Chương 12: Thế giới thứ nhất: Người thừa kế mỹ thực (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ân ~, a!”

"Chậm...chậm chút...đau a, ưm~"

Hai cái thân thể trần truồng dây dưa quấn quít lấy nhau, ngoại trừ tiếng hít thở nặng nề, người bị đè ở bên dưới, còn thường phát ra những tiếng rên rỉ khó chịu.

Với Cảnh Dương mà nói, loại cảm giác này là hoàn toàn xa lạ, nhưng lại làm hắn hoàn toàn trầm luân trong khoái cảm, lại dần dần cảm thấy có cảm giác quen thuộc.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ít hình ảnh, làm hắn có chút hoảng hốt, không rõ giờ phút này là hiện thực hay là ảo giác……

Cảnh Dương toàn thân vô lực nằm trên giường, rõ ràng người xuất lực cũng không phải hắn, vì cái gì hắn lại thấy mệt như vậy. Triệu Bác Thừa kề sát trên người hắn, môi hôn sau lưng hắn.

Xoay người qua, Cảnh Dương chống đỡ vai của y nhìn thẳng vào y, đôi mắt này vẫn luôn làm hắn cảm thấy rất quen thuộc.

Thời điểm hắn ý loạn tình mê, hắn cảm giác linh hồn của hai người cũng dây dưa cùng nhau, hơn nữa hình như giữa hai linh hồn, đã sớm quen thuộc lẫn nhau, là loại vừa tiếp xúc liền khiến cho nhân tâm run động, tựa như lúc hắn từ chỗ Diêm Vương lấy được khối ngọc bội kia, cảm giác rất giống nhau.

Giờ phút này hắn có một ý tưởng, có lẽ từ lúc bắt đầu, làm hắn cảm thấy quen thuộc, không phải đôi mắt này, mà là linh hồn hắn cảm nhận được qua đôi mắt này, có một khả năng, linh hồn này cũng đi vào dị giới, kỳ thật cũng không chỉ có một mình hắn.

“Suy nghĩ cái gì vậy?” Triệu Bác Thừa hôn lên đôi mắt hắn.

Cảnh Dương khép nửa con mắt nói “Em suy nghĩ, vì cái gì quan hệ của chúng ta sẽ phát triển thành như vậy, mà quan hệ này có thể duy trì bao lâu.”

"Anh rất cao hứng.”

“Cao hứng cái gì?” Cảnh Dương nghi hoặc nhìn y.

“Chúng ta vừa mới bắt đầu, em đã lo được lo mất, chứng minh là em cũng để ý anh, không phải sao?” Triệu Bác Thừa cười nói.

Cảnh Dương muốn phản bác y, nhưng lại không muốn vào giờ phút này nói lời trái lương tâm, nói “Em không biết, em chưa từng yêu ai cả, em không biết nên làm thế nào để xác định tình cảm của em đối với anh.”

“Nói như vậy, anh cảm thấy thực sự rất may mắn, liền tính em hiện tại không rõ cảm giác yêu một người, nhưng anh nhất định sẽ trở thành người em yêu đầu tiên. Theo ý anh, những lời hứa hẹn bằng miệng đều không có ý nghĩa, thời gian mới có thể chứng minh hết thảy.”

Cảnh Dương tạm thời không rõ tình cảm của chính mình dành cho y, cũng vô pháp ở trong khoảng thời gian ngắn chứng thực phỏng đoán của mình, hắn quyết định làm theo như lời Triệu Bác Thừa nói, để thời gian chứng minh tất cả.

---------------

Thân thể cùng linh hồn của hắn đều cảm thấy vô cùng vui sướng, Cảnh Dương đã trải qua hơn một ngàn kiếp, hiện tại hắn mới biết được.

Trước kia những người từng theo đuổi hắn, hắn cũng không phải không có nghĩ tới chuyện sống chung cùng nhau, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải cùng những người đó ngủ chung trên giường, hắn liền cảm thấy cả người đều không thoải mái.

Nếu hắn thật sự sống chung với ai, có loại cảm giác, giống như là thành toàn cho người khác, nhưng lại ghê tởm chính mình, hắn cả đời đều sẽ phải sống trong ghê tởm, cho nên hắn làm không được.

Hiện tại hắn chẳng những cùng Triệu Bác Thừa thân thể dây dưa lấy nhau, còn bị y hôn toàn thân, lần lượt bị y xỏ xuyên qua thân thể, thần kỳ chính là, thế nhưng lại làm cho thể xác và tinh thần của hắn đều cảm thấy phi thường sung sướng.

Giữa trưa ngày hôm sau, hai người mới rốt cuộc rời giường, Cảnh Dương đỡ cái eo đau nhức, cảm thấy hắn một lần này, là không có kinh nghiệm mới bị Triệu Bác Thừa lần lượt áp, không hề có năng lực phản kháng. Vì lợi ích thân thể, về sau quyết không thể túng dục như vậy.

Triệu Bác Thừa ôm Cảnh Dương ngồi vào ghế sô pha “Anh giúp em đem tổ trạch Lục gia lấy về, để bọn họ vẫn luôn ở đó, trong lòng em khẳng định sẽ không thoải mái.”

“Không cần, em tự mình mời luật sư đến, cho bọn họ thời gian năm ngày để dọn ra, bằng không em liền trực tiếp làm theo trình tự pháp luật đuổi bọn họ ra ngoài.”

Kế hoạch ban đầu của hắn là, trước giải quyết Tiền Tường, làm cho Trịnh Tuấn Minh không còn chỗ dựa, sau đó mới giải quyết cha con bọn họ, cuối cùng lấy lại Lục gia.

Quan hệ của hắn cùng Triệu Bác Thừa phát triển thành như bây giờ, hoàn toàn không nằm trong dự đoán của hắn, cho nên thứ tự kế hoạch có thay đổi, hắn cũng muốn nhìn xem Triệu Bác Thừa có thể vì hắn làm được cái gì.
__________

Luật sư đi thông báo cho Trịnh Kiến Lâm, cho một nhà bọn họ nội trong vòng năm ngày phải dọn đi, luật sư bị Trịnh Kiến Lâm mắng đem đuổi ra ngoài.

Ông ở cái nhà này nhiều năm như vậy, đã sớm đem nơi này thành của mình, liền tính chỗ bất động sản này hiện tại do Lục Cảnh Ngọc đứng tên, nhưng trong lòng ông, không có đạo lý con đem cha đuổi ra khỏi nhà, Lục Cảnh Ngọc nếu là thật sự làm như vậy, hắn chính là đại nghịch bất đạo.

Cảnh Dương mới sẽ không quản Trịnh Kiến Lâm nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thời gian năm ngày vừa đến, hắn liền mang theo luật sư cùng bảo tiêu trở lại Lục gia, giáp mặt hỏi ba người cứ luôn ăn vạ ở Lục gia, bọn họ muốn tự mình đi ra ngoài, hay là để hắn kêu bảo tiêu “Thỉnh” bọn họ đi ra ngoài.

“Lục Cảnh Ngọc! Ta đã ở cái nhà này vài chục năm, ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta ra ngoài?” Trịnh Kiến Lâm không nghĩ tới hắn thật sự sẽ dẫn người tới đuổi bọn họ đi, sắc mặt đỏ bừng giận dữ chất vấn Cảnh Dương.

“Nếu không phải ngươi cố ý giả bộ hồ đồ, hẳn cũng biết rất rõ chỗ bất động sản này hiện tại thuộc quyền sở hữu của ai, đây là nơi ở của Lục gia, ta người Lục gia lại không thể ở, lại để cho các ngươi người họ Trịnh ở, mặc kệ là từ góc độ pháp luật, hay là từ đạo đức mà nói, đều không thích hợp đi?”

Cảnh Dương ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh nhìn bọn họ, phía sau hắn có năm vị luật sư, cùng hai mươi bảo tiêu, tùy thời chuẩn bị động thủ đưa bọn họ “Thỉnh” ra ngoài.

“Ngươi muốn nói đến cùng đúng không? Ta đây hôm nay liền cùng ngươi hảo hảo nói, ta thân là cha của ngươi, mạng ngươi đều là ta cho, ngươi hiện tại thế nhưng lại muốn đem ta đuổi ra khỏi nhà, chẳng lẽ ngươi không sợ báo ứng sao?” Trịnh Kiến Lâm quát.

“Báo ứng? Ngươi cùng ta nói báo ứng?” Cảnh Dương ngạc nhiên nhìn ông, như thể hắn đang nghe được chuyện gì đó đặc biệt buồn cười “Từ trong miệng của ngươi nói ra hai chữ báo ứng này, thật là buồn cười a, thật không nghĩ tới, ngươi cư nhiên còn tin vào báo ứng.”

Cảnh Dương cười đủ rồi, đứng lên dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông nói “Ngươi là cha ruột của ta thì thế nào? Là ngươi hoài thai mười tháng đem ta sinh ra sao? Từ nhỏ đến lớn, ngươi đã từng dưỡng dục, dạy dỗ ta sao? Tình thương của cha ngươi toàn bộ đều cho Trịnh Tuấn Minh, có phần cho ta một chút ít nào sao? Ngươi đã từng cho ta sắc mặt tốt lần nào chưa? Ngươi có từng thực hiện trách nhiệm của một người làm cha đối với ta lần nào chưa? Từ đầu đến cuối, ngươi chưa từng có đem ta thành con ruột mà đối đãi, thế nhưng lại muốn ta tôn trọng ngươi như một người cha, cũng chỉ có Trịnh gia các ngươi mới có đạo lý như vậy. Nhưng xin lỗi, ta họ Lục không phải họ Trịnh, với ta mà nói, thật sự là vạn hạnh trong bất hạnh.”

“Ta nói cho ngươi biết Trịnh Kiến Lâm.” Cảnh Dương đi vài bước về phía ông nói “Đừng tưởng rằng ngươi cùng ta có quan hệ huyết thống, chuyện ngươi làm với Lục gia, ta đều biết hết tất cả, theo lý thường hẳn là không cần chịu bất kì trách nhiệm gì, hôm nay đem ba người các ngươi đuổi đi, chính là báo ứng của ba người các ngươi bắt đầu, nhưng tuyệt không phải kết thúc.”

Bảo tiêu tiến lên đem ba người kéo ra ngoài, Trịnh Kiến Lâm một bên giãy giụa một bên mắng to “Lục Cảnh Ngọc ngươi là cái đồ súc sinh, ngươi ngay cả cha ruột của mình cũng đuổi đi, ngươi sẽ không có kết cục tốt……”

“Buông ta ra, buông ta ra!” Tôn Thu Dung bị bảo tiêu kéo lê khiến một chiếc giày cao gót bị rơi xuống, lớn tiếng kêu “Đây là nhà của chúng ta, các ngươi không có quyền đuổi chúng ta đi, buông ta ra, đây là nhà của chúng ta.”

Trịnh Tuấn Minh từ đầu tới cuối không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ trừng Cảnh Dương.

Một ít phóng viên canh giữ ở bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy ba người bị bảo tiêu ném ra, lập tức xông lên phía trước chụp ảnh. Bảo tiêu sau khi đem người ném ra ngoài, dựa theo phân phó của Cảnh Dương, đem những thứ thuộc về ba người bọn họ từng cái ném ra bên ngoài.

“Trang sức của ta, túi của ta!” Tôn Thu Dung bò trên mặt đất nhặt trang sức của nàng, hoàn toàn không còn bộ dạng quý phu nhân như ngày thường.

“Mẹ, đứng lên.” Trịnh Tuấn Minh cảm thấy bộ dáng này của mẹ gã quá mất mặt, liền đem nàng đỡ lên, giúp nàng đem trang sức nhặt lên để vào trong rương hành lý.

“Các ngươi nhìn xem, nhìn xem!” Trịnh Kiến Lâm đối với việc chụp ảnh của phóng viên kích động nói "Lục Cảnh Ngọc hắn không phải là người, hắn ngay cả cha ruột của mình đều có thể ném ra ngoài, hắn còn có nửa điểm lương tâm sao? Hắn quả thực chính là súc sinh, các ngươi đều chụp ảnh, đều chụp đi! Làm cho tất cả mọi người biết, hắn rốt cuộc là cái thứ gì!”

Bọn họ ba người lưu lại ở cổng lớn Lục gia thật lâu, rất nhiều phóng viên nghe tin tới vây quanh bọn họ chụp ảnh ghi hình, Trịnh Kiến Lâm than thở khóc lóc giận mắng Lục Cảnh Ngọc không phải là người, ông vì Lục gia cực cực khổ khổ nỗ lực nhiều năm như vậy, không nghĩ tới sẽ có một ngày bị con ruột của mình đuổi ra ngoài…….

Trịnh Tuấn Minh đỡ mẹ của gã đứng ở một bên, mẹ con hai người làm ra một bộ dạng ẩn nhẫn chua xót.

Ba người làm xiếc một lúc, thẳng đến khi bọn họ cảm thấy mệt, Trịnh Kiến Lâm thấy ông mắng lâu như vậy, Cảnh Dương cũng không có đi ra ngoài để mắng ông hay là đem bọn họ kêu trở về, ông thật sự không còn sức lực để mắng, mới mang theo mẹ con Trịnh Tuấn Minh rời đi.

Phóng viên truyền thông đối với trường hợp gia đình luân lý này, tiến hành đưa tin dài dài, nhưng giới truyền thông cũng không có nhận xét, đến tột cùng là cha con Trịnh gia vẫn luôn chiếm Lục gia không đúng, hay là đem cha ruột đuổi ra khỏi nhà Lục Cảnh Ngọc không đúng, hết thảy đều để người xem tự mình quyết định.

Mà trên thực tế chính là, truyền thông không biết được đại bộ phận dân ý thiên hướng ai, không dám đắc tội dân chúng để cho bị ăn mắng, cho nên để dân chúng tự mình nhận xét, sau đó bọn họ lại quyết định thiên hướng bên nào.

Sau khi truyền thông đưa tin, dư luận cũng không có hoàn toàn nghiêng về một bên, có người cho rằng, nếu Trịnh Kiến Lâm đã tái hôn, mang theo lão bà tiếp tục ở lại Lục gia, cũng quá không thể nào nói nổi.

Hơn nữa tiệm cơm Lục gia nhiều như vậy hiện tại đều nằm trong tay ngươi, trên tay ngươi tài sản khẳng định không ít, không có khả năng sẽ không có chỗ ở.

Ăn vạ ở tổ trạch Lục gia không đi, đến tột cùng là đánh chủ ý gì, tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy.

Cũng có một số ít tư tưởng tương đối cổ hủ, ngay từ đầu liền thiên hướng cha con họ Trịnh cho rằng, làm con mà đem cha đuổi ra ngoài, chính là đại nghịch bất đạo, không có nhân tính.

Người khác đối với cách làm của hắn thấy thế nào, Cảnh Dương hoàn toàn không thèm để ý tới, như cũ nên làm cái gì liền làm cái đó, đem ba người kia từ Lục gia ném đi, hắn rốt cục cũng giúp Lục Cảnh Ngọc làm được một việc, thay hắn làm chuyện hắn muốn làm nhưng không thể làm được.

--------------
Công thụ đã yêu nhau rồi nên mình để anh-em cho tình thú. Chắc qua TG2 mình sẽ sửa lại xưng hô hết chứ để ta-ngươi không cứ thấy kì kì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro