Chương 4: Vương tử và mỹ nhân ngư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Channe.

Trong lòng như có một cảm giác kỳ lạ, khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân ngư lập tức hiện lên cảm xúc khó giải thích, nhưng lại nhanh chóng biến mất.

Anh bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, trên gò má trắng nõn hiện ra hai lúm đồng tiền mềm mại, nhẹ nhàng nói:

"Ngươi...... Sẽ báo đáp ta sao?"

Nghe được lời này, Dụ Sở liền nở nụ cười yêu thương của một người mẹ: "Đúng a."

Nụ cười trên mặt thiếu niên càng sâu hơn.

Mái tóc dài màu xanh lam như ánh trăng rọi xuống, dưới hàng mi dài là con ngươi trong sáng phản chiếu sóng biển xanh, anh mềm mại nói:

"Vậy thì, không được gạt ta."

Dụ Sở ngẩn ra, còn chưa có trả lời, thiếu niên đã nhẹ nhàng duỗi tay đỡ lấy cánh tay cô, dưới mặt biển đuôi cá màu xanh mỹ lệ vẽ ra một độ cong duyên dáng.

Từ trước đến nay An Mạch Nhĩ không thích cùng người khác tiếp xúc, nhưng nhiệt độ cơ thể con người cách một lớp quần áo truyền vào lòng bàn tay, cùng với mùi thơm trên người của thiếu nữ truyền đến, ngoài ý muốn lại không cảm thấy chán ghét.

Thiếu niên khẽ nheo đôi mắt, trong lòng hiện lên bao nhiêu suy nghĩ, cuối cùng cong đôi môi đỏ mọng lên, mềm mại mà nói với Dụ Sở:

"Ryan, phải ôm chặt ta đó."

Dụ Sở sửng sốt, nhanh chóng dùng tay và chân treo ở trên người đối phương, sợ mình sẽ ngã xuống.

Hai tay cô vòng qua ôm lấy chiếc cổ thon dài của thiếu niên, bên cạnh là xương quai xanh thanh tú. Mỹ nhân ngư một bàn tay ôm lấy eo cô, ở góc độ thiếu nữ nhìn không tới, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.

Trên khuôn mặt xinh đẹp kia, con ngươi lấp lánh còn sáng hơn ánh mặt trời vài phần, cảm nhận được thiếu nữ đang ôm chặt lấy mình, hàng mi dài khẽ rũ xuống, không biết vì sao đáy lòng lại xẹt qua một tia sung sướng rất nhỏ.

Anh một tay ôm thiếu nữ, một tay nhẹ nhàng như vẽ trên mặt nước, không nhanh không chậm bơi về phía đất liền.

Hơn hai mươi phút sau, cuối cùng vụ tai nạn trên biển này cũng kết thúc, mây đen từ từ tan đi, mặt trời lại chiếu xuống, sóng nước nhấp nhô cũng dần dần an tĩnh lại.

Không lâu sau đó, hai người bọn họ liền nhìn thấy một chiếc tàu.

Con tàu lớn đến từ phía bên kia biển, thân tàu đều là màu trắng, phía sau vẽ ra một đường sâu và dài, phản chiếu mặt nước trong ánh sáng mặt trời.

Nhiều người mặc trang phục thời Trung cổ đi lại trên thuyền rất náo nhiệt.

Dụ Sở, người nắm được cốt truyện ban đầu biết rằng có lẽ Vương Tử đã nhầm lẫn vị cứu tinh của mình là một cô công chúa trên con tàu này. Nói như vậy, chẳng phải là......

Sắc mặt Dụ Sở trở nên kỳ lạ.

...... Trong nguyên tác, người vợ mà cơ thể này sẽ kết hôn trong tương lai đang ở trên con tàu này.

Cô rùng mình một cái, lẳng lặng ôm chặt lấy cổ của thiếu niên, tâm nguyện của nguyên chủ chính là muốn loại bỏ cuộc hôn nhân này – cho dù nguyên chủ không yêu cầu, bản thân cô cũng không có hứng thú gả cho một cô gái.

Giọng nói dễ nghe của thiếu niên từ trên đỉnh đầu truyền đến:

"Chà, Ryan thật may mắn a. Hay là hiện tại ta liền đặt ngươi xuống đây? Bọn họ sẽ cứu ngươi nha."

An Mạch Nhĩ nhàn nhạt liếc mắt nhìn con tàu kia, nhưng giây tiếp theo lại cảm nhận được thiếu nữ yên lặng ôm chặt chính mình.

Anh dừng lại một chút, hơi hơi cúi đầu nở một nụ cười mềm mại, nói với cô:

"Làm sao vậy, Ryan?"

Dụ Sở giãy giụa, nhỏ giọng hỏi: "Thực xin lỗi, nhưng là, có thể hay không không......"

"Không được nha." Giọng nói nhàn nhạt có chút lười biếng, Dụ Sở ngẩn người một lúc, ngẩng đầu lên, nhưng như cũ vẫn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, đôi mắt ngấn nước của người kia nhìn xuống, mềm mại nói:

"Ryan thật nặng, ta ôm không nổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro