý khá mạnh, giá trị khí phách 10."

Không chú ý đến giọng nói trong đầu, Vương Hề nhìn gương mặt con gái rượu trong gương, kéo một cái tươi cười, nàng này là kiếm được sao? Dù sao khuôn mặt trước kia thật sự rất bình thường, chỉ sợ vứt xuống trên đường cũng sẽ không làm ai chú ý, gương mặt hiện tại này nhìn đẹp hơn nhiều.

"Có thể sống lại, thật tốt, A Nam thật đúng ác, suy nghĩ đen tối không chiếm được liền hủy diệt kia cùng bề ngoài của hắn thật chẳng phù hợp chút nào, hệ thống cám ơn ngươi làm cho làm cho ta có hy vọng trở lại thế gian."

"Kí chủ không cần cảm tạ, mọi thứ đều thành lập trên giao dịch, ngươi nghĩ quay lại trái đất, mà ta cần bồi dưỡng một cái người thừa kế hợp cách, nếu ngươi không hợp cách sẽ bị ta vứt bỏ tiêu hủy." Giọng nói lạnh băng của hệ thống vang vọng trong đầu Vương Hề.

"Thật lạnh lùng nha, cũng không biết ai sáng tạo ra ngươi, vì tìm một cái người thừa kế hợp cách vĩnh viễn xuyên qua thời không, hệ thống, ngươi cam tâm sao?" Vương Hề áp chế sợ hãi bị gạt bỏ, cúi đầu nhẹ nói.

Hệ thống không lên tiếng, không trả lời thăm dò cẩn thận của Vương Hề, từ cái ngày nàng được sáng tạo đó đã biết rõ chủ nhân của nàng cần một người thừa kế, bất kể người hay vật, chỉ cần phù hợp điều kiện đều có thể trở thành người thừa kế hậu tuyển.

"Nhiệm vụ 1: Hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, làm cho Triển Du Bắc trả giá lớn."

"Nhiệm vụ 2: Hoàn thành tâm nguyện chăm sóc phụ thân của nguyên chủ."

Vương Hề cười cười, mở mành cửa sổ lên, ngoài cửa sổ ánh sáng rực rỡ lại không chiếu chút nào vào gian phòng này, ngoài phòng ánh nắng tươi sáng, trong phòng ẩm ướt âm u, người ở tại căn phòng này thảo nào sẽ tự sát, coi như không có ý tưởng tự sát, thời gian dài tính tình chỉ sợ cũng sẽ âm u.

Cổ tay bị cắt đã được hệ thống chữa trị qua, không đau, chỉ là thân thể còn chút suy yếu, vả lại trên giường còn dính rất nhiều vết máu, đợi đem các loại giặt xong sau, trời đã có chút tối.

Lật lật ký ức trong đầu, Vương Hề có chút đồng tình cái tiểu cô nương vì tình tự sát này, mười tám tuổi, chính là tuổi đi học, lại bị một cái tra nam bắt cá hai tay thương thân lại thương tâm, cuối cùng còn đi đời nhà ma, lưu lại cha già trong nhà lẻ loi hiu quạnh một mình.

"Đổi kỹ năng trung cấp đàn tranh, giá trị khí phách 20."

Hiện tại chuyện quan trọng là kiếm tiền, sớm một chút từ gian tầng hầm ngầm nho nhỏ này dọn ra ngoài, sinh hoạt phí học kỳ này cũng cần chuẩn bị rồi, vì tra nam Triển Du Bắc nguyên chủ đắc tội toàn bộ người không thể đắc tội, dưới sự bức bách, bất đắc dĩ dời ra từ ký túc xá trường.

Kỹ năng đàn tranh không có tác dụng lớn gì, Vương Hề vốn là muốn đổi cái tốt hơn, kết quả thấy giá trị khí phách chỉ có ít ỏi hai mươi điểm, muốn đổi kỹ năng chứng khoán lại bị cho biết giá trị khí phách không đủ, nếu như không phải lúc trước học qua một ít đàn tranh sợ rằng muốn đổi kỹ năng trung cấp đàn tranh cũng không đủ.

Một đêm lặng yên không tiếng động trôi qua, Vương Hề thật sớm liền mặc đồng phục học sinh, hướng tới trường học, nguyên chủ cũng gọi là Vương Hề, mười tám tuổi, đại nhất, năm đó lấy thứ nhất tỉnh thi được trường đại học nổi danh thế giới này, vừa mới nhập học còn có chút tâm cao khí ngạo, kết quả một học kỳ mới phát hiện chính mình chỉ là một nữ sinh không xuất chúng, luận tướng mạo, nàng so ra kém trường học tứ đại hoa hậu giảng đường, luận thành tích, nàng so ra kém khắc khổ học tập mười đại học phách, luận gia thế, nàng chỉ có một cha già ở nhà làm nghề nông, mà thứ duy nhất có thể làm cho nàng kiêu ngạo chính là nàng có một bạn trai thanh mai trúc mã.

Cuối cùng nàng kiêu ngạo duy nhất, duy nhất tình yêu cũng bỏ nàng, để cho nàng trở thành một chuyện cười, dưới sự xem thường chửi rủa của mọi người cùng lời nói công kích lạnh lùng ác độc của Triển Du Bắc, nản lòng thoái chí, tự sát.

Vương Hề không nhìn tất cả chỉ trỏ, trước khi nàng xuyên qua đều hai mươi lăm, ở trong xã hội lăn lộn 4~5 năm, cũng không thể so sánh với những vị thành niên chưa từng trải xã hội này, hơn nữa tâm tính kiên định, cho nên những sự khiêu khích này đều bị nàng chắn ngoài thân.

Nguyên chủ một ít suy nghĩ còn tàn lưu trong thân thể, một phút nhìn thấy Triển Du Bắc kia, Vương Hề rõ ràng cảm giác được thân thể này đang run rẩy thống khổ. Dựa vào nghị lực cường đại đè xuống thân thể run rẩy, Vương Hề mắt nhìn thẳng đi tới chỗ của mình.

Bây giờ còn chưa phải lúc làm cho tra nam trả giá đắt, chờ một chút, nguyên chủ, chờ một chút, bây giờ tranh cãi ầm ĩ chỉ có thể làm hắn không đau không ngứa, chờ một chút, sẽ có ngày hắn thân bại danh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro