Chương 2: Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta tin ngươi nhưng ngươi tự mà xem đi, đã bao nhiêu kiếp rồi, là 13 kiếp là 13 kiếp! Ngươi đi theo hắn 13 kiếp. Ngươi mệt chưa?"

----------------

Cửu Quang Thiên dần mở đôi mắt nặng trĩu màu hổ phách lên, thứ đập vào mắt đầu tiên là sự mờ mờ ảo ảo. Mình không phải đã tự lấy đi linh hồn dâng cho hắn rồi sao, đáng lẽ giờ đây ta nên tan biến khỏi cõi hư vô này mới phải. Cửu Quang Thiên từ từ chống đôi tay mỏi nhừ để đứng lên nhưng vì thiếu đi linh lực lẫn linh hồn nên thật yếu ớt, vừa chống lên được một tý lại ngã xuống. Sau chừng 1 giờ, cậu đã điều chỉnh lại được cơ thể, tuy có phần nhược nhưng đỡ hơn lúc nảy dăm ba phần.

Cửu Quang Thiên bây giờ mới chú ý kỹ hơn về quang cảnh xung quanh, nó thật thật giả giả tựa như cõi mơ vậy, men theo con đường lót đầy sỏi đá, ven hai bên đường là hàng ngàn hàng vạn loài hoa gì đó rất đẹp, chúng có màu đỏ rực tựa máu tươi vậy, đặc biệt sau nó lại chẳng có lá, thật kỳ lạ.

Bỉ ngạn hoa màu rực máu,

Ta đứng trên cầu, đau thấu tim gan.

Huyết lệ rơi, nát tâm can.

Mà người chẳng nhìn, mênh mang xa lạ.

Bờ Vong Xuyên, Cầu Nại Hà,

Người hờ hững bước, tình ta héo tàn.

Tình là gì? Là oán than.

Vương vấn làm chi, vỡ tan cõi lòng.

Mạnh Bà than, uống vừa xong,

Đau đớn tiêu tan, phá vòng chấp niệm.

Dứt tình duyên, phận dứt điểm,

Huyết lệ lại rơi, vấy nhiễm bạch bào.

Huyết sắc hồng, vương vì sao,

Hoàng hôn diêm phủ, nôn nao cõi tình.

Tình là gì? Là oán tinh.

Ta vương nhưng người, lặng thinh chối từ.

Cửu Quang Thiên đi được một đoạn dài mà chẳng thấy một bóng người nào cả, thật quái dị, một nơi đẹp như thế này thì phải có nhiều người lui tới chứ nhỉ. Cậu đi thêm một lát lại thấy thấp thoáng có một chiếc cầu, trên đấy cũng không có ai hết. Cửu Quang Thiên đi nhanh đến đó, cậu như trông thấy thứ gì đẹp mà bị cuốn vào nhìn không rời mắt. Lần đầu thấy có một dòng sông nào lại có màu đỏ thật bi thương, càng nhìn càng thấy tâm can thật đau, biết là càng nhìn càng đau sau mà cậu không thoát ra được. Giống như lúc đó.

Bỗng, Cửu Quang Thiên nghe đâu đó bên tay mình văng vẳng tiếng gọi của một ai đó, mường tượng đó là giọng của một người phụ nữ ngoài lục tuần cũng nên. Cậu ngước mắt nhìn về phía có tiếng gọi đó, mà vô thức lại cất chân bước theo tiếng gọi, giọng nói đó thật giống mẹ. Cửu Quang Thiên đi qua bên kia cầu thì thấy rõ dung nhan của tiếng gọi kia, quả thật đây đúng là một người phụ nữ ngoài lục tuần, các vết hằng trên khuôn mặt hiện ra vô cùng rõ xem ra thời gian thật khắc nghiệt.

"Cháu tên gì? Sau lại đến được đây?" Bà cất tiếng hỏi bằng chất giọng thật êm ái như vỗ ta vào giấc mộng.

"Cháu tên Cửu Quang Thiên, cháu đã tự lấy linh hồn mình dâng lên cho người..." Cửu Quang Thiên chậm rãi nói bằng giọng kính trọng với bề trên xen lẫn sự buồn tủi.

"Ôi! Đứa cháu ngốc nghếch sau lại đi hiến dâng cả linh hồn cho một người như thế." Bà cười khanh khánh nói.

"Đúng vậy! Cháu thật ngốc, ngốc đến vô tri bà ạ!" Cửu Quang Thiên chỉ biết cười cho qua.

Cửu Quang Thiên làm sau biết được người mà cậu đang nói chuyện đây là người đã khiến bao nhiêu người sợ hãi, vì họ điều không muốn quên đi kiếp này của mình, người mang lại nỗi sợ đó có tên Mạnh Bà. Bà sống bên kia cầu Vong Xuyên phát canh khiến người khác quên đi tiền kiếp của mình.

"Cháu có muốn uống một chút canh không?" Mạnh Bà hỏi.

"Có." Cửu Quang Thiên ngây ngô đáp. Cậu đâu biết được khi uống vào mình sẽ quên đi những thứ "Tốt đẹp kia".

Mạnh Bà khuấy canh lên, múc vào một chiếc bát bằng gốm sứ trang trí không quá cầu kì, đưa cho cậu. Cửu Quang Thiên chỉ khẽ gật đầu rồi cằm bát lên uống vào, cái thứ canh vừa uống vào nó có vị thật thanh mát như đang hít thở trong một bầu không khí ở thảo nguyên xanh, chưa tới nữa khắc cậu lại thấy thật đau đầu, thật đau, rồi cơn đau cũng qua đi. Cậu lại tự hỏi đây là đâu.

Cậu được một cụ bà dắt qua một cái cổng rất lớn, được làm từ vàng rất đẹp. Trước khi qua cổng Cửu Quang Thiên còn nghe cụ bà nói "Cháu duyên kiếp đã tàn, có duyên nhưng không nợ, khó mà cưỡng cầu." Cửu Quang Thiên nghe cụ bà nói thật khó hiểu, chính cậu còn không biết đến thứ duyên nợ đó. Khi bước qua cổng đó, Cửu Quang Thiên như bị thế lực gì đó hút vào, không còn ý thức được nữa cậu rơi vào một khoảng không vô định, tùy ý cho nó trôi dạt vào một phương trời nào đó.

Mạnh Bà quay người lại vẫn tiếp tục khuấy canh, từng đợt canh cứ vơi rồi lại đầy, cứ trong rồi lại đục, cứ đau thương rồi biến mất. Có một chàng trai cũng bước đến chổ bà ngồi xuống như đã quen thuộc từ lâu.

"Cho cháu một chén canh." Chàng trai ấy bình tĩnh đến lạ, gương mặt tràn đầy bi thương.

"Hay là thôi đi, cứ ở lại đây đừng vấn vương nữa, không thành đâu." Mạnh Bà lắt đầu.

"Mạnh Bà ngay cả bà cũng không tin ta?" Chàng trai ấy nhướng mày vẻ mặt vô cảm.

"Ta tin ngươi nhưng ngươi tự mà xem đi, đã bao nhiêu kiếp rồi, là 13 kiếp là 13 kiếp! Ngươi đi theo hắn 13 kiếp. Ngươi mệt chưa?" Mạnh Bà chỉ vào tảng đá lớn tiếng nói.

Hắn nhìn hình ảnh từng kiếp từng kiếp lướt qua chỉ biết cười trừ. "13 kiếp thì có là bao chứ, cứ theo em ấy thôi! Cho dù em ấy có quên thì ta sẽ nhắc còn nếu em ấy không muốn nhớ thì cũng không sao. Cho dù có trăm ngàn kiếp ta cũng mãn nguyện. "

"Ngu xuẩn quá ngu xuẩn, đã biết không duyên không nợ lại cứ muốn đâm đầu. Được ta thành toàn cho ngươi." Canh Mạnh Bà lần nữa lại đầy chén.




[ Ting ]  [ Ting ]  [ Ting ]

[ Trói buộc thể xác thành công. ]

[ Trói buộc linh hồn thất bại. ]

Sau một tràn dài tiếng ting ting vậy mới có thể lây động được thiếu niên đang nằm cuộn người lại như một tinh linh ngủ đông chờ mùa xuân đến. Không ngoài mong đợi, Cửu Quang Thiên khẽ nheo mài lại khó chịu, từ từ mở đôi mắt phượng lên, con ngươi màu hổ phách lúc trước thật sắc lạnh giờ đây nó tràn đầy vẻ hoang mang ẩn sau lớp nước mỏng phủ bên ngoài.

Cửu Quang Thiên phải chật vật hồi lâu để có thể thích ứng với không gian tối đen rộng vô tận, nhấm mạnh mắt lại làm lớp nước đó chảy ra động lên hàng mi cong dài, nó thật yêu nghiệt kết hợp với ngủ quan non nớt bây giờ thập phần câu hồn đoạt phách nhân.

Hệ thống nhìn một màn mỹ nhân mơ màng chưa hiểu sự đời này, làm tâm nó có vẻ hụt hẫng. Ký chủ vẻ ngoài thật ngốc về sau có thể làm nhiệm vụ đây, nói như vậy thôi nhưng nó vẫn nhiệt tình với ký chủ mình lựa chọn, nó tin vào mình.

[ Chào mừng ký chủ đã đến với không gian của hệ thống đa năng mang ký hiệu Vl609 đến từ hành tinh XIL30. ] Nó dùng chất giọng máy móc tiêu chuẩn.

Cửu Quang Thiên vẫn còn ngơ ngơ, bây giờ nghe một tràn giới thiệu của hệ thống triệt để ngốc lăng ra luôn. Nhìn mặt Cửu Quang Thiên bây giờ, hệ thống mà có mặt và tay nó chắc chắn sẽ tán một cái thật đau.

[ Chào mừng ký chủ đã đến với không gian của hệ thống đa năng mang ký hiệu Vl609 đến từ hành tinh XIL30. ]  Hệ thống vẫn cố gắng bình tĩnh dùng chất giọng máy móc để lập lại câu chào.

"Ngươi là ai? Đây là đâu?" Cửu Quang Thiên hỏi lại cái thứ có chất giọng máy móc từ tứ phía vang lại.

Hệ thống triệt để muốn tự sát, nó đã giới thiệu rõ ràng tận hai lần mà ký chủ mình vẫn hỏi lại nó là ai. Nó muốn đổi ký chủ mới có còn kịp không.

[ Chào mừng ký chủ đã đến với không gian của hệ thống đa năng mang ký hiệu Vl609 đến từ hành tinh XIL30. ] Nó vẫn rất kiên trì để lập lại lần nữa. Hệ thống thật có tâm.

"Vì sao ta lại ở đây? Ta là ai? Sao ta không nhớ gì cả?" Cửu Quang Thiên nói ra hết những câu hỏi đang lập đi lập lại trong đầu cậu nãy giờ.

[ Người đã chết thưa ký chủ. Người là ai lát ta sẽ cập nhật bản thông tin cho người. Vì sao ngài không nhớ gì cả thì hệ thống ta không rõ. ] Hệ thống thuần thục trả lời từng câu một, một cách chuyên nghiệp, không vết xước.

"Vậy ngươi cho ta xem thông tin nhanh đi." Cửu Quang Thiên hối thúc hệ thống bằng giọng điệu giống như "nũng nịu".

[ Trước khi hệ thống cho người xem thông tin, thì cho ta hỏi vì sao ta không trói buộc được linh hồn người thế. ] Hệ thống thuần thục hỏi ra điều nó thắc mắc từ hồi đầu, trước giờ nó luôn trói buộc thành công mà sau giờ lại thất bại.

"Ta không biết." Cửu Quang Thiên nghệch mặt khó hiểu mà nói. Hắn không nhớ gì cả sau lại hỏi hắn.

[ Không sau lát ta về tổng bộ hỏi lại, bây giờ mời người xem thông tin. ] Hệ thống bỏ qua thắc mắc đó qua một bên, nhanh nhẹn thật hiện công việc.

[ Thông tin thân chủ

Tên: Cửu Quang Thiên

Sinh thần: 8 - 7 - 1934

Nguyên nhân tử vong: Chưa rõ

Xuất thân: Chưa rõ

Sở thích: Chưa rõ

Sở ghét: Chưa rõ

Tích phân: 0 ( mãn 1 000 000 000 )

Giá trị nhan sắc: 95 ( mãn 100 )

Giá trị may mắn: 60 ( mãn 100 )

Giá trị tiến triển: 0 ( mãn 100 mỗi thế giới )

Kho hàng: Trống

Quà: 1 gói quà tân binh ]

Cửu Quang Thiên thích thú nhìn cái bản dài phát sáng đang hiện từng dòng chữ trên đó, nhìn đến thích thú. Quái lạ cậu có thể hiểu nó viết gì.

[ Người có muốn ký hợp đồng với ta không, ta hứa sẽ dẫn người chu du khắp nơi mở rộng tầm mắt. ] Hệ thống giở giọng dụ dỗ ra nói.

"Hảo! Mà ngươi có điều kiện gì đúng không?" Cửu Quang Thiên tuy không nhớ gì nhưng cậu vẫn hiểu mục đích trong lời nói đó.

[ Hệ thống ta thật đơn giản, không quá nhiều quy tắc, ngài còn có thể tùy ý chơi. ] Hệ thống tinh ranh nói.

"Điều kiện gì?" Cửu Quang Thiên thật không thích cách mà cái thứ lơ lững này dài dòng.

[ Hệ thống ta chỉ có vài điều kiện thật đơn giản thôi.

1. Ký chủ phải thật hiện đủ, đúng, nhanh, chính xác nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, thực hiện không tốt sẽ bị phạt, tùy vào nhiệm vụ hỏng ít hay nhiều.

2. Ký chủ không được OOC nhân vật, phải giữ vững hình tượng, tính cách nhân vật, nếu làm trái sẽ nhận phạt.

3. Ký chủ trong lúc làm nhiệm vụ xin không động tâm với bất cứ một nhân vật nào trong thế giới đó, nếu không lập tứ ly khai thế giới.

.....

50. Ký chủ không được giết nam, nữ chính thế giới trừ khi có chỉ thị, làm trái lại sẽ bị trừ điểm tích phân. ] Hệ thống chậm rãi nói một tràn dài như tụng kinh khiến đầu óc Cửu Quang Thiên ong ong.

[ Mời ký chủ đưa ra câu hỏi, hệ thống sẽ giải đáp hết. ] Hệ thống biểu thị lại bằng tấm bản icon cười tươi.

"Ta không có quyền động tâm sao, nếu đó không phải nhân vật chính cũng không được, ngay cả nhân vật qua đường cũng không." Cửu Quang Thiên thật khó hiểu, vì sao lại thế, trong điều 36 có nói phải công lược mà sao lại không cho phép động tâm.

[ Người không được động tâm với ai cả, cho dù đó là người người cần công lược cũng không được. Một khi ngài động tâm thì các thế giới sau sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Nên ngài hãy dẹp tình cảm mình qua một bên, cho dù họ có tốt có yêu thương ngài cỡ nào, cho dù dâng hiến tính mạng hắn cho ngài cũng đừng động tâm. ] Hệ thống dùng giọng khuyên can của người lớn mà nói với một đứa bé mới vào đời. "Không phải ta ác mà vì thứ duyên nợ đó sẽ khiến người trầm luân, rồi bỏ mạng mình khi nào không hay."

Cửu Quang Thiên khi nghe Hệ thống nói xong, hiểu được đôi phần, nên cậu đã quyết tâm sẽ không động tâm với bất kỳ ai, cậu hứa "Lời hứa đó có chắc bền bỉ".

[ Vậy người có muốn đi làm nhiệm vụ luôn không. ]

"Đi."

[ Ting ]

[ Vậy mời ký chủ chọn thế giới

1. Hoàng thượng không thể

2. Trung úy ngài thật quái lạ

3. Nam nhân đừng đến gần

4. Nương nương giá đáo, mau tránh ra ]

"Chọn thế giới thứ 3 đi." Cửu Quang Thiên thật hứng thú với thế giới đó. Nó sẽ ra sao đây, thật háo hức.

[ Ting ]

[ Lựa chọn thành công, mời ký chủ chuẩn bị, bắt đầu truyền tải. ]

[ 1,2,3,4,...,60,..99,100. Truyền tải thành công. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro