Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+ Beta: Queen Min + Hàn Tử Yên
-----‐------------------
Tất cả kí ức toàn bộ trở lại trong đầu, Cảnh Dương quay đầu lại liếc mắt nhìn cây hắc cầu đá, hắn đã nhớ không rõ chính mình từ trên cầu đó đi qua bao nhiêu lần, có lẽ là hơn một nghìn lần, ít nhất cũng có mấy trăm lần, mỗi một lần luân hồi kết thúc, hắn đều trở lại nơi này, đi qua cây cầu đá kia, sau đó nhớ lại tất cả mọi chuyện.

"Chào ngài ." Một nam nhân mặc hắc y, từ trong sương mù biến ảo thành hình người, cung kính hành lễ với Cảnh Dương.

"Diêm Vương." Cảnh Dương quay đầu lại , nhìn nam nhân trước mặt nói : "Thật là làm khó cho ông lần nào cũng đều đến nơi này đón ta, đây là lần thứ mấy chúng ta gặp mặt ?"

"Đây là lần thứ 1365 ta đến đây đón ngài, mời ngài cùng ta trở về đình viện để nghỉ ngơi." Diêm Vương nói xong liền đi trước dẫn đường cho hắn.

Trong ký ức của Cảnh Vương, hắn chỉ có thể nhớ được phần kí ức sau khi kết thúc luân hồi đầu tiên, đi đến nơi này, trừ bỏ nhớ rõ chính mình tên là Cảnh Dương, những chuyện khác hắn hoàn toàn không nhớ được, sau đó hắn liền bắt đầu không ngừng luân hồi.

Mỗi lần luân hồi kết thúc, Diêm Vương đều đến đây để đón hắn. Thái độ phi thường cung kính, điều này khiến hắn cảm thấy, có lẽ trước khi lần đầu tiên hắn luân hồi, thân phận của hắn hẳn là không tầm thường, chỉ là hắn không nhớ được đoạn kí ức đó, nếu không thì thân là chủ Minh giới Diêm Vương cũng không vô duyên vô cớ đối với hắn một mực cung kính.

Ở trong cung điện của Diêm Vương, có một chỗ chuyên môn vì hắn mà chuẩn bị , sau mỗi lần luân hồi chấm dứt, trước khi tiếp tục đi luân hồi, hắn đều đến đình viện để nghỉ ngơi.

Trong lòng Cảnh Dương cảm giác chán ghét ngày càng mãnh liệt, hắn nghĩ sau một vòng luân hồi chấm dứt, liền có thể hồn phi phách tán, cũng so với vĩnh viễn luân hồi qua ngàn đời vẫn tốt hơn.

Diêm Vương đến thỉnh hắn lần nữa đi luân hồi, Cảnh Dương cự tuyệt, cũng dò hỏi Diêm Vương phương pháp hồn phi phách tán.

Diêm Vương khiếp sợ nhìn hắn : "Ngài muốn hồn phi phách tán ?"

"Ta thật sự chán ghét cảm giác luân hồi, ta không muốn tiếp tục luân hồi . "

"Tuy ngài đã luân hồi nhiều hơn một ngàn lần, nhưng mỗi một lần chuyển thế đều tạm thời mất đi kí ức, coi như hiện tại ngài cảm thấy chán ghét, chờ đến khi kí ức biến mất, liền bắt đầu một cuộc sống mới."

Cảnh Dương uể oải ỉu xìu ngồi dựa vào ghế : "Ta nhớ rõ ta vừa mới bắt đầu luân hồi mấy trăm đời, ta đều có thể sống đến 80 tuổi trở lên, nhưng chính là mấy trăm đời gần đây, tuổi thọ bị rút ngắn, lần này ta còn không sống đến năm mười lăm tuổi liền chết đi và trở lại đây. Cho nên nói, mỗi lần luân hồi ta đều không ký ức, nhưng ẩn sâu trong linh hồn, ta lại nhớ rõ cảm giác chán ghét đó, nếu cứ tiếp tục luân hồi , sợ là ta vừa mới sinh ra, liền chết đi và trở lại đây, như vậy luân hồi còn có ý nghĩa sao ?"

"Chính là......" Diêm Vương do dự một chút lại nói : "Nguyên thần của ngài hiện tại không có ở trong hồn phách , mặc dù ta là Diêm Vương, cũng không có cách làm ngài hồn phi phách tán ."

"Ông cần gì phải gạt ta?" Cảnh Dương cười cười nói : "Kỳ thật ta đã cảm giác được, ông sở dĩ cho ta luân hồi từ đời này sang đời khác , khẳng định là có nguyên nhân, có phải hay không chỉ cần ta không luân hồi nữa, hồn phách của ta liền sẽ tiêu tán?"

Diêm Vương sắc mặt đổi đổi, không trả lời câu hỏi của Cảnh Dương, hắn thấy Diêm Vương trầm mặc liền xác định lời của mình là đúng.

"Các hạ, ta cũng là bị người nhờ vả, tại Minh giới vì ngài mượn đường luân hồi." Diêm Vương biểu tình nghiêm túc nói: "Ở 99 thiên ngoại, có người đang chờ ngài trở về."

"Đây cũng không phải lần đầu tiên ông nói với ta lời này, ta cũng đã hiểu rõ, ông giúp ta truyền lời với người nọ, dù sao ta đã không nhớ rõ y là ai , cũng không nghĩ sẽ trở về, không cần chờ đợi ta nữa. "

Cảnh Dương lần đầu tiên nói chính mình không nghĩ lại đi luân hồi nữa, Diêm Vương liền nói ở 99 thiên ngoại có người đang đợi hắn trở về, chỉ cần hắn luân hồi đủ rồi, là có thể trở lại 99 thiên ngoại.

Hắn không nhớ rõ 99 thiên ngoại rốt cuộc là nơi như thế nào, nhưng khi nghe tên này, hắn liền cảm thấy rất cao thượng, hẳn là một nơi có thể nhìn xuống chúng sinh, là nơi ở của nhân vật đứng ở đỉnh vũ trụ hoặc là nơi ở của thần tiên.

Hắn cũng không nhớ rõ rốt cuộc là người nào vẫn luôn đợi hắn trở về, ngay từ đầu hắn còn khá tò mò, lại nghĩ mặc kệ là ai đang đợi hắn, đợi khi hắn trở về liền biết được.

Nhưng sau những lần luân hồi từ lần này đến lần khác, hắn thấy nhiều nhân sinh trăm thái, xem quen rồi vui buồn hợp tan, xem nhiều lần liền cảm thấy phai nhạt.

Trên đời này, không có cảm xúc nào mà không bị thời gian bào mòn, bất luận tình cảm có nặng đến đâu đi chăng nữa cũng thuận theo thời gian mà ngày càng ngày càng phai nhạt.

Diêm Vương thấy Cảnh Dương có thái độ kiên quyết, không tiếp tục khuyên bảo nữa, mời Cảnh Dương ở trong viện nghỉ ngơi, liền một mình rời đi.

Cảnh Dương thấy không sao cả, dù sao thời gian của hắn cũng sắp hết, cũng không biết phải đợi bao lâu, hắn mới có thể hồn phi phách tán.

Minh giới không có ban ngày, vĩnh viễn đều là âm trầm tối tăm, toàn bộ thời gian hắn đều ở trong phòng nghỉ ngơi, nằm nhàm chán liền đi quanh viện.

Cũng không biết thời gian qua bao lâu, hắn đi quanh viện một vòng lại một vòng, một lúc sau liền phát chán, hắn liền muốn đi xa một chút, thì đúng lúc Diêm Vương đến gặp hắn.

"Chào ngài." Diêm Vương chắp tay hướng Cảnh Dương hành lễ.

"Diêm Vương? Ông đây là......"

Cảnh Dương còn tưởng rằng Diêm Vương đã từ bỏ ý định thuyết phục hắn tiếp tục luân hồi, mặc cho hắn ở trong viện chờ đợi đến thời điểm hồn phi phách tán, không nghĩ tới Diêm Vương lại đến đây gặp hắn.

"Nếu ngài đã chán ghét việc không ngừng luân hồi, ta có một biện pháp giúp ngài trở lại 99 thiên ngoại mà không cần luân hồi nữa, không biết ngài có bằng lòng hay không thử một lần?"

"Ngươi đã sớm nghĩ ra biện pháp giúp ta, vì sao không sớm đưa ta thử một lần."

Cảnh Dương hiện tại đối với có trở về 99 thiên ngoại hay không, kỳ thật đã không còn quan trọng, dù sao hắn cũng không nhớ rõ.

"Lúc trước, biện pháp này không dùng được, nhưng hiện tại vừa lúc có thể sử dụng. Còn có một việc, ta cần thiết muốn nói cho ngài, nếu ngài không muốn tiếp tục luân hồi, hồn phách cũng sẽ không biến mất, mà sẽ tách ra và rơi rải rác đến các thế giới khác nhau, mỗi một sợi hồn phách, đồng thời sống một cuộc sống khác nhau, sau đó không ngừng lặp đi lặp lại, thời gian dài, chẳng những hồn phách của ngài không có khả năng thu hồi lại được mà còn khiến cho thời không rối loạn."

Cảnh Dương nghiêm túc nhìn hắn nói :"Vì ta không muốn tiếp tục luân hồi, ông liền đến đây đe dọa ta. "

"Tại hạ không dám lừa ngài, trên thực tế, xác thật ngài không thể tiếp tục mượn đường luân hồi nữa, nếu không hậu quả khó lường . "

Cảnh Dương nhắm mắt lại trầm tư một lát, mở to mắt hỏi : " Ông nói có biện pháp, là biện pháp gì?"

Diêm Vương lấy ra một khối ngọc bội và nói : "Đây là ngọc bội có thể đưa ngài đến các thời không khác nhau, ngài không cần quay lại Minh giới để mượn đường luân hồi. "

Cảnh Dương nhận lấy ngọc bội, ngón tay mới vừa chạm vào, trong lòng liền có một trận rung động không tên , nhìn vật trong tay một nửa trắng như mỡ dê, một nửa đen như mực thạch, hắn trong lòng vừa động:"Ngọc bội này tựa hồ có chút quen thuộc."

"Đây là vật từ 99 thiên ngoại, vị kia nhờ ta đưa cho ngài." Diêm Vương nói.

Cảnh Dương dùng ngón cái cọ xát ngọc bội, cảm giác quen thuộc dâng lên, làm hắn đối với khối ngọc bội yêu thích không muốn buông tay

"Đem ta đưa đến các thời không khác nhau, sau đó thì sao, muốn ta làm cái gì?"

"Mỗi thế giới, linh hồn của ngài sẽ tiến vào thân thể của một người, những người này đều có một điểm chung, đó là kết cục có chút thê thảm. "

Nghe được kết cục thê thảm, Cảnh Dương nhíu mày hỏi: "Ông có ý gì, là muốn ta trải qua từng kiếp nạn?" Hắn đối với việc mình trở thành pháo hôi, không có nửa điểm hứng thú.

"Không phải thế, lần này khác với những lần luân hồi trước đây của ngài, mỗi thế giới, người được ngài tiến vào thân thể sẽ có các tình cảnh khác nhau, lần này ngài sẽ sở hữu toàn bộ ký ức, hơn nữa có thể thay đổi vận mệnh của chính mình ."

"Có thể thay đổi vận mệnh? Thật là có ý tứ a, là nói ta muốn làm như thế nào liền như thế sao ? "

"Này......" Diêm Vương chần chờ một chút nói: "Cũng không phải như thế, sau khi ngài tiến vào thân thể của một người, có thể thay đổi vận mệnh của chính mình, nhưng không thể thực hiện toàn bộ nguyện vọng của chính mình, mà là muốn hoàn thành nguyện vọng của những người đó. Cuộc sống cuối cùng càng viên mãn, ngài liền sẽ từ thế giới đó có được cổ lực lượng cường đại, những cổ lực lượng này phải tích lũy đến mức độ nhất định, là có đủ để ngài trở về 99 Thiên ngoại. "

Cảnh Dương gật gật đầu: "Ta đã hiểu rõ."

Diêm Vương chỉ chỉ Ngọc bội trong tay Cảnh Dương : "Ngọc bội trong tay ngài có sức mạnh cường đại, nó có thể trợ giúp ngài một tay."

"Nga?" Cảnh Dương cảm thấy hứng thú nhìn ngọc bội "Muốn dùng như thế nào?"

Ngọc bội như là có thể nghe hiểu lời Cảnh Dương nói, hắn vừa nói xong, ngọc bội liền biến thành hai đạo quang một đen một trắng , tiến vào đại não của Cảnh Dương.

Cảnh Dương bởi vì cảm giác trong đầu đột nhiên có thứ gì đó, hắn liền nhắm hai mắt lại, phát hiện trong đầu của hắn có nhiều hơn một cái không gian, vô số dữ liệu không ngừng chuyển động, sau đó biến thành từng mục một công năng, hắn đại khái nhìn lướt qua, nhiều công năng cường đại như vậy, nếu thật sự đều có thể dùng nó, đừng nói là thay đổi vận mệnh của một người, coi như thay đổi vận mệnh của thế giới đi, cũng không phải việc gì khó đi? Nhưng đến tột cùng là ai, vì hắn suy nghĩ chu đáo như thế.

"Người kia đưa cho ông ngọc bội, vì cái gì không tự mình đến gặp ta?" Cảnh Dương hỏi.

"Người kia nói, ngài nếu hỏi, liền nhờ ta chuyển lời cho ngài, y thập phần nhớ nhung ngài, nhưng y không thể đến gặp ngài, bởi vì y có nỗi khổ bất đắc dĩ, y sẽ vẫn luôn chờ ngài, hy vọng ngài có thể trở về gặp y sớm một chút, đến lúc đó, ngài sẽ hiểu rõ mọi chuyện "

Lòng hiếu kì của Cảnh Dương dấy lên, rốt cuộc là ai đang đợi hắn, là ai nhất định phải chờ hắn trở về, là cha mẹ hắn? Là người thân hay bằng hữu? Hay có lẽ là người yêu hắn ?

Nghĩ đến hai chữ người yêu , Cảnh Dương đột nhiên nhớ lại một việc kỳ quái, hắn luân hồi hơn một ngàn lần , từng có rất nhiều người nhà cùng bằng hữu, duy nhất không có người yêu , mặc kệ hắn có hay không sống đến già , hắn đều chưa từng cùng bất kì ai yêu nhau cả, này chẳng lẽ không kỳ quái sao?

Cảnh Dương hỏi Diêm Vương, Diêm Vương lại trả lời hắn nói

" Vận mệnh sau khi chuyển thế của ngài, Minh giới không có an bài, quãng đời còn lại ngài sống như thế nào, nhân sinh có nhiều biến cố xảy ra, kết cục cuối cùng như thế nào, chúng ta cũng không cách nào biết được, cũng khống chế không được, hết thảy số mệnh, đều tùy thuộc vào ngài."

"Ta đã hiểu rõ." Cảnh Dương gật gật đầu, cũng không hề truy vấn, hắn cảm thấy, một ngày nào đó, hắn sẽ biết rõ hết thảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro