Chương 4: Bạn học, Tomsure cậu hiểu không (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc xem giới thiệu cảm thấy rất máu chó, bây giờ lại ở trong đó, Lạc Linh chỉ muốn hộc máu.

Loại nam chính trong cốt truyện này rốt cuộc có chỉ số thông minh cao bao nhiêu nha.

Vậy mà có thể chịu đựng được đủ loại hành vi của tiểu thụ, đáng sợ.

Lạnh nhạt đối đãi với anh còn cảm thấy thú vị, thú vị con khỉ.

Không ngừng phun tào trong lòng, thành thật từng bước tới chỗ hai người.

"Này, tôi nói cậu tại sao lại hư như vậy, bắt nạt bạn học nữ, cậu không biết xấu hổ sao?

Đi đến bên cạnh học sinh nữ khóc rất thương tâm, lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau chùi hai hàng nước mắt, giọng nói dịu dàng.

"Con gái khóc rất khó nhìn, trang điểm cũng sẽ trôi mất, cậu xinh đẹp như vậy, nhất định là nước mắt vì ghen ghét cậu mới muốn phá hư vẻ đẹp của cậu, làm sao có thể để nó thực hiện được, ngoan, đừng khóc nha."

Đại khái là do giọng nói của Lạc Linh có tác dụng trấn an, cũng có thể là động tác  của cậu quá mức quý trọng, khiến nữ sinh lập tức ngừng khóc.

Đôi mắt đỏ rực nhìn cậu, khoảnh khắc này, nụ cười thanh niên toả sáng như mặt trời rực rỡ, khắc vào lòng nữ sinh thật sâu.

Tông Dục Cẩn nguy hiểm nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Giống như đồ vật thuộc về anh, bị người khác mơ ước.

Lời nói ra cũng trở nên âm dương quái khí, "Không nghĩ tới, cậu không chỉ thích gặp rắc rối, còn thích lo chuyện bao đồng."

"Hả?" Động tác Lạc Linh dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn anh, chỉ vào chính mình, không dám tin tưởng nói, "Cậu nói tôi?"

Tông Dục Cẩn gật đầu.

Lạc Linh tức chết, khi nào cậu thích gặp rắc rối, thích lo chuyện bao đồng?

Này rõ ràng chính là nồi của hệ thống, cậu không cõng.

Tông Dục Cẩn thấy cậu ngơ ngác, trừng mắt gắt gao nhìn anh, bên trong tràn đầy đều là ảnh ngược chính mình, tâm trạng rất tốt.

"Nể tình cậu có thể tự mình hiểu rõ, tôi đây liền có lòng tốt thông báo cho cậu một tiếng, chi phiếu cậu đưa không đủ, dư lại liền phải đảm nhận làm tùy tùng cho tôi một tháng, gán nợ."

Lạc Linh giận, "Sao có thể! Bộ quần áo kia của cậu là đồ của hoàng đế hả, quý giá như vậy?"

Chi phiếu cậu đưa đã lên tới một ngàn vạn, vậy mà còn nói không đủ?

Là cậu có hiểu lầm gì với đồng tiền sao?

Một ngàn vạn, chẳng lẽ không phải là rất nhiều rất nhiều rất nhiều sao?

Rõ ràng cậu đại khái có hiểu biết về bộ quần áo trên thị trường, là không tới một ngàn vạn nha.

[ Tiểu thống, mi mau nói cho tao, bộ quần áo kia rốt cuộc bao nhiêu tiền?]

Hít sâu, chờ đợi tin tức có thể phá tan trái tim nhỏ bé của cậu.

[ Thật vui mừng nói cho kí chủ, bộ quần áo kia cậu đưa đủ tiền rồi.]

Lạc Linh thả lỏng, còn tốt còn tốt.

[ Nhưng mà giá trị con người của nam chính rất cao, nên bộ quần áo cũng tự động tăng giá.]

Mới vừa thở ra hệ thống đã chém cho một đao, cả người Lạc Linh đều không tốt.

Cái gì gọi là tự động tăng giá?

Còn có, này cũng bộ quần áo có liên quan gì?

Tông Dục Cẩn rất có hứng thú nhìn vẻ mặt đổi tới đổi lui của người đối diện, tay bỏ trong túi quần, không nhịn được giật giật.

Có chút ngứa, muốn xoa nắn, xem cậu như thế nào thay đổi nhiều sắc mặt như vậy.

"Tôi mặc kệ, dù sao tôi dựa trên giá thị trường đưa tiền cho cậu, cậu không thể tìm tôi làm phiền."

Lạc Linh nhấp môi, thở phì phì mở miệng.

Đối mặt với thể lực tàn ác, cậu tuyệt đối không thoả hiệp, nếu không....

Cậu nhất định sẽ nghèo (⁠╥⁠﹏⁠╥⁠)

Tuy cậu che giấu thân phận tiểu thiếu gia hào môn tới trường học đoạt cốt truyện vai chính, nhưng không có nghĩa cậu muốn trở nên nghèo khó nha.

Có tiền còn muốn chịu khổ, đó là kẻ ngốc.

Cậu rất thông minh, mới không ngốc như vậy.

Giây sau kiêu ngạo nâng cằm, làm cho ngực Tông Dục Cẩn nóng lên.

Quá đáng yêu.

Cùng những kẻ yêu diễm đồ đê tiện trước đó không giống nhau.

"Khụ khụ...." Tay che môi, che giấu độ cong nhếch lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọt