Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠Tác giả : Lục Dược
⚠Editor : Hoa Anh Túc

Kiều Thịnh Nguyên dừng bước lại, lạnh lùng nhìn về phía nữ nhân đang ôm đầu gối ngồi trước cửa nhà.

Trần Ngôn Ngôn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đông cứng lập tức xuất hiện một nụ cười vui mừng : "Thịnh Nguyên, ngươi đã về. Gần nhất ta mỗi ngày đều lại đây chờ ngươi, đợi ngươi thật lâu, cuối cùng cũng gặp được ngươi. Ta bị đông đến lạnh quá a ... "

Nàng xác thực rất lạnh, cả người đều đông cứng, tiếng nói cũng nghe hơi run. Có thể cho dù như vậy, cũng không ngăn được thanh âm vui sướng khi gặp được Thịnh Nguyên.

"Ta sẽ không để cho ngươi đi vào, ngươi cũng biết. "Kiều Thịnh Nguyên bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống nàng. Như xem một con người xa lạ.

"Ta biết... " Trần Ngôn Ngôn thấp kém ngước nhìn Kiều Thịnh Nguyên , "Thịnh Nguyên , ta đến chỉ là vì nhìn ngươi... Cho dù một chút cũng đã thật vui lòng! "

"Nếu ngươi đã thấy, có phải bây giờ nên rời đi? "

Trần Ngôn Ngôn cuống quýt kéo tay Kiều Thịnh Nguyên ,thấp dọng cầu xin : "Thịnh Nguyên, ta đã lâu chưa thấy ngươi, ngươi có thể đừng đuổi ta đi có được hay không? "

"Trần tiểu thư, ngươi tựa hồ đã sớm quên ta và ngươi đã chia tay. " Kiều Thịnh Nguyên nhàn nhạt liếc nàng một chút.

"Không, chúng ta vẫn không có chia tay, vẫn còn cùng nhau đây!"
Tựa như mộng đẹp bị phá nát, Trần Ngôn Ngôn nước mắt trong nháy mắt trào ra : " Thịnh Nguyên, ngươi tại sao có thể không muốn ta! Ta vì ngươi làm nhiều như vậy,... Vì tài nguyên của ngươi, ta liền thân thể của chính mình cũng có thể bán đi. Ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta sẽ không ghét bỏ ta, ngươi đã đáp ứng ta a! "

Nàng gắt gao nắm lấy tay Kiều Thịnh Nguyên, không nỡ buông ra. Kiều Thịnh Nguyên bây giờ đã hot như siêu sao, có thể thấy cơ hội gặp hắn thật sự không nhiều. Nàng sợ này buông lỏng tay lại thật lâu không thể thấy được hắn.

"Buông tay. " Kiều Thịnh Nguyên cau mày.

Hắn dùng sức hất tay ra, Trần Ngôn Ngôn thuận thế té từ trên bậc thang xuống. Nàng ngã ngồi trên đất, không quản bản thân bây giờ có bao nhiêu khó coi, vội vàng ôm lấy chân Kiều Thịnh Nguyên một cách gắt gao : "Ta thật sự rất yêu ngươi, hoàn toàn không thể không có ngươi. Ngươi đã quên những tháng ngày vui sướng trước đây của chúng ta sao? Ta không tin ngươi không thích ta, trong lòng ngươi nhất định còn có ta! Ngươi không nên gạt ta cũng không nên gạt chính mình. Van cầu ngươi đừng rời bỏ ta, ngươi để ta làm cái gì cũng có thể... "

"Để ngươi làm dì cũng có thể? " Kiều Thịnh Nguyên nhìn xuống nữ nhân không khác gì một bãi bùn nhão, ngũ quan tuấn lãng không chê vào đâu được.

Trần Ngôn Ngôn giống như nhìn thấy hi vọng , nàng vội vàng gật đầu : "Đúng vậy! Cái gì cũng có thể! Cho dù... Cho dù lại đi bồi đạo diễn, ông chủ lớn,... "

Kiều Thịnh Nguyên cũng không muốn tiếp tục nghe nàng nói lại chuyện năm đó, sắc mặt dàn trầm xuống.

Trần Ngôn Ngôn thấy hắn lộ vẻ mặt không thích, lập tức ngưng miệng lại, lấy lòng nhìn hắn, như bé ngoan chờ dặn dò.

"Ngươi hiện tại có thể vì ta làm một chuyện. "

"Cái gì? "

"Cút khỏi thế giới của ta. "

Khuôn mặt lấy lòng của Trần Ngôn Ngôn bỗng chốc cứng đờ ở đó, đôi môi nàng run rẩy, trợn to mắt nhìn chằm chằm Kiều Thịnh Nguyên : "Thịnh Nguyên, ngươi nói cho ta, có phải bởi vì ta bồi ngủ với cái đạo diễn kia nên vì vậy ngươi mới không muốn ta? Đúng hay không? Đúng hay không? Ngươi nói chuyện a! "

Chút kiên nhẫn cuối cùng của Kiều Thịnh Nguyên đã bị chà sát hết, khinh trào qua loa : "Nếu như ngươi cảm thấy đúng, vậy thì đúng. "

Trần Ngôn Ngôn mặt xám như tro tàn.

Oan tâm, chỉ đến như thế.

Kiều Thịnh Nguyên bỏ qua Trần Ngôn Ngôn, mở cửa vào nhà, sau đó không chút biểu tình đóng cửa lại. Hắn chưa từng quay đầu lại xem Trần Ngôn Ngôn một chút, cũng không tiếp tục nghe tiếng khóc nghẹn ngào của nàng xem lẫn với tiếng cuồng phong gào thét bên ngoài.

Trần Ngôn Ngôn nhìn cánh cửa phòng khép lại, cũng lại không thấy được Kiều Thịnh Nguyên. Bọn họ cả hai đều là mối tình đầu của nhau, yêu nhau ba năm. Là thần tiên quyến lữ mà mọi người nói trong trường học. Vào lúc ấy Kiều Thịnh Nguyên đối với nàng thật tốt nha. Nàng tổn thương bị bệnh hắn so với nàng còn sốt ruột. Hắn dán vào bên tai nàng một lần một lần nói yêu thích, nàng đỏ mặt, đồng ý đời này chỉ yêu một người đàn ông là hắn...

Nhưng mà Kiều Thịnh Nguyên không cần nàng nữa.

Nàng còn nhớ một ngày kia Kiều Thịnh Nguyên cao hứng nói : "Ngôn Ngôn, chỉ cần ngươi cùng hắn một lần, ta liền có thể tóm lấy cơ hội lần này để hot. Đến lúc đó chúng ta không cần ở trong căn phòng thua chật hẹp này nữa. "

Phương Bắc mùa Đông thật lạnh a, gió lạnh lẽo tạt ở trên mặt, thổi cho nàng đau đớn. Trần Ngôn Ngôn tự mình ôm lấy chính mình, một giọt nước mắt lăn xuống. Kì thực nàng nên rõ ràng Kiều Thịnh Nguyên đã không yêu nàng, hay là hắn xưa nay chưa từng yêu nàng...

Không cam lòng a.

Nguyên chủ khó quên nhất một màn đã tiếp thu xong xuôi, Nghê yên đã xuyên vào Trần Ngôn Ngôn thể xác chầm chậm mở mắt. Tử khí dần dần mất đi, con ngươi như gió xuân phất liễu giống như chậm rãi phục sinh. Cùng trở về đồng thời còn có cái kia một vệt tự nhiên mà thành phong tình.

Xinh đẹp bên trong mang theo từng tia sợi ngạo khí tận xương tận tủy.

Bị Trần Ngôn Ngôn ôm lấy Khang Trạch hơi kinh ngạc. Hắn nhìn chằm chằm con mắt Trần Ngôn Ngôn, cảm thấy khó mà tin nổi.

Trước một khắc đôi mắt này dại ra tối tăm, nhìn vô cùng vô vị. Làm sao bỗng nhiên trong lúc đó dường như đổ đầy linh khí?

"Tạp! Cái người đóng thế khỏa thân kia đang làm cái gì? Phát ngốc cái gì! Ai tìm đến mặt hàng này? Ngươi có thể hay không thể diễn? Lại diễn không tốt liền đổi người! "

A, hóa ra là đang diễn kịch.
Cái người Trần Ngôn Ngôn này như thế nào lại chạy đi đóng thế khỏa thân?

Nghê Yên tùy ý liếc mắt Khang Trạch một cái, liền dời ánh mắt quan sát bốn phía. Hiện trường ngoại trừ mấy công nhân làm việc, còn có một nữ diễn viên ăn mặc giống nàng. Xem ra Trần Ngôn Ngôn chính là đóng thế khỏa thân cho nữ diễn viên này. Rất nhanh, Nghê Yên liền phát hiện Kiều Thịnh Nguyên một thân cổ trang.

Nghê Yên đuôi mày ngả ngớn, mang theo tia trào ý nở nụ cười.
Trần Ngôn Ngôn đây chính là đuổi theo Kiều Thịnh Nguyên tới đoàn kịch? Nàng cũng không phải là dựa vào làm đóng thuế khỏa thân lấy cơ hội tiếp cận Kiều Thịnh Nguyên chứ?

Cô nương ngốc, lòng của người ta không phải cứ đối với hắn khăng khăng một mực, vì hắn trả giá tất cả liền có thể được.

Thật là vừa đau vừa thương.

Bất quá không liên quan, hiện tại ta sẽ dùng thân thể của ngươi. Ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi bắt giữ tâm của người đan ông này. Bất quá... Chờ sau này phải dẫm nó nát bét, cho ngươi từ từ xả giận.

Đương nhiên, Nghê Yên cũng không có cái lòng tốt nát đồng ý tốn thời gian kia giúp một tiểu nha đầu không quá thông minh hoàn thành tâm nguyện. Vừa vặn nguyện vọng của Trần Ngôn Ngôn cũng là một phần bên trong của nhiệm vụ mà thôi.

Nhiệm vụ mục tiêu của nàng lần này là ba người. Cái thứ nhất là Kiều Thịnh Nguyên, thứ hai là Khang Trạch.

Nghê Yên không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Khang Trạch, vừa vặn đối đầu ánh mắt dò xét của Khang Trạch. Nghê Yên khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nàng cười rất nhạt, bên trong sóng mắt quyến rũ như dạng mở ra.

Khang Trạch ngẩn ra.

Cái này Trần Ngôn Ngôn không phải Kiều Thịnh Nguyên phía sau mông cái kia... Xưng tên không có cốt khí không có có đầu óc không có khí chất thuốc cao bôi trên da chó sao? Hôm nay nhìn thấy thế nào cũng không phải chuyện như vậy a.

Lý đạo cũng không phải thật thay đổi đi Trần Ngôn Ngôn, bất quá là bệnh nghề nghiệp, theo thói quen đe dọa. Hắn lôi kéo cổ họng hống : "Cái kia đóng thế khỏa thân, một cơ hội cuối cùng! "

Nhiếp ảnh đại ca lặng lẽ thở dài, hi vọng lần này có thể qua. Tình cảnh này Trần Ngôn Ngôn đã quay ba lần. Không phải cởi áo động tác phiền phieèn nhiễu nhiễu, chính là hướng đi Khang Trạch tư thế nữu nhăn nhó nặn.

Nhiếp ảnh đại ca trong lòng mắng cú thô tục: Mẹ, bày đặt trinh tiết. Loại nữ nhân gì mới đóng thế khỏa thân.

( thiên hạ ca ) bộ phim này giải thích chính là cái hoàng tử bởi vì một người phụ nữ trở mặt thành thù , vong quốc sau , hai người đàn ông mới biết được nữ nhân này là địch quốc phái tới gian tế , cuối cùng ba người bỏ xuống hết tất cả những sự việc xưa.

Tràng diễn rất đơn giản. Nữ chủ cùng nam hai ngày tân hôn đang chuẩn bị cho đêm tân hôn , nam nhất bỗng nhiên hừng hực xông vào, nhìn thấy nữ chủ quần áo xốc xếch , sau khi liền nhớ thương.

Trần Ngôn Ngôn là diễn viên đóng thế khỏa thân , nàng cần cần phải làm là vừa cởi quần áo vừa hướng đóng vai nam hai Khang Trạch đi đến , sau đó hai người cùng ôm nhau . Còn những nội dung diễn khác nhưng là việc của nữ chủ.

Khang Trạch hai chân như dây xích nghoe nguẩy ngồi ở bên giường , cười hì hì đọc lên lời kịch: " Lệ Nương , ngươi muốn đưa ta cái gì? "

Đóng thế khỏa thân là không cần nói lời kịch, liền vẻ mặt cũng không cần. Nghê Yên hơi cụp mắt , cởi ra vạt áo bên eo. Váy dài áo bào rộng dọc theo thân thể của nàng lướt xuống , tác phẩm nghệ thuật như thế hoàn mỹ thân thể liền như vậy hiện ra ở màn ảnh bên trong. Nàng đuôi mắt ngả ngớn , hơi giơ lên cằm , càng là mang theo một tia vẻ mặt kiêu ngạo. Không phải diễn xuất đến kiêu ngạo , mà là thật giống kiêu ngạo thứ này đã khắc vào đáy mắt của nàng thần. Vận bên trong.

Nghê Yên nhấc chân , giẫm lên quần lụa mỏng chất đống trên mặt đất, hướng Khang Trạch từng bước một đi đến.

Nàng hơi động , hoạt sắc sinh hương như bức tranh liền thật sự sống lên.

Trần Ngôn Ngôn có một tấm mỹ nhân mặt , có thể làm đóng thế khỏa thân cũng nói vóc người của nàng vô cùng tốt. Nhưng mà mỹ nhân ở xương không ở bề ngoài. Con mắt của nàng không có thần thái hơn nữa đều là theo thói quen tránh né ánh mắt của người khác , bước đi thời điểm cúi đầu co lại kiên , thực đang lãng phí như vậy một cái túi da tốt.

Bây giờ Nghê Yên đến rồi. Bộ túi da tốt này có hồn , liền thành một vưu vật chân chính.

Nghê Yên dáng dấp yểu điệu đi tới bên giường , cúi người xuống nâng lên Khang Trạch mặt , Khang Trạch động tình ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng.

Khang Trạch dựa theo kịch bản bên trong miêu tả , trên mặt cười hì hì vẻ mặt từ từ bị kinh diễm thay thế. Màn ảnh bên trong Khang Trạch trong mắt tình cảm phun trào , đem một mặt bị kinh diễm đến cậu ấm diễn đến vô cùng hình tượng.

Nhiên mà chỉ có Khang Trạch biết hắn lúc này kinh diễm ba phần là diễn , bảy phần là thật.

Bị kinh diễm đến đâu chỉ là một mình Khang Trạch.

Kiều Thịnh Nguyên nhìn xa xa Trần Ngôn Ngôn có trong nháy mắt thất thần. Người này đúng là cái kia Trần Ngôn Ngôn ngu xuẩn? Hay là nàng lại muốn chơi trò xiếc gì?

Hắn rất mau trở lại qua thần , dựa theo kịch bản bên trong miêu tả đẩy cửa phòng ra , vội vội vàng vàng vọt vào trong phòng: " Nhị đệ , ngươi đoán xem ta. . . "

Nghê Yên kinh ngạc thốt lên một tiếng trốn ở Khang Trạch trong lồng ngực. Khang Trạch lập tức ôm chặt nàng , dùng váy dài che chắn thân thể của nàng , quay đầu giận đùng đùng trừng mắt Kiều Thịnh Nguyên: " Đại ca! Ngươi làm sao xông loạn! "

Kiều Thịnh Nguyên lập tức xoay người: " xin lỗi. "

Khang Trạch mất hứng hừ lạnh một tiếng , quay đầu ôn nhu an ủi: " Lệ Nương không sợ. . . "

Quay lưng màn ảnh Nghê Yên hướng Khang Trạch không hề có một tiếng động bãi khẩu hình: " ta nghĩ ngủ ngươi. "

Từ đuôi mắt nàng trượt ra một vệt cười , phong tình vạn chủng.

Khang Trạch trong vòng tròn này được xưng là hoa tâm cậu ấm , lần thứ nhất gặp phải tình huống như thế , bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro