Chương 12: Đồ nhi, đến tu tiên (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit by Lycoris

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khảo thí của đại hội tuyển chọn kết thúc, mười mấy người đứng chung một chỗ, Hoàng trưởng lão là người tuyên bố kết quả, đứng ở đài bên cạnh, để cho mọi người thấy ông, vừa lúc hình thể kia cũng hoàn toàn che mất Lăng Thanh Huyền.

Cầm danh sách, ông híp mắt nhỏ, trực tiếp chỉ hướng Phong Giác, "Ngươi, tiến lên đây."

Phong Giác vui sướng xen lẫn một chút khẩn trương tiến lên, cố ý đem cậu chỉ ra, là bởi vì cậu trúng tuyển sao?

Nhưng câu nói tiếp theo của Hoàng trưởng lão làm sắc mặt cậu trắng bệch.

"Trừ ngươi ra, toàn bộ những người còn lại có thể vào Càn Khôn Môn."

Mấy trăm người dưới đài, tất cả ánh mắt đều tụ tập trên người cậu, cậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đôi mắt cũng rủ xuống dưới.

Người xung quanh khe khẽ nói nhỏ, cậu nghe được rõ ràng, đơn giản là mất mặt, chê cười, cậu gắt gao cắn răng, một tảng lại một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, làm cậu không thở nổi, cậu cảm giác mình muốn hít thở không thông, nhưng mà nếu té xỉu, càng thêm mất mặt.

Lăng cô nương, nàng thấy mình rồi sao? Tốt nhất không bị nàng thấy.

"Là người phương nào dẫn tiến ngươi, tư chất như thế, chỉ so với người bình thường tốt một chút, Càn Khôn Môn còn có người không có mắt như vậy?"

Hoàng trưởng lão đang lo không có nơi trút giận, liền đâm những câu đó lên người Phong Giác.

Thừa nhận nhục nhã và áp lực khủng khiếp, Phong Giác nhìn về phía Tề Viện tương đối nổi bật trong đám người, lại thấy nàng ta nghiêng người, tránh né ánh mắt mình.

Là vì cậu không đủ nỗ lực, không thể dẫn họa đến trên người Tề Viện cô nương.

Phong Giác trong lòng cười khổ, hành nửa lễ, "Không người dẫn tiến, là ta tự nghĩ đến Càn Khôn Môn xin học."

"Tư chất như thế còn dám tới Càn Khôn Môn của ta, là cố ý muốn bôi đen sao, người đâu, quăng ra bên ngoài." Hoàng trưởng lão nói chuyện không lưu tình, cũng không có người ngăn cản.

Liên tiếp nhận nhiều lần nhục nhã, Phong Giác nâng con ngươi nhìn chằm chằm hắn, "Bởi vì tư chất liền làm ra hành vi mất mặt, đây là cách của Càn Khôn Môn sao?"

Tiểu tử này còn dám tranh luận, hơn nữa ánh mắt kia khiến người ta cực kỳ không thoải mái, Hoàng trưởng lão nâng tay lên, chuẩn bị dùng thực lực nói chuyện, nhưng khi linh lực kia sắp đánh mạnh vào trên người Phong Giác, nháy mắt biến mất, đã có người hóa giải.

Tóc mái trên trán Phong Giác bị thổi bay, hắn thấy người kia nhanh nhẹn đi đến bên cạnh Hoàng trưởng lão, con ngươi trừng lớn, chỉ là một cái chớp mắt, lập tức buông xuống.

"Tại sao đại hội còn không bắt đầu." Lăng Thanh Huyền muốn về Huyền Thanh điện, đợi ở nơi này không thú vị.

Nàng xuất hiện bên cạnh, dáng người thon thả đối lập hoàn toàn với hình ảnh Hoàng trưởng lão, con ngươi trong trẻo lạnh lùng kia nhìn quét phía dưới, người nắm mộc chùy không tự chủ được mà gõ vang chiêng trống.

"Đại hội bái sư bắt đầu!"

Bởi vì tuyển chọn kết thúc, bọn họ bị dẫn đi bên kia, Phong Giác một người đứng tại chỗ, thoạt nhìn không hợp nhau.

Có Lăng Thanh Huyền, Hoàng trưởng lão không xả được bực tức, ông ta phất tay áo hừ lạnh trở lại chỗ ngồi, quyết định chờ lát nữa Lăng Thanh Huyền chọn ai làm đồ đệ, ông ta đoạt đi hết.

Đại hội bái sư là môn chủ và trưởng lão nhìn trúng người được chọn, sau đó thụ lễ ở trước mắt mọi người, chỉ cần hằng ngày biểu hiện xuất sắc, tư chất thượng đẳng, không lo không được tuyển.

Các đệ tử đều đặt ánh mắt hâm mộ trên người Mộ Lâm, một thiên tài như vậy tại đây, chờ lát nữa sẽ trở thành trung tâm tranh đoạt.

Đài cao chậm rãi hạ xuống, thân ảnh môn chủ và trưởng lão xuất hiện trước mặt mọi người, bọn họ nghiêm nghị khởi kính, bày biện ra dáng vẻ tốt nhất của bản thân.

Phong Giác đi cũng không được, ở cũng không xong, cậu lẳng lặng nhìn nữ tử thu hút tầm nhìn kia, trong lòng tự ti mở rộng, cậu nghe bọn họ thảo luận, Lăng trưởng lão là trưởng lão lợi hại nhất, trên danh nghĩa không có đệ tử, vài cá nhân mới vừa thông qua tuyển chọn đều muốn trở thành đồ đệ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro