Chương 31.1 [Hồ sơ vụ án]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31.1

"Hiện tại chúng ta chia tay."

"!!!"

Edit: Mỹ

Bị phát hiện.

Chân tướng luôn lén gạt đi sắp bị vạch trần.

Sợ hãi làm gã trai cao to nắm chặt chiếc rìu chữa cháy trong tay, đồng tử run rẩy nhìn được hết thảy phía sau từ phản xạ của những mảnh gương mảnh nhỏ trên mặt đất.

Đứng ở ngoài cửa phòng khép hờ, thanh niên tóc quăn đen biểu tình lãnh đạm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ở bên kia mặt kính phảng phất ánh lên vẻ lạnh băng chán ghét.

Vừa rồi tất cả những mặt dữ tợn máu me đều bị thanh niên nhìn thấy, mặt bất kham làm người buồn nôn rốt cuộc không thể nào che lấp.

Không ai có thể thích được một quái vật như vậy, đặc biệt là hắn vô luận là vẻ bề ngoài hay tâm hồn đều xấu xí đến cực điểm.

"......"

Máu tươi đỏ thẫm chảy xuống theo cán búa, đôi bàn tay tái nhợt của hắn khẽ run làm lộ ra tâm tình hỗn loạn sợ hãi, hắn không dám quay đầu lại, sợ nhìn đến ánh mắt hàm chứa chán ghét của thanh niên.

Chỉ có thể giữ nguyên tư thế, ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ hỏng mất.

"...... Tới đây."

Tửu Sơ nhìn thấy đối tượng trừng phạt bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, ngữ khí lãnh đạm ban đầu không khỏi cứng lại, hòa hoãn chút ít.

Y chỉ là vừa rồi chính mắt nhìn thấy một màn hai nhân cách giết hại lẫn nhau có chút tức giận, kỳ thật là cũng không sinh khí nghiêm trọng đến vậy.

Càng có phần bất đắc dĩ cùng chán ghét.

Xoay người rời khỏi gian cửa hàng thú bông tối tăm, Tửu Sơ xoa xoa phần giữa mày đang co rút.

Xem từ một màn vừa rồi, sự chán ghét cùng bài xích của đối tượng trừng phạt đối với bản thân đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Tửu Sơ trước đó còn thử hòa hoãn quan hệ giữa nhau của bọn họ, hiện tại xem ra tựa hồ đều không hề có tác dụng.

Cái này làm Tửu Sơ có chút đau đầu cùng chán ghét.

Đi đến ngoài cửa, Tửu Sơ nhìn hoàn cảnh quanh đó.

Nơi này là cửa hàng trong góc hẻo lánh, cũng là nhờ y theo lộ tuyến trên máy tính mới tìm được gian cửa hàng thú bông đã sớm đóng cửa này.

Nếu không phải trước đó vì phòng ngừa đối tượng trừng phạt xảy ra chuyện mà thả trên người hắn thiết bị định vị, Tửu Sơ không nhất định có thể tìm được địa phương hẻo lánh thế này.

"Di Tân, chúng ta hãy nói chuyện đi."

Xoay người, Tửu Sơ nhìn đối tượng trừng phạt cách đó không xa cúi đầu đi ra khỏi của hàng thú bông, ngữ khí dùng mọi khả năng nói tương đối nhu hòa.

"Nếu các ngươi lại tiếp tục giết hại lẫn nhau, thì chúng ta liền chia tay đi."

Tửu Sơ bình tĩnh nói, ngữ khí thực nhu hòa, nhẹ nhàng dựa ở trên vách tường với tư thái mang theo vài phần không chút để ý.

Hắn khép hờ con mắt, không hề nhìn Di Tân, theo động tác làm rối tung sợi tóc màu đen mở ra dán vào dưới tai, càng thêm hiện ra cần cổ cùng xương quai xanh trắng tuyết.

Thanh niên xinh đẹp hơi mang theo tư thái lười nhác bình thản làm người không dời mắt được.

Chỉ có biểu tình lãnh đạm đến cực điểm trên gương mặt không tỳ vết kia làm người phảng phất có thể cảm thấy hàn ý đến tận xương.

Di Tân ngơ ngẩn mà nhìn người yêu trước mặt, ánh mắt ở trên biểu tình lãnh đạm củaTửu Sơ mà khựng lại.

Đây là lần đầu tiên Di Tân thấy được biểu tình này của Tửu Sơ trong hiện thực, y còn thêm phần xa cách lạnh nhạt so với tạp chí.

Hoặc là đây mới là bộ dáng nguyên bản của y, một đứa con cưng của trời được cả thế giới nhiệt tình theo đuổi vốn không có khả năng đối đãi với quái vật bằng tư thái ôn hòa.

Trước đó bất quá là một chút thiên vị, cho đến hiện giờ cũng đã bị tiêu tốn hầu như không còn.

Di Tân hờ hững mà đứng ở trước mặt Tửu Sơ, biểu tình chất phác đến gần như chết lặng, hắn run rẩy đôi môi đạm bạc, tựa hồ muốn nói ra cái gì, lại như thế nào cũng không phát ra âm thanh.

Lần đầu tiên ý thức được sau sự tuyệt vọng cực điểm lại là cảm giác chết lặng trống rỗng, phảng phất trái tim đều bị đào ra thành một khối máu chảy đầm đìa.

"Được, chúng ta đi thôi."

Tửu Sơ một bên cầm lấy máy tính, cũng không có chờ Di Tân nói ra, liền tiếp tục đi tới phía trước theo phương hướng đã bày ra trước.

Thật giống như đã không để ý chút nào người yêu phía sau là Di Tân nữa.

Phía sau, gã trai cao to như quái vật ánh mắt trống rỗng mà mở to hai mắt, nhìn chính mình không được nắm tay, sau một lúc lâu mới mang theo chút vô thố cùng mờ mịt, đuổi kịp bước chân Tửu Sơ.

"Em trước đó có nói qua rằng em biết lối ra đúng không, em hãy dẫn đường tiếp đi."

Ngữ khí Tửu Sơ vẫn ôn hòa như cũ, lại phảng phất sự khách khí khi đối đãi với người lạ, không còn giọng nói thân mật làm người cảm thấy mê luyến trước đó.

Không khí ái muội tình tứ giữa người yêu cũng biến mất.

Di Tân nghe vậy, phảng phất cũng ý thức được biến hóa vi diệu này, có chút ngơ ngác mà cúi đầu, ừ một tiếng, trầm mặc mà dẫn dắt Tửu Sơ đi tới hướng lối ra.

Lảo đảo nện bước gần như ngốc.

Hai người liền đi như vậy trên hành lang không người, ai cũng mở miệng nói chuyện.

Tửu Sơ cúi đầu nhìn di động, tựa hồ đang xem xét cái gì.

Mà Di Tân tắc buông đầu xuống, không dấu vết mà nhìn lén bên cạnh người người yêu, khi nhìn đến biểu tình Tửu Sơ vẫn lãnh đạm như cũ, ánh mắt ảm đạm nhìn xuống dưới.

Đôi mắt hắn rũ xuống, con ngươi đen nhánh vẫn không không có bất luận cái gì gọi là cảm xúc, chỉ còn lại sự tuyệt vọng trống rỗng.

Cuối cùng đã đến thời khắc tỉnh khỏi trận mộng này.

Lạch cạch lạch cạch --

Hành lang vốn an tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, nhẹ như là trẻ con.

Tửu Sơ ngẩng đầu, nhìn lại theo phương hướng tiếng bước chân truyền đến, thấy được một cái rối gỗ hình bé trai nằm trên mặt đất.

Nhìn qua rất giống với món đồ chơi của cửa hàng vừa rồi.

Những đồ chơi và thú bông đó đều có cùng gương mặt khóc cười mếu máo cứng đờ một cách quỷ dị.

Tửu Sơ đi đến gần rối gỗ rồi dừng bước chân, không tiếng động mà quan sát.

Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh pha lê vỡ vụn, y dừng một chút, quay đầu, ánh vào mi mắt là một gương mặt tái nhợt ở khoảng cách cực gần.

Gã trai cao to tươi cười ngây ngốc, dưới chân còn dẫm lên mảnh vỡ thủy tinh đầy đất không biết nơi nào tới, hiển nhiên là nhân cách phụ Di Tâm.

Vậy mà lại học được cách dùng thú bông dương đông kích tây*.

"......"

Tửu Sơ trầm mặc một lát, hít sâu một hơi, một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh.

"Di Tâm đúng không, tới vừa vặn."

Di Tâm vừa mới cắt thân thể nhìn biểu tình lãnh đạm lạ thường của Tửu Sơ, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút khủng hoảng.

Hắn mờ mịt mà há miệng thở dốc, muốn dò hỏi Tửu Sơ giận ai, giây tiếp theo liền nghe được Tửu Sơ nói:

"Hiện tại chúng ta chia tay."

"!!!"

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Di Tâm mở to hai mắt, hốc mắt đỏ bừng, không biết làm sao.

"Cái gì...... Tửu Sơ anh, anh chỉ muốn làm em sợ thôi đúng không?"

Di Tâm thanh âm run rẩy, ngơ ngác mà nhìn người yêu trước mặt, giọt nước mắt từ hốc mắt không tự giác chảy xuống, tràn ngập cảm giác không dám tin tưởng và tuyệt vọng.

Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Rõ ràng là rốt cuộc cũng đã cướp đoạt người yêu trở về, đem anh trai Di Tân đáng chết đuổi chạy trở về thế giới trong gương, còn chưa kịp cùng người yêu mới tìm lại ôm chúc mừng, liền bị ngời trong lòng thân ái báo cho chia tay.

Đại não Di Tâm gặp một trận choáng váng, thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình có đang nằm mơ hay không, vì đây giống như một ác mộng khủng bố đến cực điểm.

Nhưng mà hiện thực so với cảnh trong mơ càng thêm tàn khốc.

Tửu Sơ thu hồi ánh mắt đang nhìn Di Tâm chăm chú, ngữ khí bình đạm:

"Vừa rồi đã cùng Di Tân nói qua, hai em lại giết hại lẫn nhau liền chia tay."

"Xem ra đây là đáp án các em cho anh"

Nói xong, Tửu Sơ xoay người rời đi.

Kỳ thật cho dù không có đối tượng trừng phạt chỉ dẫn lối ra y cũng có thể đi ra ngoài, chỉ là sẽ tương đối phiền toái thôi.

Hiện tại y thật sự là có chút giận.

Cho dù là ghen ghét đến mức nào, cũng không nên giết hại lẫn nhau.

Chỉ có thể nói tình yêu và đầu óc của đối tượng trừng phạt quá mức trẻ con.

Tửu Sơ lật xem tin tức trên di động, không để ý đến Di Tâm đứng ngơ ngác phía sau, một đường đi tới vị trí hành lang lầu 5 của tòa nhà.

Nhưng ngoài dự đoán chính là, nơi này đã bị phong tỏa.

Người một thân tây trang màu đen mang chiếc mặt nạ thỏ, lạnh nhạt nhìn những người sống sót cách một tấm cửa kính, mà những người sống sót đều hậm hực mà thoái nhượng, không dám đối diện với người mặc đồ đen trong tay có vũ khí.

Bọn họ bị nhốt ở tòa nhà lớn này, lối ra duy nhất ở ngay trước mặt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hy vọng tan biến.

Loại cảm giác này cũng không dễ chịu, rất nhiều người phát ra tiếng khóc thấp thấp, tuyệt vọng mà bất lực.

Tửu Sơ quan sát một phen, lại nhìn về phía tường thủy tinh trong không trung.

Nhìn kĩ lại, phảng phất còn có thể nhìn thấy một cái khe hở cùng loại với khe gương ở trong không trung.

Xem ra cái không gian hiến tế này quả nhiên đã chịu ảnh hưởng từ trạng thái tinh thần của đối tượng trừng phạt.

"...... Tửu, Tửu."

Ngay thời điểm Tửu Sơ đang lâm vào suy tư, bên tai y truyền đến thanh âm trầm thấp mất mát của người đàn ông, thật cẩn thận mà lại vô cùng yếu ớt, phảng phất cảm xúc sẽ hoàn toàn hỏng mất ngay sau đó.

Hắn nhìn biểu tình lãnh đạm của người yêu trước nay chưa từng lộ ra mà không biết làm sao, chỉ cảm thấy cả trái tim bị cắt xẻ thành từng mảnh đau đến không thở thở nổi, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ thấp, cuối cùng lại cầu xin người yêu thương hại.

"......"

Tửu Sơ run rẩy đôi lông mi nửa hé, nâng mắt lên, ánh mắt thanh lãnh.

Đối diện với ánh mắt của Tửu Sơ, Di Tâm im bặt trong nháy mắt.

Hắn rất là chật vật mà tránh đi ánh mắt của Tửu Sơ, phảng phất chỉ cần không nhìn xem người trong lòng, thì sẽ không ý thức được rằng người ấy chán ghét và lạnh nhạt với mình.

Không ai có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng bất lực của Di Tâm sau khi Tửu Sơ nói ra lời chia tay, thà chưa bao giờ có được chứ sự thống khổ của việc có được rồi lại mất đi còn khắc cốt ghi tâm hơn cả.

Cảm giác nhìn thấy được hạnh phúc trong tầm với nhưng lại trôi mất từ giữa những khe tay khiến tinh thần yếu ớt của Di Tâm bên cạnh gần như hỏng mất.

Từ sau khi xác định quan hệ cùng Tửu Sơ hắn mỗi một ngày đều lo sợ sẽ mất đi, sợ hãi một ngày nào đó người trong lòng sẽ nhẹ nhàng bâng quơ mà kết thúc đoạn tình yêu như chùm tia sáng duy nhất trong bóng đêm này của mình.

Sau đó trở lại giai cấp trên vẻ vang sáng lạng của mình, không bao giờ để ý tới một con quái vật xấu xí bất kham là hắn, đích thị hắn là một tên tồi tệ, rốt cuộc bọn họ vốn bị ngăn cách bởi khoảng cách một trời một vực.

Hắn cho rằng chính mình đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng chân chính khi chờ được đến giờ phút này, Di Tâm lại bừng tỉnh nhận ra mình căn bản là không thể nào thừa nhận, mỗi một dây thần kinh trong đầu đều căng thẳng như sắp đứt gãy, trong họng phát ra tiếng cầu xin yếu ớt, cầu xin người yêu có thể thay đổi ý định.

Hắn biết mình làm người trong lòng giận, nhưng căn bản lại không biết làm cách nào để đền bù trong tình trạng suy nghĩ hỗn loạn, chỉ có thể cụp mắt xuống mà theo ở phía sau, giống như một con chó bị xua đuổi phải lưu lạc đầu đường xó chợ, khiếp đảm mà mong đợi.

Mặc dù nhìn thấy hết thảy nhưng Tửu Sơ vẫn không dao động như cũ.

Gần đấy có người sống sót chú ý tới không khí kỳ quái giữa Tửu Sơ và Di Tâm, nghĩ lầm rằng thanh niên dù mang khẩu trang vẫn có thể nhìn ra mỹ mạo kinh người đang bị Di Tâm cưỡng bách.

"Ngươi làm gì......"

Lời nói còn chưa xong, người sống sót đã bị ánh mắt của Di Tâm làm đông cứng tại chỗ.

Gã trai cao lớn trên mặt có một vết sẹo sâu này rõ ràng vừa rồi còn mang bộ dáng đáng thương đầy mặt thất lạc bộ dáng, nhưng con ngươi đen nhánh vừa phát hiện có người muốn tới gần người yêu liền tràn ngập sự vặn vẹo chán ghét và oán độc làm người không rét mà run.

Chú thích:

/dương đông kích tây/

Tra cứu Từ điển Tiếng Việt - từ: dương đông kích tây

1. Làm lạc hướng đối phó của đối phương bằng cách tỏ ra định đánh chỗ này, phía này, nhưng thực ra lại tấn công chỗ khác, phía khác.

2. Đánh mạnh mẽ ở khắp nơi, chỗ nào cũng có lực lượng chiến đấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy