Chương 4: Ảnh hậu quốc dân (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Trà Trà trong ngực Hạ Tư, Chu Thịnh trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

"Khương Trà, sao cô lại đột nhiên trở về?" Hắn tâm tư mẫn cảm, luôn cảm thấy Khương Trà đột nhiên xuất hiện quá mức kỳ quặc.

"Tôi không phải đã nói rồi sao?" Trà Trà từ trước ngực Hạ Tư ló đầu ra, "Tôi đến đây để theo đuổi người ta mà."

Theo đuổi?

Theo đuổi ai?

Chẳng lẽ là Hạ ca?!

"Đây là lễ vật cho anh." Nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trà Trà không biết từ nơi nào lấy ra một bao nilon màu trắng , bên trong đầy đồ vật màu vàng.

Xa xa nhìn, giống hạt cát.

Cô đặt chiếc túi vào tay Hạ Tư.

Nhìn đồ vật khó hiểu trong tay, Hạ Tư cau mày.

Sợ hắn không hiểu lòng mình, Trà Trà tri kỷ giải thích, "Tam mao đã từng nói qua: Mỗi lần tôi nhớ anh, một hạt cát từ trên trời rơi xuống và sa mạc Sahara cũng từ đó mà hình thành."

"Đây là cát từ sa mạc Sahara, tôi đặc biệt mang nó đến cho anh để tượng trưng cho việc tôi nhớ anh."

【 ha ha, rõ ràng là cô không nỡ bỏ tiền mua quà cho hắn cho nên lúc về tùy tiện bốc một nắm cát, đi siêu thị thì lấy một bao nilon. 】 hệ thống không chút lưu tình vạch trần Trà Trà.

"Câm miệng!" Trà Trà hừ lạnh, "Lễ vật không quan trọng đắt tiền, quan trọng là tình cảm, ngươi thì biết cái gì?"

Hạ Tư ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn đồ vật trong tay, giáo dưỡng tốt không cho phép hắn ta nói nhiều, cho nên chỉ sâu kín liếc nhìn Trà Trà.

"Cho nên, cô muốn theo đuổi tôi?"

"Ay" Trà Trà cao hứng gật đầu, "Cho tôi một cơ hội?"

Hạ Tư đặt Trà Trà xuống, mặt mày thâm sâu, nhìn cô vài giây cong môi, "Có thể, nhưng bất quá chỉ bằng vài hạt cát, Khương tiêu thư cũng quá coi thương tôi đi."

"Nhưng anh cũng không cự tuyệt." Trà Trà chớp mắt.

Chu Thịnh thấy một màn kia, tức giận nói: "Hạ ca chỉ là muốn giữ thể diện cho cô, cô còn một tấc lại muốn tiến một thước."

Trà Trà ngoáy lỗ tai, nhìn về phía Chu Thịnh, trực tiếp xem nhẹ hắn, "Anh gào cái gì?"

"Cô!" Chu Thịnh bị cô chọc giận, nửa ngày vẫn chưa nói được một câu.

Mới ở đẳng cấp này đã mơ tưởng muốn đấu với ta, còn xa lắm!

"Thời gian không còn sớm, tôi còn có việc đi trước, mọi người tùy ý." Trà Trà nhìn đồng hồ trên tay, đột nhiên nói.

Lúc rời đi, cô liếc nhìn Hạ Tư, khóe miệng nở nụ cười, "Hôm khác gặp lại."

Hạ Tư nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt dần tối lại.

Nhìn Trà Trà ưu nhã bước ra khỏi quán bar, hệ thống kinh ngạc hỏi:【 cô cứ như vậy rời đi? 】

"Nếu không thì?"

【 đừng quên chúng ta chỉ còn có ba tháng, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô vĩnh viễn không thể trở về! 】 hệ thống tựa hồ có chút sốt ruột..

Trà Trà vẻ mặt nhàn nhã "Không phải còn những ba tháng sao, gấp cái gì."

Nói xong, nàng ngáp một cái "Dẫn đường về nhà đi."

【 cô không có nhà. 】 hệ thống nói.

Hả???

"Có ý gì?" Trà Trà nghi hoặc nhìn hệ thống.

【 ý trên mặt chữ, cô trước khi rời đi đã bán căn nhà, cho nên cô hiện tại không có nhà để về. 】

...

Đêm khuya trên đường phố, ngày càng ít xe cộ trên đường.

Hơn nữa nàng còn không có nhà để về, song kích trực tiếp làm Trà Trà ngậm miệng.

【 cô có thể trở về tìm Hạ Tư, trực tiếp sống trong nhà hắn, gần quan được ban lộc! 】 hệ thống đề nghị.

Dao của cô ở đâu?

"Thống Tử, ngươi thay đổi rồi, ngươi không còn là hệ thống đơn thuần đáng yêu như trước nữa."

【 Đúng, hệ thống cũ đã lỗi thời, ta chính là hệ thống siêu cấp đỉnh phong mới. 】

...

Cẩu hệ thống hôm nay lại động kinh.

Cuối cùng Trà Trà lựa chọn phòng tổng thống của một khách sạn 5 sao làm nơi ở tạm.

Nhìn tiền trong thẻ giảm xuống, Trà Trà vô cùng đau lòng, "Ngày mai liền đi mua nhà, nơi này quả thực quá đắt!"

【 cô có thể chọn ở trong phòng tiêu chuẩn. 】

"Ảnh hậu nào ở trong phòng tiêu chuẩn?"

Cô là người có gánh nặng thần tượng, không thể vì một căn phòng mà mất hình tượng.

Vẫn là nên nhanh chóng mua nhà.

Sáng sớm hôm sau, Trà Trà trang điểm chọn quần áo mất hơn hai tiếng.

Cô ngắm chính mình trong gương, mái tóc dài xoăn nhẹ cùng chiếc váy hở lưng màu đỏ rượu ôm sát vào thân thể, phác họa đường cong cơ thể của cô một cách hoàn mỹ.

Nhất tần nhất tiếu tẫn hiện phong tình. (*)

(*Nhất tần nhất tiếu tẫn hiện phong tình có nghĩa là chỉ cần một cái cau mày hay một nụ cười nhẹ cũng đủ thu hút người khác.)

Tô son xong, Trà Trà hài lòng ngắm mình trong gương "Quả nhiên, gương mặt này bất luận nhìn bao lâu cũng không chán."

Hệ thống: Chưa từng thấy qua người nào tự luyến như cô!

【 cô rốt cuộc cũng muốn xuống tay với Thiên Đạo chi tử ? 】 hệ thống lén lút xoa tay, kích động mở miệng.

Trà Trà vuốt vuốt tóc, thuận tay cầm chiếc túi phiên bản giới hạn, khoác lên vai, nhàn nhã nhả ra hai chữ "Không vội."

Hạ thị, tại  văn phòng tổng tài.

Chu Thịnh nhìn thoáng qua những vật trang trí trên bàn Hạ Tư, tâm bỗng lộp bộp, đầy thâm ý nói, "Hạ ca, anh ngàn vạn lần phải vững tâm, đừng rơi vào mánh khóe của người phụ nữ đó nữa."

Người phụ nữ mà hắn nói đến đương nhiên là Khương Trà.

Khương Trà không thể hiểu được biến mất ba năm, hiện giờ lại xuất hiện khẳng định là có ý đồ!

Hạ Tư ánh mắt đặt ở biểu mẫu trên máy tính, ngữ khí lạnh lùng, không hài lòng với lời nói của anh ta, "Cậu rất rảnh?"

"Đương nhiên không phải." Chu Thịnh lắc đầu, "Tôi không phải sợ cậu lại bị cô ta lừa dối sao."

Hạ Tư nheo mắt, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Chu Thịnh nhìn bình cát trên bàn, thở dài, "Hạ ca, tự giải quyết cho tốt."

Nhìn dáng vẻ không thể hiểu được của Chu Thịnh, Hạ Tư cau mày, dời ánh mắt từ màn hình máy tính sang hắn, "Cậu lại phát điên cái gì?"

Chu Thịnh chỉ bình cát trên bàn, "Cái này là tối hôm qua Khương Trà đưa cho cậu đúng không?."

Hạ Tư thần sắc có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, ngữ khí có chút mất tự nhiên giải thích, "Cái bình này đằng nào cũng để không, cho cát vào cũng tốt."

Nhìn bộ dáng khẩu thị tâm phi của Hạ Tư, Chu Thịnh liền lười nói.

"Đúng là khá tốt." Chu thịnh nhìn Hạ Tư, "Tốt đến nỗi tâm tư của cậu cũng bị câu đi rồi."

Một ngữ hai ý nghĩa.

Hạ Tư lườm hắn một cái, "Gần đây công ty phát triển không tồi, tôi chuẩn bị thành lập một chi nhánh ở Châu Phi, tôi thấy cậu khá rảnh rỗi, chi bằng cống hiến chút sức lực."

"Đừng, Hạ ca tôi sai rồi." Chu thịnh nghe vậy, trực tiếp xin tha, "Tôi đột nhiên nhớ ra còn có việc chưa xử lý, tôi đi trước."

Nói xong, hắn xông thẳng ra ngoài.

Vừa mở cửa, Chu Thịnh liền nghe thấy Hạ Tư lãnh đạm nói.

"Đây là lần cuối cùng, lần sau tôi không muốn nghe thấy cậu bàn luận về cô ấy."

"Cô ấy" là ai, hai người đều rõ ràng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Chu Thịnh thở dài, quay người rời đi.

----

"Thịch thịch thịch." Tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Tư không ngẩng đầu nói: "Vào đi."

Trợ lí Lâm mở cửa đi vào, trong tay còn ôm một bó hoa, "Hạ tổng, đây là một vị tiểu thư họ Khương đưa cho ngài."

Hạ Tư ngẩng đầu, vừa vặn nhìn bó hoa mà trợ lí Lâm đang ôm

Đó là bó hoa hồng đỏ cực kì kiều diễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro