chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ra khỏi nhà ăn, Cố Chu bị người chơi khác gọi đi, Du Thư theo thói quen của nguyên chủ đến văn phòng hội học sinh.

Khi cô đến văn phòng, cửa đã mở ra, Du Thư bước vào, bên trong là một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp đang cầm bút cúi đầu đang viết gì đó, Du Thư vừa định lên tiếng, người đàn ông này đã ngẩng đầu lên trước.

Đường nét khuôn mặt người này không có một khuyết điểm nào, là một kiểu đẹp trai khác với Cố Chu, đôi mắt sâu sắc bén ẩn dưới cặp kính gọng vàng, làm giảm đi vẻ hung hãn trên người, khiến anh ta trông dịu dàng và quý phái hơn

Du Thư trao đổi ánh mắt với anh ta, nhớ lại điều gì đó được nói bởi người chị Du Hoa, chị ấy thường hay đến thế giới con người.

Trong tiểu thuyết, mười người đàn ông thì chín người đeo kính gọng vàng, còn một người không bị cận thị.

Thanh âm oán trách đặc biệt kề sát bên tai, Du Thư cong môi cười, ánh mặt trời sau lưng chiếu vào trên người nàng, phảng phất cả người đều phát ra ánh sáng.

Sau khi ánh mắt Nhan Tu Nhiên ngưng lại một lúc, hắn nhìn thẻ học sinh trên ngực Du Thư như muốn xác nhận điều gì đó, sau đó để hai tay lên mặt bàn rồi nói:

“Phó hội trưởng đã ăn cơm chưa?”

Giọng nói của người đàn ông dường như ôn nhu như nước,nhưngkhông khỏi khiến người khác phải cảm thấy lạnh gáy run sợ.

Du Thư gật đầu, "Ta ăn rồi."

Nàng dừng một chút, suy nghĩ về nhiệm vụ, đang suy nghĩ có nên làm theo hình tượng nguyên tác hay không, hay phải nói một câu quan tâm, lại nghe thấy Nhan Tu Nhiên ấn vào giữa lông mày của hắn, trầm giọng nói, như thể anh ấy đang vô cùng mệt mỏi.

“Tôi còn chưa ăn.”

“Không biết bánh ngọt của hội phó có còn sót lại không?”

Bánh kem là do nguyên chủ đặc biệt làm, đưa cho Nhan Tu Nhiên nhưng đã bị ném vào sọt rác trong cơn tức giận.

Chà, cùng với bản kiểm điểm mà Cố Châu ch làlà "bản nháp", chúng cũng bị xé và ném vào thùng rác.

Chủ tịch đẹp trai như vậy, lấy đồ ăn trong thùng rác là điều không tốt, Du Thư kiên quyết nói vì để bảo vệ cái dạ dày của chủ tịch khỏi bị ô uế.

“Không cần nữa.”

Nhan Tu Nhiên rũ mắt xuống, có chút dối trá.

"Tôi đi nhà ăn, đây là đơn đăng ký gia nhập của mọi người, phiền hội phó giải quyết giúp tôi." Nhan Tu Nhiên đứng dậy nói.

Còn có việc phải làm, Du Thư tiến lên vài bước, còn chưa kịp xem đơn xin việc, một cỗ mùi the mát giống như bạc hà xộc vào mũi hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cô,Du Thư không có lấy chút lý trí còn sót lại mà xông vào người anh, cô cầu xin anh nhẹ nhàng.

“Chủ tịch, tôi có thể đứng cạnh anh một chút được không? "

Cô gái chỉ cách anh một bước, Nhan Tu Nhiên nhìn thấy sương mù bay lên từ đôi mắt đẹp của cô, bất giác cắn chặt đôi môi anh đào hồng nhuận, khiến đôi môi trở nên đỏ tươi càng thêm tươi tắn.Chết tiệt!

Nhan Tu Nhiên trông vẫn bình tĩnh và tự chủ, nhưng quả táo Adam của anh lăn nhiều vòng, không ai biết anh phải cố gắng bao nhiêu mới có thể không kéo cô vào lòng.

"Có phải em phải bị say nắng không?”

Nhan Tu Nhiên lễ phép đưa tay đỡ lấy eo thon nhỏ yếu ớt của Du Thư, tay còn lại vuốt ve trán cô.

Phát hiện nhiệt độ dưới tay nóng như thiêu như đốt, Nhan Tu Nhiên cau mày, vừa định đỡ cô xuống lấy thuốc cho Du Thư, lại bị hai tay ôm chặt, khuôn mặt hấp háy muốn ngất đi, cô áp mặt vào ngực anh, dụi dụi vào người anh như một con mèo.

“Đừng nháo, để anh đi lấy thuốc cho em.” Nhan Tu Nhiên đè nén lửa giận, xoa đầu cô nhẹ nhàng cưng chiều nói.

Du Thư không trả lời, cô ấy hoàn toàn bị mùi bạc hà mê hoặc và bây giờ đầu cô cảm thấy choáng váng.

Nhan Tu Nhiên dường như đang kiềm chế và anh không muốn từ chối một việc tốt như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro