Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (25)

"Em vẫn không nguyện ý gả cho tôi sao?"

Nhiếp Lăng Vũ chống hai tay bên người cậu, đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu. Trong đôi mắt ấy đã chất chứa biết bao cảm xúc điên cuồng cùng chiếm đoạt.

Đã qua nửa tháng kể từ lần cầu hôn trước đó, thời gian nửa tháng này bọn họ thoạt nhìn sống rất tốt, mọi việc tưởng chừng như đều trôi qua hoàn mỹ.

Nhưng Bạch Ngọc mãi không chịu gả cho hắn.

Nhiếp Lăng Vũ không hiểu được đến tột cùng là vì sao.

Nhìn người trước mắt ngậm chặt cánh môi không thốt lời, trong lòng Nhiếp Lăng Vũ có chút khó chịu, hắn cúi đầu dùng sức hôn lên môi Bạch Ngọc, gấp gáp đem người này chiếm làm của riêng.

Bạch Ngọc có thể cùng hắn hôn môi, có thể tiếp xúc thân mật cùng hắn, thậm chí có thể cùng hắn phát sinh quan hệ.

Nhưng cậu lại không muốn gả cho hắn!

Nhiếp Lăng Vũ không cam lòng, trên thế giới này người hắn muốn có được nhất chỉ có người này thôi.

Chỉ có người này mới có thể làm hắn thương nhớ ngày đêm.

Nhưng cố tình lại không để hắn hoàn toàn có được cậu!

"Tại sao? Nói cho tôi biết đi, vì sao em không chịu gả cho tôi?"

Bạch Ngọc mỉm cười nhìn người trước mắt, vươn tay kéo hắn ôm vào lòng.

Ngoài miệng như cũ không nói gì, trong lòng lại lén lút nói: Đồ ngốc, đó là vì không muốn rời xa anh sớm như vậy......

Nhiếp Lăng Vũ mãnh liệt hôn môi Bạch Ngọc, dùng phương thức chiếm hữu để trả thù cậu.

Bạch Ngọc cơ hồ bị Nhiếp Lăng Vũ nghiền nát.

Mặc cho đã ở bên hắn bao nhiêu lần, nhưng cậu vẫn không thể chịu nổi sự chiếm đoạt mạnh mẽ từ hắn.

[Đinh, độ hảo cảm nhân vật mục tiêu +0.1, độ hảo cảm hiện tại là 99.9%]

Nghe âm báo độ hảo cảm lại một lần nữa vang lên, Bạch Ngọc liền biết tuy rằng người này nhìn qua hung dữ muốn chết, nhưng thật ra lại là một người trong ngoài không đồng nhất.

Cho tới bây giờ vẫn còn tăng điểm hảo cảm......

Khóe miệng nhịn không được cong lên.

Nhưng Nhiếp Lăng Vũ cho điểm hảo cảm vẫn bủn xỉn vô cùng, ban đầu là 1 điểm, về sau biến thành 0.1, nói không chừng sau này sẽ có 0.01......

Lúc đầu Tiểu Mơ Hồ còn sốt ruột, đến bây giờ đã chết lặng rồi.

Cuối cùng nó cũng đưa ra một kết luận, ký chủ của nó muốn dùng phương thức này cho tới khi đạt được 100%.

Ký chủ của nó quả nhiên không giống người thường.

Từ xưa đến nay, ký chủ của nó là người đầu tiên dùng cách lên giường hoàn thành tiến độ 100%! Đúng là vừa tuyệt vời lại vừa kích thích.

"Mau tiến vào phòng tối của mày đi!"

[Quỷ hẹp hòi, hừ!]

......

Không biết đã làm bao nhiêu lần, đến cuối cùng Bạch Ngọc vinh quang ngất đi.

Nhiếp Lăng Vũ ngơ ngác nhìn người trước mắt.

Lễ phục, nhẫn kim cương, giáo đường......

Hắn đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ còn chờ Bạch Ngọc gật đầu đồng ý.

Nhưng vẫn là không chiếm được.

Còn điều gì khiến em không hài lòng chứ?

-

Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Lăng Vũ ở trong công ty nhận được một bưu kiện nặc danh.

Nhiếp Lăng Vũ quyền cao chức trọng, người như hắn thường có vô số kẻ thù, vì thế mà hắn chưa bao giờ mở những bưu kiện nặc danh như này.

Nhưng bưu kiện này lại viết tên Bạch Ngọc bên trên.

Nhiếp Lăng Vũ cau mày, bưu kiện rõ ràng đang ám chỉ rằng "Có liên quan với Bạch Ngọc".

Cũng vì vậy, giả như bên trong có giấu bom đi nữa thì hắn cũng không thể không mở ra.

Nhiếp Lăng Vũ vội vàng mở bưu kiện, bên trong không chứa bom, mà chứa một chồng ảnh chụp.

Tuy nhiên, những bức ảnh này lại làm Nhiếp Lăng Vũ trong nháy mắt mất đi lý trí.

Những bức ảnh này đều là ảnh chụp Bạch Ngọc ở cùng Diêu Phương, trong ảnh hai người thân mật khăng khít, còn nóng bỏng ôm nhau......

Mặc dù Nhiếp Lăng Vũ biết lúc trước Bạch Ngọc bỏ trốn cùng Diêu Phương, nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng quan hệ giữa bọ họ đã phát triển tới mức nào rồi.

Lúc ở cùng hắn, Bạch Ngọc chưa từng nhắc đến Diêu Phương, vì thế nên Nhiếp Lăng Vũ gần như quên mất quan hệ giữa hai người bọn họ......

Hiện tại những tấm ảnh này giống như một bàn tay vô hình hung hăng vả mặt Nhiếp Lăng Vũ!

Trong ảnh Bạch Ngọc cười vui như thế...... Ánh mắt cậu nhìn Diêu Phương dịu dàng lại ngọt ngào làm sao!

Nhưng nhiêu đó vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn, cũng không đủ làm cho Nhiếp Lăng Vũ mất đi lý trí.

Mãi cho đến khi hắn nhìn thấy một tấm ảnh Bạch Ngọc cùng Diêu Phương nằm trên giường hôn môi, cả người hắn nổ tung!

Mặt sau tấm ảnh còn ác ý viết một câu, "Người anh thích chỉ là một đôi giày rách ai cũng có thể làm chồng!"

Đầu như bị nổ tung, trong vài giây ngắn ngủi trở nên trống rỗng.

Lửa giận trong lòng giống như núi lửa phun trào, chớp mắt bừng bừng phừng cháy.

Khuôn mặt Nhiếp Lăng Vũ lạnh đi, nhấc chân đá bay cái bàn trước mặt.

Đột nhiên một tiếng động lớn phát ra từ phòng làm việc của hắn. Thoáng chốc mọi thứ trên bàn đều bị đập thành từng mảnh.

Những tài liệu quan trọng cũng bị ném loạn khắp nơi. Thư ký nghe âm thanh vang lên mà sợ hãi.

Nhiếp Lăng Vũ sải bước nhanh ra ngoài công ty, hắn mở cửa xe một đường chạy thẳng về nhà.

Lúc này Bạch Ngọc đang nhàn nhã ngồi trên sô pha ăn bánh kem.

Sau đó cậu liền thấy gương mặt lạnh tanh của Nhiếp Lăng Vũ xuất hiện trước mặt cậu.

Bạch Ngọc buông bánh kem trong tay xuống, khẽ mỉm cười với hắn.

"Lăng Vũ, sao anh lại về rồi?"

Thanh âm của Tiểu Mơ Hồ nháy mắt vang lên, [Ký chủ, giá trị hắc hoá của phản diện đại nhân đang một đường thẳng tắp tăng cao, đã lên tới 99% rồi!]

Bạch Ngọc cau mày, cậu cũng nhận ra người trước mắt không thích hợp.

"Anh làm sao vậy?"

"Đây là lý do em không muốn gả cho tôi? Bạch Ngọc, em giải thích rõ ràng cho tôi!"

Hai mắt Nhiếp Lăng Vũ nheo lại, hắn cầm xấp ảnh trong tay ném lên bàn.

Bạch Ngọc mày nhăn càng sâu.

Những tấm ảnh này không phải ảnh ghép, người trong ảnh đúng là bản thân Bạch Ngọc.

Nhưng mà, chỉ có Bạch Ngọc biết, người trong ảnh là nguyên chủ, không phải cậu......

Bạch Ngọc khẽ cắn môi, cậu không giải thích, mà hỏi lại một câu.

"Nhiếp Lăng Vũ, anh tin em không?"

"Em muốn tôi lấy gì để tin tưởng em đây?"

Nhiếp Lăng Vũ đem những bức ảnh đó ném mạnh vào người Bạch Ngọc, đôi mắt đỏ lên!

Những tấm ảnh này như một lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đâm vào tim hắn.

"Em không chịu kết hôn cùng tôi, là bởi vì trong lòng em vẫn luôn có Diêu Phương phải không? Lần trước em gấp gáp chạy tới bệnh viện, nhưng vì sợ tôi phát hiện, nên em không dám tới nhìn gã ta mà quay trở về. Bạch Ngọc, em đúng là rất có bản lĩnh!"

Nhiếp Lăng Vũ vẫn luôn không hiểu tại sao ngày đó Bạch Ngọc muốn đi bệnh viện, rõ ràng cậu không bị cảm lại đi lấy thuốc trị cảm làm chi.

Hiện tại mọi thứ đã rõ ràng rồi.

Bạch Ngọc không muốn gả cho hắn, còn không phải bởi vì trong lòng cậu còn cất giấu một Diêu Phương sao?

Trong ảnh chụp, quan hệ của cậu cùng Diêu Phương đã phát triển đến mức kia! Rốt cuộc hai người bọn họ có lên giường chưa, Nhiếp Lăng Vũ không dám suy nghĩ thêm nữa!

"Tôi vậy mà xem em như bảo bối giữ bên người! Em là đồ đê tiện không biết xấu hổ, em cút cho tôi!"

Trong mắt Bạch Ngọc ánh lên sự châm chọc nồng đậm......

Cậu bỗng cảm thấy mình thật ngu xuẩn, vì muốn ở cùng người này lâu thêm một chút mà chậm chạp không muốn hoàn thành nhiệm vụ......

Đến cuối cùng lại bị đối đãi như thế này đây.

Không nói thêm một lời, cậu trực tiếp xoay người đi về phía cánh cửa.

"Em đi đâu?"

Giọng nói Nhiếp Lăng Vũ vang lên lần thứ hai!

Hắn không ngờ Bạch Ngọc thật sự bỏ đi, hắn chỉ muốn Bạch Ngọc giải thích, cho dù là lừa dối hắn cũng được!

Nhưng Bạch Ngọc không hề giải thích, chỉ nói một câu.

"Nhiếp Lăng Vũ anh không phải muốn em cút sao? Em hiện tại liền cút khỏi mắt anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro