Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (27)

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhiếp Lăng Vũ lập tức nhíu mày lại.

Tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng hắn bỗng có chút hoảng loạn khó hiểu.

"Lão đại, không phải vừa rồi anh bảo em đi nhìn chằm chằm Bạch Ngọc sao? Em thấy Bạch Lâm dẫn theo rất nhiều người vây Bạch Ngọc lại, cậu ta còn dùng súng chĩa vào Bạch Ngọc nữa, sau đó cậu ta bắt người đi rồi!"

"Cái gì?"

Dường như không thể nào tin vào tai mình nữa, Nhiếp Lăng Vũ lập tức rống lên!

Trong đầu nháy mắt trống rỗng...... Phảng phất như cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng.

Sau đó trái tim bắt đầu đập kịch liệt!

"Lão đại, em đang lái xe đuổi theo bọn họ, anh nhanh phái thêm người lại đây đi, em sợ chậm một chút nữa sẽ xảy ra chuyện!"

Tiểu vệ sĩ giẫm mạnh chân ga, Bạch Ngọc bị nhiều người vây như thế, đối phương còn có súng, nếu như đến muộn nói không chừng thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Sự tình đã phát triển đến bước này, dù Nhiếp Lăng Vũ có là thằng ngu cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra!

Tất cả đều là mưu kế của Bạch Lâm.

Trước tiên dùng những bức ảnh kia kích thích hắn, khiến hắn đuổi Bạch Ngọc đi, sau đó mai phục bên ngoài chặn Bạch Ngọc, rồi đem cậu bắt đi!

Sắp xếp nhiều người như thế, còn mang thêm cả súng!

Rốt cuộc cậu ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức nào chứ?

Bạch Ngọc bị những người đó bắt đi, hậu quả rất khó có thể tưởng tượng.

Nhiếp Lăng Vũ chưa từng hối hận như bây giờ!

Hắn lập tức gọi thủ hạ lái xe đuổi theo.

-

Lúc này, Nhiếp Lăng Vũ đang ngồi hàng phía sau của ô tô, cả người đứng ngồi không yên.

Hắn hận không thể lập tức bay đến bên người Bạch Ngọc rồi bảo vệ cậu.

Chỉ cần nhớ đến Bạch Ngọc vẻ mặt thống khổ hỏi hắn có tin cậu hay không, trái tim hắn liền từng đợt nhói đau.

Lúc ấy hắn bị những bức ảnh kia kích thích không thể suy nghĩ được cái gì, nhưng giờ nhớ lại, những lời hắn mắng cậu đều là do hắn tưởng tượng.

Cho dù Bạch Ngọc và Diêu Phương qua lại thân thiết thì làm sao, đó cũng là chuyện trong quá khứ rồi.

Hiện tại Bạch Ngọc chỉ thuộc về mình hắn......

Cớ sao cứ luôn rối rắm những chuyện đã qua?

Trong đầu dần ngập tràn bóng hình Bạch Ngọc, nhớ đến lúc khi cậu rúc vào trong ngực hắn, ngọt ngào tươi cười với hắn......

Em ấy đã nói, Nhiếp Lăng Vũ, nếu anh lại dùng giọng điệu này nói chuyện với em, em sẽ không chủ động hôn anh nữa đâu.

Em ấy nói, Nhiếp Lăng Vũ, em mãi mãi cũng không muốn rời xa anh......

Nhiếp Lăng Vũ run rẩy cuộn chặt ngón tay, trong lòng tràn đầy hối hận.

Vành mắt sớm đã trở nên đỏ bừng.

Chính hắn đã đuổi người mình yêu đi, đẩy cậu rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Nếu lần này Bạch Ngọc xảy ra chuyện gì, cả đời này hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình!

-

[Ký chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?]

Tiểu Mơ Hồ nhìn những tên đàn ông cao lớn vạm vỡ vây chung quanh, gấp gáp muốn chết.

Đặc biệt là cái tên Bạch Lâm đáng ghét kia, trên tay cậu ta thế mà còn có súng, súng đó, ký chủ của nó làm sao đánh lại được đây.

"Chưa nghĩ ra."

Bạch Ngọc mặt không biểu tình ngồi ở đó, cả người cậu đã sớm bị Bạch Lâm trói chặt, căn bản là không động đậy được.

Hơn nữa, tên Bạch Lâm này cực kỳ hung ác, cậu ta không dùng dây thừng bình thường trói Bạch Ngọc, mà dùng dây thép, chỉ cần Bạch Ngọc hơi giãy giụa, cậu sẽ bị dây thép thít chặt cứa chảy máu.

Bạch Ngọc dựa người vào ghế đệm phía sau, điều chỉnh tư thế để bản thân thoải mái hơn một chút.

"Tao ngủ một lát, tới nơi thì nhớ gọi tao dậy."

Tiểu Mơ Hồ: [......]

Ủa, gì vậy nè?

Hổng phải ký chủ nên sợ xanh mặt, toàn thân run rẩy sao? Tại sao lại ngủ rồi a!

[Ký chủ, cậu đừng ngủ, ký chủ!]

[Cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu định làm gì mà!]

[Lỡ như Bạch Lâm thật sự để những kẻ kia luân gian cậu thì sao......]

Tiểu Mơ Hồ nói đến mức hết biết nói gì nữa.

[Lúc đó chúng ta phải làm sao đây?]

"Mày cảm thấy bọn họ có khả năng à?"

Bạch Ngọc mở mắt, trong mắt hiện lên một tia u quang, cho dù chết, cậu cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Hơn nữa......

"Yên tâm, cái tên Nhiếp Lăng Vũ chết tiệt kia nhất định sẽ đuổi theo, cứ ngồi chờ xem đi."

[A? Ký chủ, sao cậu biết?]

Tiểu Mơ Hồ vừa rồi gấp đến mức rối loạn, hiện tại nghe thế lập tức đi cảm ứng một chút.

Liền phát hiện giá trị hắc hóa của phản diện đại nhân đang tuột một đường thẳng tắp, hơn nữa khoảng cách giữa hắn và bọn họ cũng dần thu hẹp lại theo thời gian, có thể thấy rất nhanh thôi hắn sẽ đuổi kịp.

[Thật nè, ký chủ.]

Tiểu Mơ Hồ vẻ mặt kinh hỉ.

Bạch Ngọc chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng vẫn tức giận như cũ.

Dù Nhiếp Lăng Vũ đã đuổi theo, nhưng khó chịu cùng chua xót trong lòng vẫn không thể nào xoa dịu......

Cậu không thể tha thứ cho cái tên đáng ghét kia được.

Chỉ là Bạch Ngọc biết, Nhiếp Lăng Vũ đối với cậu có chấp niệm rất sâu.

Hắn chắc chắn không thể để mặc cậu một mình bên ngoài. Thế nên, chỉ cần cậu vừa xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ biết.

Quả nhiên Bạch Ngọc đã đoán đúng.

Cho dù lúc đó không có tiểu vệ sĩ thông báo, Nhiếp Lăng Vũ cũng không thể nào hoàn toàn yên tâm để Bạch Ngọc ở bên ngoài một mình.

Chỉ là tốc độ phát hiện Bạch Ngọc bị bắt sẽ không nhanh như vậy.

-

Chiếc ô tô nhanh chóng đến đích.

Là một nhà máy bị bỏ hoang.

Bạch Lâm một tay kéo Bạch Ngọc từ bên trong ô tô ra, một tay khác dí súng vào đầu cậu, kéo cậu vào nhà máy.

Vương tổng đã chờ sẵn từ lâu. Ông ta vừa nhìn thấy Bạch Ngọc liền vui mừng khôn xiết.

Đời này ông ta chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy.

"Cục cưng của anh, cuối cùng thì em cũng tới rồi!"

Vương tổng vừa nói vừa dùng ngón tay chạm vào mặt Bạch Ngọc.

Khuôn mặt Bạch Ngọc vô cùng tinh xảo, càng nhìn gần càng khiến người ta mê muội.

"Ôi, sao các cậu có thể trói cục cưng của tôi lại như thế? Làm cục cưng của tôi đau rồi này."

Tuy tên Vương tổng kia nói thế nhưng ông ta không hề có ý tứ muốn cởi trói cho Bạch Ngọc.

Ông ta vẫn nhớ rất rõ giá trị vũ lực của Bạch Ngọc.

Đáy mắt ông ta ánh lên tia dâm tà.

Một người đẹp như vậy đang ở ngay trước mắt, làm ông ta gấp không chờ nỗi muốn đem mỹ nhân đè xuống rồi mặc sức chơi đùa.

Vương tổng vội vàng tiến lên xé rách quần áo của Bạch Ngọc, vừa xé vừa nói với mấy tên đàn em đứng bên cạnh: "Người đẹp như thế làm sao tôi có thể độc hưởng một mình được chứ, chờ tôi chơi đủ rồi sẽ nhường cho các cậu cùng chơi. Đến lúc đó phải chụp tất cả lại rồi gửi cho tên Nhiếp Lăng Vũ kia, để hắn thưởng thức một chút."

Vương tổng vừa dứt lời, ánh mắt của mấy tên đàn em liền sáng ngời, trong thoáng chốc mọi người ở đây như biến thành mãnh thú hung tợn.

Mà Bạch Ngọc lại như trở thành món ăn trân quý mỹ vị nhất, ai ai cũng muốn đem cậu gặm sạch sẽ!

Bạch Ngọc nhẹ nhàng nheo mắt lại, cho dù cơ thể này mất mạng, dẫn tới nhiệm vụ thất bại, cậu cũng không thể để mình bị sỉ nhục như thế được.

Cổ tay đột ngột dùng sức, cậu cố gỡ tay ra khỏi sợi dây thép.

Tuy nhiên, cơ thể nguyên chủ quá yếu ớt, không thể thừa nhận sức lực mạnh như thế, vừa mới dùng lực, cổ tay liền chảy đầy máu tươi.

Một sợi dây thép bị đứt ra, trộn cùng máu thịt mang đến đau đớn dữ dội.

Sắc mặt của Bạch Ngọc trở nên vô cùng tái nhợt!

Mắt thấy tên Vương tổng sắp đưa cái miệng ghê tởm áp vào người cậu.

Dây thép liền đứt đoạn.

Bạch Ngọc lập tức siết chặt ngón tay, đánh mạnh một cú vào bụng ông ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro