chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cố Châu đã không còn phải giả vờ nữa sau đó anh ta cùng chuyên tâm học hành với nữ chính và được nhận vào một trường đại học trọng điểm, và cuối cùng sống một cuộc sống hạnh phúc từ đồng phục học sinh đến váy cưới.

Tuy nhiên, do sự rối loạn trong cốt truyện, nam nữ chính cùng chữa lành vết thương cho nhau ở trường đại học đột ngột qua đời, và thế giới lấy nhân vật chính làm trung tâm liền sụp đổ.

Du Thư là bạn học của nam chính và nữ chính trong kịch bản này, đồng thời cũng là hội phó hội học sinh, nhưng do vai trò của chủ sở hữu ban đầu được thiết lập là một người khá ngu ngốc và nhưng lại sở hữu vẻ đẹp như nữ thần.

Cô ấy đã yêu vẻ đẹp trai và sự giàu có của Nhan Tu Nhiên, là chủ tịch hội học sinh ngay từ cái nhìn đầu tiên, và cô ấy đã tham gia hội học sinh để tiếp cận anh ấy ở cự ly gần, trong một nỗ lực ảo tưởng có thể thu phục được ai đó, kết hôn với anh ta, sống một cuộc sống một giàu có và trở thành một người vợ giàu có.

Hệ thống 199: "Ký chủ, nhiệm vụ của ngươi chính là duy trì hình tượng chó liếm đối với Nhan Tu Nhiên, điều tra ra ai giết nam nữ chính, để ngăn ngừa nhân vật chính tử vong, và cố gắng giữ vững cốt truyện."

Nhiệm vụ được hiển thị trên màn hình trong suốt.

[Vai trò: Người qua đường A ám ảnh bởi Nhan Tu Nhiên và chết sớm]

[Nhiệm vụ: Duy trì hình tượng nhân vật bị ám ảnh, tìm ra kẻ đã giết Cố Châu và Dao Dao. 】

Du Thư tập trung sự chú ý vào từ "chết sớm", và chọc vào Hệ thống mũm mĩm 199 trong không gian hệ thống bằng cảm giác tâm linh của mình.

“Chết sớm có ý nghĩa gì?”

Nàng nhận được kịch bản căn bản đều là nam nữ chính, nàng cũng không nhìn ra nguyên chủ sẽ chết sớm.

Hệ thống 199 đối mặt với những ngón tay cùng với một lương tâm đầy tội lỗi.

"Nguyên chủ chết ở trước mặt nam nữ chủ hơn nữa cô ấy cũng là sinh viên đại học Thanh Sơn năm nhất, bị xui xẻo chết dưới tay của quỷ sát nhân cho nên để sống sót hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ phải nỗ lực cố gắng tìm ra hung thủ!"

Mèo cầy hương được thiên nhiên ưu ái có vận may độc nhất vô nhị, dù trong hoàn cảnh nguy hiểm cỡ nào cũng có thể chuyển nguy thành an, hoặc gặp bất cứ trắc trở gì cũng sẽ không sợ, nhưng họ sẽ không hài lòng với hành vi này của hệ thống.

Cảm nhận được sự không hài lòng của ký chủ, hệ thống 199 sợ ký chủ bị trói buộc như vậy sẽ tức giận, hệ thống nói chỉ cần đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành, vậy là sẽ có điểm sau đó mua thật nhiều đồ ăn vặt cho Du Thư, nó cố gắng mua chuộc ký chủ.

Du Thư đã ăn đồ ăn nhẹ do hệ thống đưa cho, thậm chí còn ngon hơn linh quả mà chị gái của mình tưới bằng linh lực, nghĩ về điều đó, Du Thư lại bắt đầu cảm thấy đói bụng.

“Trong ngăn kéo có phiếu cơm, kí chủ có thể dùng phiếu cơm đi căn tin ăn cá.” Hệ thống 199 vội vàng nói.

Dư Thư lấy thẻ ăn ra, đang muốn đi nhà ăn thì ngoài cửa truyền đến tiếng động lớn.

"Banr kiểm điểm viết dài hai vạn chữ của Châu ca, lại bị đứa nài lén lút xé bỏ, để Châu ca bị phạt, loại học sinh như vậy tốt nhất không nên ở lại trường học! Bởi vì Cố Châu không cho Du Thư làm bánh ngọt cho Nhan Tu Nhiên, cho nên cô ta đã xé bản tự kiểm điểm mà Châu ca dày công viết, cô ta nên bị trừng phạt!" Nghe thấy những âm thanh ngoài kia, Vu Thư nghiêng đầu, những học sinh xấu xa kia đang nói về cô sao?

Du Thư lướt qua ý nghĩ này, cửa bị đẩy mạnh ra, mấy tên cao lớn thiếu niên xuất hiện ở trước mặt cô, trên mặt vẫn duy trì biểu tình chán ghét, nhưng sau khi thấy rõ khuôn mặt của Du Thư, từng người nhất thời trầm mặc, uể oải nhìn về phía cô ấy.

Nhìn thấy cô gái trước mặt đang đứng trong văn phòng chật chội và âm u, mày và mắt đẹp như tô vẽ, ánh mắt trong veo khác hẳn một trời một vực với khung cảnh hiện tại, dưới mí mắt cô điểm một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, khiến cả khuôn mặt cô trở nên vừa quyến rũ vừa yêu kiều hơn bao giờ.

Làn da trắng nõn trong veo như một nắm tuyết, khiến người ta không khỏi nảy sinh ý nghĩ si mê, muốn lưu lại chút dấu vết.

Nghĩ tới đây, những bạn học này vốn đã lâu không kìm được tức giận nên cảm thấy thân thể không tự chủ được nóng lên, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong không khí.

Không muốn mất mặt trước mỹ nhân, đám người này hung hăng bịt mũi lại, vừa định bắt chuyện với mỹ nhân thì thấy mỹ nhân dùng đôi mắt xuân ý nhìn bọn họ một cách lạ lùng, liền hỏi.

"Mấy người tìm tôi cho chuyện gì sao? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro