Chương 33 - Công chúa vạn tuế (33)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chi Vũ đón lấy bồ câu đưa thư, ngựa quen đường cũ rút tờ giấy dưới ống chân của nó, mở ra.

Là Phúc Hỉ gửi tới.

Tên tổng quản thái giám này không biết cọng dây thần kinh nào đáp sai rồi, từ khi gặp mặt lần đầu đã luôn lấy bồ câu gửi tình báo trong cung cho cô.

Lúc trước cũng là ông ta gọi cô từ khu cách li về, nói là hoàng đế đã âm thầm sắp xếp nhãn tuyến bên người cô.

Hiện tại hoàng đế bất tỉnh đã hai ngày một đêm, trong cung các thái y bị kêu gọi tề tựu, dùng đủ mọi cách vẫn không thể khiến hoàng đế tỉnh lại.

Không khí trong cung căng chặt, từng người đều tử khí trầm trầm.

Đất nước một ngày không thể không có vua, bây giờ Thái Tử và Thừa Tướng đang tạm thời thay phiên quản lí triều chính.

Nhưng cũng chỉ là tạm thời, nếu hoàng đế vẫn luôn không tỉnh lại, triều đình cách cục sẽ chấn động, lúc đó không chừng sẽ náo loạn thành bộ dáng gì.

Lão Phúc Hỉ đã thay Hạ Chi Vũ rửa sạch hiềm nguy, hiện tại gửi thư tới là vì chuyện khác.

Trong thư đề cập tới hai việc.

Thứ nhất, Minh Nguyệt công chúa hằng ngày đều đến Thừa Càn Cung chăm sóc hoàng đế, mỗi lần đều là nước mắt lưng tròng thâm tình chân thành kêu gọi hoàng đế mau tỉnh lại, việc này khiến mọi người cảm động không thôi, tất cả đều đang tán dương nàng ta hiếu thuận, thanh danh dễ nghe hơn lúc trước rất nhiều. Có người lấy Hạ Chi Vũ ra so sánh, còn gọi cô là bất hiếu nữ, phụ hoàng bị như vậy cũng không thấy cô đến thăm một lần.

Hạ Chi Vũ chép miệng.

Đầu sỏ làm hoàng đế bất tỉnh đến bây giờ là cô, cô đến đó làm gì? Kích thích hoàng đế bật dậy bóp chết cô à?

Việc thứ hai càng là vớ vẩn, lão Phúc Hỉ nghe phong phanh là các thái y định mời cô đến xem bệnh cho hoàng đế. Theo bọn họ, Minh Châu công chúa đến cả bệnh dịch nguy hiểm cũng giải quyết được, không chừng có hi vọng cứu được hoàng đế đâu?

Hoàng đế nếu mà nghe được các ngươi cõng rắn cắn gà nhà như vậy, không chừng sẽ bị chọc tức đến mức tỉnh luôn.

Cuối cùng, lão Phúc Hỉ nói cung yến đã sắp tới, vì những ngày gần đây sẽ có các khách quý từ nước láng giềng sang Đại Tân ta, bảo cô cẩn thận một chút.

Hạ Chi Vũ nhướng mày.

Hoàng đế bất tỉnh, cung yến vẫn tiếp tục được sao?

Đang suy tư, cô chợt nghe tiếng thút thít ở phía ngoài vọng vào.

Hạ Chi Vũ thả bồ câu bay đi, nhấc chân ra xem, chưa tới nơi cô đã nghe được tiếng của Xuân Nguyệt căm giận bất bình:

- Xuân Hoa ngươi ngăn ta làm gì, là bọn họ thật quá đáng, nhìn xem ngươi mặt bị đánh đến sưng lên rồi!

Hạ Chi Vũ cau mày, hai nha đầu này là bị người ức hiếp?

Xuân Hoa tiếng nói lí nhí, mơ hồ còn mang theo giọng mũi:

- Không có việc gì, Xuân Nguyệt ngươi nhỏ tiếng chút, đừng để điện hạ nghe được...

Chưa kịp nói hết câu đã bị một đạo tiếng nói mát lạnh thanh triệt cắt ngang:

- Nghe được cái gì?

Hai nha đầu nhìn thấy Hạ Chi Vũ xuất hiện thì đều giật mình.

Xuân Hoa hoảng loạn lắc đầu, nhưng chưa chờ nàng nói cái gì thì Xuân Nguyệt đã trước một bước cáo trạng:

- Chủ tử, Xuân Hoa lúc nãy đi Ngự Thiện Phòng lấy điểm tâm cho ngài thì bị Bích Loa chặn ngang một chân, hơn nữa nàng ta còn không biết xấu hổ nói là Xuân Hoa va chạm nàng ta khiến ấm trà bị vỡ!

Xuân Hoa thất thố che lại vết sưng đỏ trên má, lôi kéo Xuân Nguyệt ý bảo đừng nói nữa.

Xuân Nguyệt hận sắt không thành thép trừng Xuân Hoa một cái, giận này không tranh.

Hạ Chi Vũ nhìn lướt qua Xuân Hoa, ánh mắt từ từ trầm xuống, nàng đi qua, ôn nhu xoa đầu Xuân Hoa hỏi:

- Ai đánh ngươi?

Xuân Hoa được Hạ Chi Vũ sờ đầu, tức khắc sững sờ, nước mắt bất tri bất giác dâng lên, tựa như hài tử lạc đường đã tìm được chỗ che chở, ủy khuất nức nở ra tiếng:

- Điện hạ, nô tì không có vấp chân nàng!

Hạ Chi Vũ lần đầu tiên bị người làm nũng, tức khắc luống cuống tay chân, khuyên can dỗ dành mãi Xuân Hoa mới nín khóc mỉm cười, đi theo Xuân Nguyệt bôi thuốc.

Hệ thống ngạc nhiên nhìn Hạ Chi Vũ, nó hình như lần đầu tiên thấy cô như vậy...ôn nhu.

Hệ thống nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu:

[Ký chủ, cô có khỏe không?]

Không thể nào, mấy ngày trước nó còn thấy cô ngược khóc Bạch Dung Họa đâu, sao có thể nhanh như vậy đổi tính trở nên có tình người như thế đâu? Chắc chắn là có âm mưu!

Hạ Chi Vũ trợn trắng mắt:

"Không chết được!"

Hệ thống tự nhảy ra tìm tồn tại cảm, Hạ Chi Vũ cũng lười tìm người hỏi thăm tình báo, trực tiếp hỏi hệ thống:

"Bích Loa là ai?"

Hệ thống bị bắt đương công cụ tìm kiếm, tức khắc buồn bực, không tình nguyện trả lời:

[Là nha hoàn của Dương Ngọc Vi]

Hạ Chi Vũ xuy một tiếng, cười lạnh.

Nữ chủ đại nhân dạo này lợi hại nha, đến cả nha hoàn cũng biết chó cậy thế chủ!

"Cung điện của Dương Ngọc Vi ở nơi nào?"

Hệ thống tức khắc chuông cảnh báo xao vang:

[Ký chủ cô định làm gì? Cô bình tĩnh một chút! Nữ chủ cô không thể giết được đâu!]

Hệ thống một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng vẫn bị uy danh sủng vật "Thời Không Chi Phách" của Hạ Chi Vũ dọa sợ, cọ tới cọ lui báo ra vị trí cung điện của nữ chủ đại nhân, đồng thời còn bắt Hạ Chi Vũ thề thốt, nữ chủ có thể đánh cho tàn phế, nhưng tuyệt đối không được đánh chết.

Nói tóm lại là chỉ cần để nữ chủ treo một hơi liền có thể, Hạ Chi Vũ sảng khoái đồng ý.

--------------------

Hạ Chi Vũ vừa trèo tường tiến vào, chưa đi được mấy bước đã phát hiện phía sau có hơi thở người lén lút theo đuôi mình.

Cô mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại dựng lên cảnh báo.

Người tới không phải thiện tra, ẩn giấu hơi thở rất khá!

Hạ Chi Vũ phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Bạch Dung Họa, không có cách nào khác, bởi vì thằng nhãi này có tiền sử gây án quá nhiều lần, mỗi lần đều là che giấu hơi thở theo sau cô như thế này.

Nhưng rất mau, ý nghĩ này bị Hạ Chi Vũ phủ định.

Hơi thở không giống!

Bạch Dung Họa trên người có nhàn nhạt mùi trà thảo dược rất dễ nghe, không giống người này có một cỗ huyết tinh chi khí muốn giấu cũng giấu không được.

Hạ Chi Vũ rất mau đưa ra kết luận.

Người này là cái nam nhân, tuy võ công không thấp nhưng hắn đang bị thương!

Không đáng ngại, cô có thể xử lí!

Trong lúc đang suy nghĩ, cô cảm nhận được người này đã hành động.

Hắn nhanh chóng đến gần phía sau cô, bước chân nhẹ như gió, không một tiếng động, vô thanh vô thức.

Hạ Chi Vũ vờ không biết, chợt, nam nhân nhanh như chớp từ phía sau ôm lấy cô, lồng ngực kề sát tấm lưng cô, hắn hiện tại hơi thở có chút thô nặng, lồng ngực phập phồng không ngừng, phỏng chừng là vết thương lại nặng thêm, một tay hắn bá đạo ôm eo nhỏ của cô, một bàn tay khác nhanh chóng che miệng cô lại.

Hạ Chi Vũ là người có thể dễ dàng cho người khác chiếm tiện nghi sao? Khuỷa tay cô thúc mạnh về phía sau khiến nam nhân nhịn không được kêu rên ra tiếng, không tự giác được thả lỏng lực đạo của hai tay khiến Hạ Chi Vũ tự do một chút, nhân cơ hội đó, Hạ Chi Vũ túm chặt cánh tay hắn, tặng hắn một cái quá vai quăng ngã.

Nam nhân hiển nhiên không ngờ được Hạ Chi Vũ sức chiến đấu bưu hãn như vậy, chưa kịp phản ứng lại, Hạ Chi Vũ đã nhấc chân đạp bay hắn.

Nam nhân phần lưng đập vào một thân cây, hắn nhịn không được phun ra một búng máu, vết thương trước ngực tức khắc nứt vỡ, máu tươi tí tích chảy xuống, trong không khí nồng nặc huyết tinh.

Hạ Chi Vũ lúc này mới nghe hệ thống thốt lên:

[Phó Diễn Chi?]

Phó Diễn Chi? Tướng quân của địch quốc?

Hạ Chi Vũ nhìn nam nhân không ngừng phun máu, tức khắc bất lực đưa tay vuốt mặt.

Quỷ biết vì cái gì địch quốc tướng quân lại xuất hiện trong cung nữ chủ!

Mẹ nó, lợi hại nha ta kịch bản!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro