Chương 2: Lần Đầu Xuyên Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

707 hơi ngơ ra, nhìn Cận Thanh bay tới bay lui trước mặt mình. Ngẫu nhiên, còn xé một mảnh linh hồn trên người, sau đó nhét vô người lại, chơi vô cùng vui vẻ. Đã nói là ngốc bạch ngọt? Người trước mắt chỉ có mỗi chữ 'Ngốc'.

(Linh hồn là thứ rất yếu ớt, hành vi của người trước mặt thật não tàn. Vậy mà linh hồn không suy yếu chút nào, đây là tình huống gì đây? Khó trách có thể hấp dẫn sự chú ý của Đầu Não đại nhân, còn đưa mình tới đây.)

707 không muốn thừa nhận, bản thân đã bị Đầu Não đại nhân vạn năng trói định sai ký chủ. Ký chủ trước mắt chẳng những không phải đóa sen trắng thuần khiết thiện lương, thậm chí có thể là đóa hoa ăn thịt người.

Trải qua mấy giờ thương lượng hài hòa, Cận Thanh và 707 đã có hiểu biết sơ lược về đối phương, cuối cùng cả hai ký kết hiệp nghị cho sinh hoạt trong tương lai 'Hai bên bao che, giúp đỡ lẫn nhau. Hòa bình tồn tại, nhiệm vụ tùy tâm mà làm.'

Rốt cuộc đã không còn hứng thú với linh hồn của mình, Cận Thanh lại lần nữa chú ý 707: "Chúng ta làm nhiệm vụ gì? 707."

"Chúng ta là hệ thống cứu rỗi trách trời thương dân, cho nên nhiệm vụ của chúng ta chủ yếu là cứu viện. Người giao nhiệm vụ lấy linh hồn của mình làm đại giới, thỉnh cầu chúng ta giúp đỡ người họ muốn cứu vớt. Hoàn thành tâm nguyện của đối phương, cứu vớt cuộc đời bất hạnh của họ. Cuối cùng khiến cuộc đời của họ viên mãn." Phát hiện Cận Thanh đã chú ý đến mình, 707 bỗng nhiên có chút kích động.

"Sao tôi phải cứu viện họ? Sau khi tôi vào cốt truyện sẽ mang thân phận gì?" Cận Thanh đặt ra nghi vấn.

"Thân phận của ký chủ ở trong cốt truyện là ngẫu nhiên. Nếu lúc xuyên đến, người ủy thác đã chết, thì dùng cơ thể của người ủy thác. Nếu người ủy thác chưa chết, vậy ký chủ sẽ dấn thân vào thân xác của người gần gũi người ủy thác. Nhưng nhất định không được chết quá ba ngày, hơn nữa, lúc đến thuộc tính của thân xác sẽ hoàn toàn thay đổi thành thuộc tính của ký chủ." 707 trả lời.

"Thuộc tính thân xác, tôi có thuộc tính gì?" Cận Thanh tò mò hỏi 707.

"Trước hết để ta giúp ký chủ xem số liệu." 707 xoay người một cái, trước mặt Cận Thanh xuất hiện một màn hình pha lê nằm giữa không trung.

Số liệu ký chủ của hệ thống cứu rỗi trách trời thương dân:

Ký chủ: Cận Thanh.

Hệ thống: Hệ thống cứu rỗi trách trời thương dân, mã số 707.

EXP (Điểm kinh nghiệm): 0.

HP (Điểm sinh mệnh): 5.

Mỹ mạo: 15.

IQ (Điểm trí tuệ): 10.

Mị lực: 2.

Vũ lực: ...Không biết (Não trái khai phá 55%)

Kỹ năng: Vác gạch.

Chuyên ngành: Vác gạch xây lâu năm.

Tinh thần lực: Không biết.

Lễ vật có thể sử dụng: Không có.

Tín ngưỡng lực: 0.

Linh hồn lực: 1000.

"Trước mắt mà nói, thuộc tính thân thể của ký chủ chính là mạnh hơn người thường. Hệ thống rà quét biết được não trái của ký chủ đã khai phá 55%, bây giờ cấp bậc 3S cao nhất ở tinh tế, não trái khai phá còn chưa đến 40%. Sức mạnh của ngài, sẽ giúp thần kinh vận động khôi phục nhanh hơn người thường. Cũng là nguyên nhân mấy năm qua ngài bộc lộ tài năng trong ngành xây dựng.

Nhưng bởi vì bình thường ký chủ quá chuyên tâm vào công việc nên không chú ý đến chuyện này, cho nên bây giờ năng lực khác của ngài còn chưa được bộc lộ!

Có điều, linh hồn của ngài cũng có sẵn sức mạnh, có thể đưa ngài đến thế giới sắp tới." 707 chuyên nghiệp trả lời.

"Cứu vớt cuộc đời người khác, có lợi gì cho hệ thống?" Cận Thanh lại lần nữa liếc mắt nhìn 707. Trên thế giới này không có vô duyên vô cớ trả giá, cô thật sự không tin có một hệ thống lương thiện làm mọi thứ chỉ vì hòa bình thế giới.

"Chúng ta lấy linh hồn của người ủy thác." 707 úp úp mở mở nói.

"Chúng ta lấy linh hồn làm gì?" Cận Thanh cảnh giác hỏi, cảm thấy đây mới là mấu chốt của vấn đề.

"Từ từ sau này ký chủ sẽ biết." 707 từ chối trả lời vấn đề này.

(Còn không biết ngươi có vượt qua kỳ thử việc tân thủ hay không? Sao có thể nói cho ngươi biết nhiều chuyện của Đầu Não đại nhân vậy chứ?"

"Ký chủ chỉ cần nhớ kỹ, xoay chuyển cục diện trong cốt truyện, hoàn thành thỉnh cầu của người ủy thác. Thì có thể nhận được khen thưởng của Đầu Não đại nhân, ký chủ còn muốn biết cái gì sao?" 707 trầm mặc một lúc rồi nói tiếp.

"Tạm thời không có." Cận Thanh trả lời.

"Chúng ta xuất phát đi! Đến thế giới đầu tiên, ký chủ nhớ mạng sống rất quan trọng." Thấy cuối cùng Cận Thanh không còn câu hỏi gì nữa, 707 thở phào một hơi. Chậm rãi duỗi người, khiến dáng người như quả cầu duỗi thành hình cái bánh, sau đó giống như bánh cuốn, cuốn Cận Thanh vào giữa.

Đồng thời, mặt tường bắt đầu vặn vẹo, chùm sáng bao lấy Cận Thanh rồi nói: "Xin ký chủ hoàn toàn thả lỏng, chuẩn bị tinh thần chuẩn bị thả xuống! Sau khi ký chủ đáp đất thành công, ta sẽ ở trong ý thức hải của ký chủ, có việc có thể gọi ta."

Cận Thanh cảm thấy cả người bị hơi thở ấm áp bao lấy, cảm giác thoải mái chưa từng gặp qua. Nếu không phải từ nhỏ Cận Thanh đã bị vứt trước cửa cô nhi viện, như vậy cô nhất định sẽ biết cảm giác lúc này là gì, đó là cảm giác thoải mái như được mẹ ôm lòng lúc còn bé.

Nhưng cảm giác thoải mái không duy trì bao lâu đã biến mất, 707 bao lấy mỗi lúc một chặt, ép lấy linh thể Cận Thanh, càng ép càng nhỏ. Cận Thanh kinh ngạc nhận ra dù là linh thể, cô vẫn cảm giác được chân và đầu của mình bị dồn thành một cục.

Một lát sau.

"Ting! Linh thể đáp đất thành công, có muốn tiếp thu cốt truyện không?" Giọng 707 truyền đến.

...Cận Thanh nghĩ thầm (Nó cho rằng mình không nghe thấy tiếng 'Ting' đó là do nó tự nói sao?)

Vừa đáp xuống, Cận Thanh đã thấy cơn đau đớn kịch liệt từ ngón chân lan ra đến từng sợi lông tóc. Cảm giác đau đớn vô tận như xé rách mỗi tế bào trong cơ thể.

"707, cút ra đây. Vì sao không nói sau khi nhập vào thân xác sẽ đau như vậy?" Cận Thanh phẫn nộ gọi 707 trốn trong ý thức hải của mình.

"Ký chủ, nhập vào thân xác không đau như vậy. Nguyên nhân ngươi đau như vậy là bởi vì hai chân ngươi đã gãy, còn xương sườn gãy ba cọng. Nhưng cũng may nội tạng còn chưa bị thương." 707 dùng giọng điệu vui mừng giải thích.

"..." Cận Thanh.

(Mình nửa sống nửa chết nằm ở đây, nó còn vui vẻ cười nói mình gặp may, may chỗ nào?)

"Xin hỏi, ký chủ có tiếp thu cốt truyện không?" 707 lại lần nữa hỏi Cận Thanh.

"Bây giờ tiếp thu cốt truyện? Đằng ấy muốn tôi chết hả?" Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Cận Thanh lại thầm mắng 707 lần nữa.

"A." Thôi, 707 cân nhắc không thể so đo với phụ nữ đang tức giận được.

Người khác xuyên qua thế nào, Cận Thanh không biết. Nhưng tới lượt cô, cái thân xác này chính là một cái hố cực kỳ, cực kỳ to.

Nàng bị cuốn trong một cái chiếu rách, mùi vị tanh tưởi chứng tỏ gần đâu có rất nhiều thứ đang thối rữa.

Khẽ nghiêng đầu nhìn, nằm cạnh nàng là một cái đầu lâu đang nhìn chằm chằm nàng. Hai hốc mắt đã là hai lỗ trống, có thể thấy bên trong có giòi bọ và trùng độc đang bò qua bò lại, giống như bất kỳ lúc nào nó cũng có thể bò lên mặt nàng.

Thì ra, hiện giờ Cận Thanh đang ở một bãi tha ma sâu trong núi, xung quanh là những hàng đại thụ che trời. Mặt trời sắp xuống núi, chỉ còn chút tia nắng mỏng manh chiếu đến, còn có từng đợt gió lạnh thổi vào rừng rậm.

Bây giờ, chuyện nàng phải làm là tìm một nơi an toàn trốn đi. Nhưng vấn đề là hai chân của nàng đã gãy, xương sườn còn gãy ba cọng, di chuyển thôi cũng là vấn đề lớn.

Quan trọng nhất chính là vừa mới bắt đầu, trong lòng Cận Thanh đã vang lên một giọng nói, nó điên cuồng kêu gào: "Trốn đi, mau trốn đi, còn không trốn sẽ muộn."

Cái suy nghĩ này tuyệt đối không phải của Cận Thanh. Hiện giờ là lúc hoàng hôn, cũng sẽ không có quỷ quái đến. Nếu không phải có quỷ đang nói sau tai mình, vậy chỉ có thể là... Đến từ nỗi sợ của nguyên chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro