Chương 1: Ảnh đế hoàng kim(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng màu trắng, Vân Tinh ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngón tay gõ xuống bàn theo từng nhịp. Không phải mấy phút trước, hắn vẫn đang ngồi vẽ truyện tranh hay sao? Đây là chỗ quái quỷ nào?

Vân Tinh nhìn khắp gian phòng trắng đến kì quái. Cả căn phòng ngoài trừ cái bàn và cái ghế ra không còn một cái gì khác.

Trông kiểu như nhà thương điên vậy.

[Xin chào kí chủ, chúc mừng ngài may mắn thông qua tuyển chọn cho chương trình “cứu vớt nam phụ”.]

Một giọng nói âm dương quái khí vang lên trong đầu Vân Tinh.

“Ồ, vậy mi thử nói cho ta đây là vận may shit chó gì?” Đang yên lành bỗng bị lôi kéo vào một nơi xa lạ, lại còn “vận may” gì đấy nữa, hắn từ chối, muốn về nhà, hắn còn phải chạy deadline.

[Trong tiểu thuyết, nam phụ dù có giàu hơn, đẹp trai hơn, yêu nữ chính nhiều hơn nam chính nhưng vẫn mãi mãi chỉ là nam phụ. Kết cục của họ cực kì bi thảm. Không phải bị chết cũng là tra tấn, cô đơn suốt đời… ] Hệ thống thao thao bất tuyệt.

“Nói trọng điểm.” Vân Tinh dứt lời, hắn cảm thấy thực nhức đầu, cái giọng này làm dây thần kinh hắn giật giật khó chịu.

[Kí chủ sẽ được đi qua nhiều thế giới khác nhau, sống cuộc sống với nhiều thân phận khác nhau. Không phải rất vui, rất kích thích hay sao?] Hệ thống vui sướng nói.

“Không kích thích, không muốn.” Vân Tinh mặt lạnh “ta có thể về chứ?”

[Không thể…] Hệ thống yếu ớt nói [Mời kí chủ tiếp nhận hiện thực. Khi hoàn thành yêu cầu, ngài có thể trở về.]

Hắn không muốn!

Hắn chỉ muốn về nhà.

Hắn chỉ là họa sĩ vẽ truyện tranh 18+ mà thôi!

“Yêu cầu gì?” Bình tĩnh, không phải là chỉ vài yêu cầu đơn giản thôi sao, hắn làm được.

[Không thể trả lời.]

“…”

Rất muốn lật bàn.

Hắn lại còn không biết bao giờ mới được về cơ đấy!

“Hệ thống này...”

[Tôi có tên, là Tiểu Hoa Đán…]

“… Mi là người à ?” Môi mỏng phun tào. Có hệ thống nào tên “Tiểu Hoa Đán” chứ.

[…]

Mỉm cười .jpg

Cảm thấy kí chủ đang mắng nó, nhưng không cách nào phản bác được.

Vẫn nên vào nhiệm vụ đi, kí chủ này của nó quá khó chơi. [Bắt đầu dịch chuyển vào thế giới đầu tiên.]

Vân Tinh cảm thấy trước mắt mình dần mờ đi, trước khi biến mất hoàn toàn, hắn hỏi: “Vì sao ta lại là người may mắn được chọn?” Hai chữ may mắn cực kì nhấn mạnh, hắn biết đây không không thể nào là ngẫu nhiên được.

Hiển nhiên, Tiểu Hoa Đán sẽ không thể nào nói cho hắn biết, nó trầm mặc.

[Đại khái là… Do ăn ở đi!] Hệ thống vui sướng trên nỗi đau của người khác.

“…” Lý do đại khái thật!

Trong đầu Vân Tinh bỗng hiện ra dòng bình luận hắn đọc khi nhàm chán:

“Aaaa, đại đại, đã hơn một năm người chưa viết thịt, đạo đức nghề nghiệp của người đâu rồi, người nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Tuy chỉ là câu nói bông đùa, nhưng mẹ nó, “Báo ứng có lẽ sẽ đến trễ, nhưng từ trước đến nay đều không vắng mặt!”

“…”

Đúng là do ăn ở thật.

Hắn thật sự có lỗi với các fan nhà mình.

Hu hu… Tự dưng muốn về nhà viết thịt ghê.

--

Một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt hắn là chiếc gương to đùng phía đối diện, trên bàn ngổn ngang nhiều chai mĩ phẩm.

Vân Tinh ngồi thẫn thờ nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương. Tay bóp bóp, xúc cảm rất tuyệt, gương mặt điển trai này không vào giới giải trí thì lãng phí.

[Mời kí chủ tiếp thu cốt truyện.] Giọng máy móc của Tiểu Hoa Đán vang lên trong đầu Vân Tinh.

Không đợi hắn phản ứng, một chuỗi dữ liệu to đùng đã kéo vào đầu .

Nguyên chủ tên Lục Tinh Thần – Siêu bình hoa “di động” đang hot hiện nay thuộc công ti giải trí Thượng Tinh, cũng là boss phản diện lớn nhất của bộ tiểu thuyết này.

Gặp mặt lần đầu với nữ chính Hà Tiếu Tiếu là trong một bộ diễn chung, nữ chính đang đấu trí đấu dũng với Thẩm Đan – một trong những nữ minh tinh hạng A hàng đầu hiện nay.

Đương nhiên, theo cốt truyện thông thường, nữ chính thắng ngoạn mục, vạch trần trò chơi của Thầm Đan.

Thế là từ đó, nguyên chủ từ thú vị thưởng thức đến điên cuồng say mê, yêu đến chết đi sống lại.

Truyện không có gì đáng nói, nếu như nữ chính không bị nam chính Hạ Dực bắt bên cạnh theo kịch bản “tổng tài ngược ta đi”.

Nguyên chủ không biết gì theo đuổi điên cuồng nữ chính, thế là thành công thu hút sự chú ý của nam chính. Hai người đấu đi đấu lại.

Vòng hào quang nam chính quá lớn, nguyên chủ thất bại, sự nghiệp tan biến, bị người đời thoái mại, không bao giờ có thể bước vào vòng giải trí nữa, nữ chính lại yêu nam chính.

Nguyên chủ hắc hóa.

Bình hoa lăn lội được lâu như vậy đương nhiên là có chống lưng, đằng sau hắn là gia tộc Lục gia hùng mạnh.

Trở về vòng tối của Lục gia, gây khó dễ cho nam chính khắp nơi, mưu đồ đoạt lại nữ chính. Khi sắp thành công đến nơi thì nữ chính lại đến khuyên nhủ, cầu xin nguyên chủ buông tha.

Nguyên chủ không muốn mĩ nhân đau lòng, liền đồng ý rút lui.

Thế là nhân cơ hội đó thế lực vòng tối của nam chính lớn mạnh, thâu tóm toàn bộ thế lực của nguyên chủ.

Trong trận giằng co cuối cùng, nguyên chủ vì đỡ viên đạn lạc cho nữ chính mà ngỏm. Nam nữ chính đi đến đỉnh cao cuộc đời, sống hạnh phúc đến già.

“…”

Tiếp nhận xong kịch bản, trên mặt Vân Tinh hiện lên dấu ba chấm to đùng. Nguyên chủ bị thiểu năng à!

[ Mời kí chủ nỗ lực thay đổi vận mệnh cho Lục Tinh Thần. Nguyện vọng của nam phụ là trở ảnh đế, đồng thời trả thù Hạ Dực.]

“…” Vân Tinh cảm thấy mình cần yên lặng.

Chưa kể đến trả thù Hạ Dực nguyên chủ nếu không phạm sai lầm ngu ngốc thì vẫn có thể thắng, nhưng hắn muốn làm “ảnh đế”.

Mẹ kiếp, hắn hiểu sai về hai chữ này đến thế nào cơ chứ! Với cái kĩ thuật diễn cặn bã thế cũng muốn làm ảnh đế…

Sao không lên trời mà đoạt ghế ngọc hoàng luôn đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro