TG1: Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Chương 1:
An Dật Thần Hạ Quý mở mắt, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong một phòng học – nơi có nhiều thứ âm thanh xầm xì to nhỏ.  Đây là chỗ nào?  Thực xa lạ.  Mà người đàn ông ở phía trên bục giảng lại chính là lý do làm cho các học sinh xôn xao bàn tán.  Một người đàn ông phong độ và tao nhã, làm cho người ta rất dễ có thiện cảm,  Ở người anh ta toát ra một thứ khí chất của thần tiên. Giống như một thứ rượu ủ ngàn năm, tỏa ra từng đợt mùi hương, trầm ấm làm con người mê muội. Nhất là nụ cười nhẹ nhàng như nhuộm đầy nắng gió của ngày xuân sớm, làm cho người xem cảm thấy bình an lạ thường.  Nụ cười của anh ta rất dịu dàng, thực giống như ánh nắng vàng rực rỡ ngoài cửa sổ kia phủ lên gương mặt anh ta một vầng hào quang. Gương mặt ấy ở dưới ánh nắng trở nên mơ mơ hồ hồ, lại trống rỗng làm cho tim của người xem đập thình thịch.  Người đàn ông ghi tên mình trên bảng đen. từng nét viết rồng bay phượng múa ra ba từ — An Dật Thần.  Tư liệu từ hệ thống vẫn chưa được truyền tới (*)  (*) Thể loại truyện xuyên nhanh thường có một trung tâm điều khiển hay còn gọi là “hệ thống” chịu trách nhiệm chuyển thông tin như bối cảnh câu chuyện, nhiệm vụ cần làm, phần thưởng, hình phạt…vv…  Đầu óc của cô vẫn còn đang trống rỗng, một lát sau cô cảm thấy chóng mặt, trần nhà ở trước mắt chao đảo.  Từng vòng từng vòng, Hạ Quý chỉ cảm thấy chính mình đang say.  Trí nhớ cứ ùn ùn kéo đến như thủy triều từng đợt đánh tới, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy sợ. Gương mặt của cô lập tức liền trắng bệch.  “Rầm!” Âm thanh nặng nề vang lên, Hạ Quý đột nhiên gục xuống.  “Thưa thầy! Hạ Quý ngất xỉu!” Lập tức tiếng kêu thất thanh của một nữ sinh như vang vọng một góc trời.  •••••  Khi Hạ Quý lại tỉnh lại, trước mắt là một mảng trắng xoá.  Là bệnh viện.  “Tỉnh rồi sao, học sinh Hạ Quý?”  Một giọng nói vô cùng trong trẻo, rất khó tưởng tượng tiếng nói như vậy lại là của một người đàn ông ngoài ba mươi.  Hạ Quý xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang nhập nhèm, đầu óc cô ngơ ngẩn. Nhưng ngay sau đó, theo tiếng “đinh” của máy móc vang lên, cô liền giật mình tỉnh lại.  Cô tên gọi Hạ Quý, nghề nghiệp là một nữ phụ. Nói đơn giản một chút, công việc của cô chính là xuyên qua từng cuốn tiểu thuyết trong vai trò nữ phụ. Mà nhiệm vụ của cô chính là chinh phục các nhân vật nam phụ trong truyện, làm cho bọn họ rời xa nữ chính và nam chính.  Sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, bản sao của cô cũng sẽ lưu lại cùng nam phụ. Còn bản thân cô sẽ rời đi, lại một lần nữa tiến vào cuốn tiểu thuyết khác, bắt đầu một thế giới mới.  Môi cô hơi mấp máy,“Vâng, cám ơn bác sĩ An.”  An Dật Thần.  Theo nguyên tác, nữ chính Đinh Tiểu Mạt là một bác sĩ, hôm nay trùng hợp đến thành phố C thuyết trình. Bởi vì nữ chính cùng bạn gái đã mất tương tự mà An Dật Thần đem lòng thích nữ chính. Nữ chính làm sao lại thích một người xem mình làm vật thế thân. Vì thế ở một lần tình cờ gặp phải bệnh nhân tên Cố Thành, nữ chính đã vì anh ta mà rời đi thành phố C.  Sau khi nữ chính Đinh Tiểu Mạt rời đi , An Dật Thần nhận ra người mình thích là Đinh Tiểu Mạt. Nội dung cuốn tiểu thuyết trải qua một phen rối rắm cẩu huyết, nữ chính vẫn chọn sà vào vòng tay của nam chính. An Dật Thần vì thế trở nên đau lòng rồi đi xa xuất ngoại, không bao giờ trở về quê hương.
Mà Hạ Quý sắm vai nữ phụ, trong tiểu thuyết là một cô gái giàu nhiều mưu mô, dùng vẻ bề ngoài hiền lành đáng yêu lừa gạt nam chính. Ý đồ phá hư quan hệ của nam nữ nhân vật chính, tất nhiên sau đó kết cục của cô cũng không tốt. “Việc nhỏ, không sao.” Nói đến đây, An Dật Thần nhịn không được khóe môi hơi cong lên,“Lần đầu tiên tôi đến trường các em để thuyết giảng, vậy mà em lại cho tôi một bất ngờ lớn thế này. Thật sự là trái tim của tôi chịu không nổi.” Hạ Quý hơi mở miệng, nhưng cô không nói gì. Lần này cô đóng vai là một cô gái ít nói, có vẻ ngoài hiền lành đáng yêu, nhưng nội tâm cũng lại vô cùng rắn rỏi. Nói thật Hạ Quý không hề chán ghét nhân vật này, tuy rằng cô không tán thành cách yêu của nhân vật. Nhưng Hạ Quý lại có chút khâm phục cô gái này. Cô gái mà Hạ Quý đóng vai có tình huống gia đình không phải là quá tốt. Một bà nội đang bị bệnh, mẹ thì từ nhỏ qua đời, lại cộng thêm một cô em gái hư hỏng. Người trụ cột lớn nhất của gia đình, chính là người cha thì cũng là một người chẳng ra gì, coi trọng cờ bạc hơn cả mạng sống. Thế nhưng cô ấy vẫn cố gắng vừa làm thêm vừa tiếp tục đi học, gánh vác trên vai trọng trách mà các cô gái cùng tuổi chưa bao giờ phải nếm trải. An Dật Thần ngoài ý muốn nhíu mày, cô gái này mới nhìn qua thì cảm thấy hiền lành đáng yêu, nhưng hóa ra lại là một người ít nói. Người bình thường ở hoàn cảnh này, hẳn là còn có thể nói một chút, hoặc là nói một câu thật có lỗi. Thế nhưng cô gái này lại lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta tự hỏi không biết cô gái đang suy tư điều gì. Gió nhẹ nhàng phất qua má khiến An Dật Thần hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Hạ Quý. Ánh nắng ảm đạm lẳng lặng chiếu vào người cô, đẹp như một bức tranh không thực. Hạ Quý hơi hơi ngẩng đầu lên, dường như để cảm nhận làn gió chạm đến. Còn An Dật Thần dường như muốn nói điều gì, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại không nói một lời. An Dật Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian không còn sớm. Anh ta hôm nay cần lên lớp để tuyên truyền về cách phòng chống bệnh. Vốn dĩ người nên ở bên cạnh Hạ Quý phải là ba mẹ cô, nhưng anh ta lại không gọi được cho  ba mẹ của Hạ Quý. Gia sư của Hạ Quý cũng không nghe máy, An Dật Thần cũng chỉ có thể đóng vai là người giám hộ. Tuy nhiên, nghĩ tới lời nói của vị bác sĩ kia, An Dật Thần âm thầm thở dài một hơi. Dinh dưỡng không đủ dẫn đến ngất. Anh ta nhìn thoáng qua Hạ Quý mới phát hiện gương mặt của cô gái này thậm chí so với bức tượng tạo hình của trường mỹ thuật còn muốn tái nhợt hơn vài phần. Tóc cũng ngả sang màu vàng. Cơ thể thì vô cùng gầy yếu . “Bác sĩ An, nếu còn có việc thì bác sĩ cứ đi trước đi ạ. Một mình em ở đây là được rồi.” Không mặn không nhạt hạ lệnh đuổi khách. An Dật Thần cũng không có lý do để tỏ ra khách sáo, anh ta còn có lớp cần đi dạy. Mặc dù lịch trình của An Dật Thần rất bận, nhưng anh ta dù sao cũng là một bác sĩ. Bệnh nhân xảy ra sự cố, An Dật Thần nghĩ mình cũng nên phải có trách nhiệm. “Không có việc gì, tôi chờ ba của em đến đây rồi mới đi.” Chỉ cần xem qua tư liệu, An Dật Thần cũng liền biết mẹ của Hạ Quý đã qua đời và đang sống cùng ba. “Không cần đâu ạ, ba em sẽ không đến đâu. Bác sĩ cứ đi về trước đi, một mình em ở đây là được rồi.” An Dật Thần lắc đầu, tùy tiện cầm một tờ báo ở bên cạnh, nhìn xem rồi nói,“Tôi vẫn nên chờ ba em đến đây thì hơn. Em là của bệnh nhân của tôi. Đây là trách nhiệm mà tôi phải làm.” Hạ Quý lúc này mới quay đầu, kinh ngạc nhìn An Dật Thần, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên làm cho cô càng trở nên xinh đẹp. Nhưng, ánh sáng đó chỉ thoáng qua một chút rồi tiêu tán. Chỉ còn lại một ánh mắt xa xăm đượm buồn. “Trách nhiệm?” Cô gái mơ hồ không rõ nói ra hai chữ này. Đôi mắt của cô trong sáng như vì sao trên trời, nhưng rất nhanh đã bị sương khói bao phủ. Tiếng nói nho nhỏ buột ra,“Nói nghe thật dễ.” “Sao cơ?” An Dật Thần có chút khó hiểu. Anh ta có hứa hẹn điều gì sao? Hạ Quý đôi môi hơi mấp máy. Cô đăm chiêu nhìn An Dật Thần. Sau đó nói:“Bác sĩ An, anh thay đổi rất nhiều.” An Dật Thần nhíu mày, theo lời của cô gái này thì cô ấy có quen biết chính mình sao? An Dật Thần ở trong đầu suy nghĩ một lúc, cũng nghĩ không ra mình đã gặp cô gái này ở đâu. “Hạ Quý quen tôi?” “Không, không quen.” Hạ Quý nhìn đi nơi khác, tiếng nói trước sau như một lạnh như băng. Hạ Quý lục lại ký ức của nhân vật. Nhân vật khi còn bé gặp qua An Dật Thần vài lần, tuy nhiên chỉ là vội vàng gặp nhau mà thôi. Rõ ràng chính là lời nói dối. An Dật Thần nhíu nhíu mày, nhưng bản thân anh ta lại không mở miệng hỏi lại. Nhận thấy đối phương nhíu mày, Hạ Quý quay người sang góc khuất, nhếch mép nở nụ cười. Đúng vậy, Hạ Quý là cố ý . Chỉ có như vậy, người như An Dật Thần mới có thể đem Hạ Quý nhớ kỹ, mà không phải coi Hạ Quý là một trong số hàng ngàn bệnh nhân của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro