Chương 2: Ảnh hậu quốc dân (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




【 chuẩn bị tốt chưa? Hiện tại bắt đầu làm nhiệm vụ. 】

Trà Trà: "Không chuẩn bị tốt ngươi sẽ đưa ta rời đi sao?"

Đáp án đương nhiên là không.

Hệ thống không thèm để ý đến lời Trà Trà nói, 【cô tốt nhất nội trong ba tháng đem mức độ hủy diệt của thế giới giảm xuống dưới 30%, nếu không sẽ gặp phải nhân đạo hủy diệt vô cùng nguy hiểm. 】

...

"Ta trực tiếp lựa chọn đi chết."

【 hức hức hức~】

"Ta nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!" Trà Trà giật giât khóe miệng. "Lần sau đừng như vậy được không?"

Cẩu hệ thống ngoài làm nũng bán manh còn có thể làm gì?!

Hiện tại là ba năm sau, nói cách khác không lâu sau, Hạ Tư liền mang theo thế giới cùng nhau hủy diệt.

Đau đầu.

Trà Trà nghĩ không ra, người tốt như vậy sao có thể hắc hóa.

"Thống Tử, đây là đâu?" Trà Trà nhìn khung cảnh tồi tàn xung quanh, hít sâu một hơi.

Nơi này thoạt nhìn giống như là bảy tám chục năm trước, thời đại mà người dân nghèo đến mức khôn đủ tiền mua thức ăn.

Trên bàn phủ đầy bụi, trông vô cùng chật vật.

Cô nhớ rõ vị diện thứ nhất là tổng tài a, sao có thể nghèo như vậy?

Thứ duy nhất đáng tiền trong căn phòng chắc chỉ có phích nước nóng màu đỏ cạnh chân bàn.

"Thống Tử, ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích hợp lí!"

Cô hiện tại chính là ảnh hậu.

Nhà nào ảnh hậu lại nghèo đến nỗi cái ghế cũng không mua nổi chứ.

Trà Trà vừa rồi nhìn lướt qua, phát hiện trong phòng trừ cái bài ra, không còn một vật trang trí nào khác.

【 nam chủ đang điên cuồng tìm cô, nơi này hắn còn chưa có đặt chân tới, cô xuất hiện ở chỗ này sẽ không khiến ai hoài nghi nha~】

Phải không?

Rất có đạo lý a.

Cô không dễ tin như thế đâu!

Cẩu hệ thống khẳng định là đang trả thù cô, mới đưa cô tới cái nơi chim không thèm đậu như vậy.

Cũng may, vẫn còn di dộng ở bên người.

Trà Trà theo thói quen khởi dộng máy, ấn mật khẩu.

Ay?

Sai mật khẩu!

Liên tục thử hơn ba mươi lần liên tiếp.

Trà Trà nhịn xuống xúc động muốn quăng điện thoại, dùng vân tay mở khóa.

Cô trực tiếp mở tài khoản ngân hàng, cũng may tiền trong thẻ một phân cũng không thiếu.

Xác nhận kĩ càng, Khương Trà thở dài, ấn mở Weibo.

Trên trang chủ, weibo cuối cùng cô đăng thời gian dừng ở 3 năm trước.

"Đi rồi, ngày về chưa định."

Sáu từ đơn giản, thế nhưng phía dưới có hơn một trăm triệu bình luận.

Trà Trà lướt xuống phần bình luận, thậm chí có những bình luận là 10 phút trước vừa mới đăng.

Nội dung phần lớn là các fans nói nhớ cô.

Còn có một số thuyết âm mưu, cho rằng cô bị người ta giết hại hoặc cầm tù, nếu không sẽ không bặt vô âm tín 3 năm

Phải nói, cư dân mạng bổ não vô cùng đỉnh.

Trà Trà nhịn không được cảm khái.

Ngay sau đó, cô mở hot search, xem qua một chút những gì phát sinh gần đây.

Cô gõ mấy chữ sau đó ấn gửi đi.

Không đến năm phút sau, phía dưới weibo nháy mắt xuất hiện mấy chục vạn bình luận.

Thuận tiện leo lên đầu hot search.

"Bạo đỏ Khương Trà trở lại" đầu đề treo cao trên đỉnh hot search.

Đến nỗi vị trí thứ hai là gì, không một ai chú ý.

Rốt cuộc, Khương Trà xuất đạo tức đỉnh.

Kĩ năng diễn xuất của cô vô cùng hoàn mỹ, khiến mỗi nhân vật trở nên vô cùng sống động.

Đạo diễn nổi danh trong giới nhận xét cô là "Diễn viên thực lực thời đại mới".

Biên kịch cảm thấy cô không phải Khương Trà, cô chính là nhân vật dưới ngòi bút của mình.

Fans tung hô cô là "Bạch nguyệt quang" trong lòng họ.

Trà Trà nhướng mày, khoe khoang lắc lắc điện thoại, "Nhìn xem, đây chính là sức ảnh hưởng của trẫm! Cho dù biến mất ba năm, vẫn có hàng ngàn fans."

【 ha ha. 】 hệ thống không muốn để ý tới cô.

---

Đế đô.

Tập đoàn Hạ thị, tại văn phòng tổng giám đốc.

Hạ Tư ngồi trên ghế, ánh mắt sâu thẳm.

Trong bộ vest đen phối sơ mi trắng, cà vạt hơi hơi kéo ra, mặc dù bộ dạng lười biếng nhưng trên người phát ra khí chất vô cùng thu hút.

Tay hắn, đốt ngón tay rõ ràng, vừa gầy vừa dài, quả thực chính là tay khống đảng phúc lợi.

Chỉ là giờ phút này, gân trên mu bàn tay nổi lên, hắn gắt gao nắm chặt điện thoại, như thể đang chịu đựng điều gì.

Trên màn hình đang hiện weibo của Khương Trà.

Trên cùng là bài đăng mới nhất của cô.

"Chọn ngày trở về."

Lần này, ngoại trừ văn bản, còn có một tấm ảnh.

Trông ảnh có thể mờ mờ thấy bóng người.

Dù vậy vẫn khôn ngăn được sự cuồng nhiệt của cư dân mang.

"A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!"

"Tiên nữ, người rốt cuộc đã trở lại, oa oa oa, ta rất nhớ người! Đừng lại đột nhiên biến mất, ta rất sợ hãi người thật sự xảy ra chuyện!!!"

"Ngọa tào, là thật sao?"

"Ai vậy?"

Tóm lại, tin tức Trà Trà trở về đã gây nên một cơn sóng lớn trong làng giải trí.

Nhưng đương sự lại vẫn ung dung thoải mái uống rượu như không có việc gì.

"Thống Tử, ngươi muốn bồi thường ta như thế nào?" Trà Trà ngồi ở gian hàng sang trọng trong quán bar, một tay chậm rãi lắc lắc ly rượu, kính râm to rộng cơ hồ che nửa khuôn mặt cô.

Ở quán bar mang kính râm, cô cũng được coi là độc nhất vô nhị.

Rốt cuộc mới từ Châu Phi trở về, cô có chút tự kỉ.

Phải, cẩu hệ thống đem cô sung quân đến Châu Phi.

Nếu không phải thẻ ngân hàng của cô còn có chút tiền, hiện tại trở về chính là vô cùng phiền phức.

Không được, thật sự quá mệt, nàng muốn bồi thường!

【 đem nhân gia bồi cho cô được không? 】 hệ thống mở miệng.

Trà Trà: ...Ngươi thật tốt với ta.

Cô rùng mình, "Trò đùa này không vui chút nào"

【 Hạ Tư xuất hiện. 】 hệ thống nhắc nhở.

Theo hướng hệ thống đưa ra, Trà Trà kéo kính râm xuống, cúi cằm, nhìn thấy một nam nhân thân mặc âu phục từ xa đang hướng về phía cô.

Một thân tây trang đen, sơ mi trắng, đôi chân dài thẳng tắp, hơn nữa khuôn mặt vô luận từ góc độ nào đều phi thường hoàn mỹ.

Làm hắn nháy mắt trở thành tâm điểm.

Chỉ là hắn khuôn mặt hắn lạnh lùng, thoạt nhìn không dễ chọc cơ hồ đã ngăn cản hầu hết những người muốn bắt chuyện.

"Ngọa tào!" Trà Trà há hốc mồm, hắn cư nhiên đeo kính, "Văn nhã bại hoại* a! Ta có thể!!!"

* Văn nhã bại hoại: sói đội lốt cừu, là bộ dáng thoạt nhìn vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại hoàn toàn trái ngược

【 còn không mau đi công lược! 】 hệ thống cổ động, 【 mau chạy nhanh qua đi ăn vạ! 】

Trà Trà lắc đầu cự tuyệt, "Ngươi cảm thấy ta có thể sử dụng một chiêu vặt vãnh như vậy sao"

【 có a. 】 hệ thống thiên chân nói, 【 cô trước đây chính là dùng thủ đoạn này tiếp cận hắn. 】

Trà Trà:...

Trường đao dài 40 mét của cô đâu?

Bên trong boong tàu sang trọng.

"Hạ Tư, cậu cuối cùng cũng tới, các huynh đệ đang chờ cậu!" Nhìn thấy Hạ Tư thân ảnh, Chu Thịnh hướng hắn vẫy vẫy tay.

"Không cần lo cho tôi, các cậu cứ tiếp tục." Hạ Tư nói

Giọng điệu gay gắt lạnh lùng.

Mặc dù đáp ứng lời mời của Chu Thịnh, nhưng hắn hiển nhiên không có ý tứ dung nhập với bọn họ.

Anh chọn một nơi an tĩnh trực tiếp ngồi xuống.

Cúi đầu nhìn di động, cũng không biết đang xem cái gì.

"Hạ Tư, đã lâu không gặp." Liên Thiến hào phóng đi tới, ngồi ngồi bên cạnh hắn, tươi cười khéo léo, khoảng cách vừa đủ.

Hạ Tư hơi gật đầu đáp lại.

"Không ngờ hôm nay anh sẽ tới." Liên Thiến tìm đề tài muốn cùng Hạ Tư nói chuyện phiếm.

Hạ Tư sắc mặt lạnh lùng, ngẫu nhiên đáp lại một hai câu.

Nhưng cũng chỉ là ậm ừ cho qua.

Liền thiến lại nói tới mức mặt mày hớn hở.

"Hạ Tư, đã lâu không gặp." Một giọng điệu kiêu ngạo vang lên, Liên Thiến ngẩng đầu lên thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt bọn họ.

Tuy rằng che khuất nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể đoán ra đây là một vị mỹ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro