[TG1 Theo Dõi] Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Dục đã hiểu.
Hắn lộ ra một chút ý cười nhu hòa, xoa xoa mái tóc xoã tung lại mềm mụp hơi quăn của Tô Đào.
"Về sau còn nhiều thời gian mà, không cần phải vội."
"Ta cũng rất muốn, vẫn là nên từ từ rồi sẽ đến thôi."
Vì thế, Cố Dục vẫn luôn ức chế bản tính của chính mình .
Tất cả mọi người coi hắn là ánh trăng ở nơi chân trời, là ngọn núi tuyết cao vời vợi, thanh lãnh sạch sẽ, không thể chạm đến, chỉ có chính hắn biết, từ nhỏ đến lớn, hắn trong lòng đều giam giữ một con dã thú hung mãnh phóng túng.
Chỉ là con dã thú này rất ít đụng phải con mồi, hắn đối với các loại đồ vật có thể lấy được dễ dàng sẽ không có hứng thú, vì vậy mới không dễ dàng bị mất khống chế.
Chỉ có lần đó, hắn thật sự tức giận.
Bất quá cũng may Đào của hắn, quả đào bé nhỏ ngọt ngào mọng nước của hắn, cũng khát vọng hắn.
Chỉ là nghĩ đến đây, Cố Dục liền được trấn an.
Tô Đào vẻ mặt mộng bức.
Lời nói này của Cố Dục, là tỏ vẻ hắn cũng có ý tứ với Đường Tiểu Điềm, còn khuyên cậu chăm chỉ học tập từ bỏ yêu đương sao?
Nhưng là vì phòng ngừa Cố Dục thật sự cắm chốt tại đây, trong đợt thi khảo sát lần hai này, Tô Đào thi được thành tích tốt gần như full điểm .
Các lão sư không nghĩ tới lúc này còn có thể nhảy ra một hạt mầm tốt, mỗi người đều thích gọi Tô Đào trả lời câu hỏi, Tô Đào trả lời lưu loát, còn bị chủ nhiệm lớp tìm để tâm sự, cậu đem tiến bộ công lao đều đẩy cho việc nhờ có Cố Dục giảng đề cho cậu.
Các bạn học lúc này mới phát hiện, thiếu niên tối tăm hàng năm gục đầu, rúc ở trong góc nằm bò trên bàn, cư nhiên là một soái ca nãi manh hệ có chút bầu bĩnh trẻ con xõa tung tóc hơi quăn!
Bộ dáng bị dọa khi Cố Dục bất chợt đến cũng thật đáng yêu!
Bọn họ tựa hồ có chút hiểu được, lý do vì sao Cố Dục cùng những người khác đều là lễ độ nhưng không thân cận, lúc trợ giúp Tô Đào liền tận tâm tận lực như vậy.
Bạn thân của Đường Tiểu Điềm là người hay chú ý tới hai người họ nhất cả cái khối này.
Theo nàng ta nói, cao lãnh cấm dục giáo thảo Cố Dục rõ ràng chính là đang động phàm tâm, cùng lớp ba năm nào thấy qua hắn nhiệt tình trợ giúp đồng học như vậy!
Cố tình những người khác đều đang hâm mộ Tô Đào có thể được Cố Dục phụ đạo, thành tích tốt lên nhanh chóng, nên chưa bắt được trọng điểm nè!
Lên đến lớp 12 , học sinh cơ bản đều là người trưởng thành rồi, lại là lớp chọn nữa, chủ nhiệm lớp cũng không trông quá kĩ lưỡng trong tiết tự học buổi tối, mà học sinh vẫn có ý thức tự tập tốt.
Bạn thân trộm nhéo tay áo Đường Tiểu Điềm, làm mặt quỷ ném tờ giấy cho nàng .
"Mau xem kìa, Cố Dục đang sờ cổ Tô Đào!"
Đường Tiểu Điềm cạn lời liếc nhìn cô bạn thân đang hưng phấn đến mặt đỏ, tự nhiên quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, trong tiết tự học buổi tối Cố Dục lại ngồi xuống bên cạnh Tô Đào, một cái ghế nhỏ, hai cái nam sinh giống như cặp song sinh dính tại một chỗ.
Cái gọi là sờ cổ, là tay Cố Dục khoác ở sau cổ Tô Đào.
Không biết vì sao, Đường Tiểu Điềm từ cảnh này cảm nhận được một loại cảnh cáo của dã thú tuần tra lãnh địa.
Nhưng là......
Tâm tình nàng phức tạp vo nhẹ mảnh giấy, quả nhiên, Tô Đào phát hiện nàng đang nhìn cậu, hướng nàng nàng cong miệng cười, khóe môi nhếch lên làm lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Có điểm tùy ý, như là chào hỏi giữa bạn bè, nhưng ở trên gương mặt nhuyễn manh kia của cậu ta, liền có vẻ ngọt ngào lại ngoan ngoãn.
Về má lúm đồng tiền kia dần dần rõ hơn thì bị Cố Dục nắn biến mất, mắt thấy hai người kia ghé đầu
cùng nhau nói gì đó, động tác Cố Dục thật bá đạo, lại như là đang dỗ người.
Chú ý toàn bộ quá trình, cô bạn kia đã hưng phấn đến có thể chấp bút viết liền tù tì 13 tờ giấy để diễn tả cảm xúc, Đường Tiểu Điềm vỗ vỗ gương mặt đang nóng lên, nhịn không được thở dài một tiếng.
Cố Dục không phát hiện, bạn thân cũng không phát hiện, nhưng nàng làm người trong cuộc, là hiểu rõ nhất.
Lần đó Tô Đào muốn xin phương thức liên hệ với nàng, tuy rằng lúc sau không có tán tỉnh, nhưng gặp được nàng ôm một xấp bài tập sẽ giúp nàng chia sẻ, mỗi khi phát hiện nàng nhìn cậu đều sẽ cho nàng một chút đáp lại.
Chính là cũng không nói rõ, Đường Tiểu Điềm đối với loại cảm giác mịt mờ lại vô cùng ái muội này cực kỳ không quen, muốn tìm Tô Đào nói chuyện lại không có can đảm.
Mỗi lần nàng đi đến gần chỗ Tô Đào, ánh mắt lạnh lùng của Cố Dục đảo qua, tựa như quái thú canh giữ bảo vật, bắp chân Đường Tiểu Điềm đều nhũn ra, lập tức đi vòng qua.
Bên này, Tô Đào mới cười một cái đã bị Cố Dục ấn miệng làm nổi giận.
Cậu tỏ khí thế hung hăng vén tay áo, ý bảo Cố Dục đi ra ngoài cùng mình battle 1vs1.
Quản trời quản đất quản không khí, đừng tưởng rằng ngươi là nam chủ ta thì không đánh ngươi!!!

__________________
Edit by Độu
Bản dịch chỉ được đăng tải tại wordpress planetno24812.wordpress.com và wattpad _Planet24812_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro