Chương 187: Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 187. Bạn trai tôi không phải là người (18)

Bạch Tửu lại không nhịn được cười, "Khẩu khí của ngươi lớn thật, cái gì rớt vào trong ao chính là của ngươi, ta cũng vừa rớt xuống ao này."

"Cho nên ngươi cũng là của ta." Khóe mắt hắn hơi nhếch lên, có vẻ vũ mị.

Nụ cười trên mặt nàng chợt ngừng, sắc mặt có chút quái dị.

Hắn cũng không cảm thấy lời mình nói sai, không lâu sau ăn hết đĩa đồ ăn, hắn lại duỗi tay ra bắt lấy góc váy nàng, "Còn nữa không?"

Bạch Tửu nhìn chiếc đĩa trống, đáy lòng bội phục khả năng ăn uống của hắn, lại thở dài, cúi xuống dùng tay lau đi vụn điểm tâm trên khóe môi hắn, "Buổi tối không thể ăn quá nhiều, thân thể sẽ khó chịu."

Hắn nhìn gương mặt nàng gần trong gang tấc, ánh sáng trong đôi mắt đẹp vì nàng mà đình trệ, hắn chậm rãi cầm bàn tay nàng áp lên mặt hắn, không cho tay nàng rời đi.
Bạch Tửu kỳ quái nhìn hắn.
Hắn nói: "Ấm."

Đây là lần thứ ba rồi.

Bạch Tửu thử rút tay mình ra, không thành công, nàng không thể không dạy dỗ hắn, "Nếu hiện tại ngươi đã có hình người, vậy ở nhân gian có chút quy củ ngươi nhất định phải biết. Nam nữ thụ thụ bất thân, biết không?"

Hắn thong thả lắc đầu.

Nàng giải thích, "Ngươi là nam, ta là nữ..."

Hắn mờ mịt.

Khụ một tiếng, không được tự nhiên thay đổi cách nói: "Ngươi là đực, ta là... ừm, cái, cho nên chúng ta phải giữ khoảng cách cần có, không được thân cận quá."

"Ta không thích cái quy củ này." Trong giọng hắn có nét không vui, thật sự chán ghét vô cùng. Bạch Tửu chỉ nghĩ do hắn có tâm tính trẻ con, nàng cười nói: "Nhưng nếu là người, tất nhiên sẽ có rất nhiều quy củ phức tạp cần tuân thủ theo."

"Nhưng mà hai người ta nhìn thấy sáng nay, bọn họ cũng là một con đực, một con cái, bọn họ còn lăn lộn cùng nhau, không chỉ có thế, bọn họ còn..."

"Dừng!" Một tay kia của Bạch Tửu bưng kín miệng hắn, không cho hắn tiếp tục dùng dáng vẻ thiên chân vô tà như vậy nói ra lời lộ liễu hơn, "Bọn họ làm vậy là có nguyên nhân."

Hắn chớp chớp mắt, như đang hỏi có nguyên nhân gì.
Bạch Tửu điều động toàn bộ năng lực tư duy nàng mở to mắt nói nói dối, "Là bọn họ đang chữa bệnh, bởi vì con cái kia sinh bệnh, mà con đực đang chữa bệnh cho nàng ấy, không phải ngươi nghe được kia con cái kia kêu đau, kêu ngừng sao? Đó chính là vì nàng ấy sinh bệnh nên rất thống khổ."

Dùng lời nói ấu trĩ như vậy lừa gạt một con cá còn chưa hiểu thế sự, lương tâm Bạch Tửu khiển trách chính mình, bất quá cũng chỉ khiển trách một giây mà thôi.

Hắn nghĩ một chút, cầm bàn tay che miệng hắn của cô, ngây thơ nói: "Ta thấy bọn họ còn miệng đối miệng, chỉ là bọn họ cũng không hề phun bọt nước, đây cũng là đang chữa bệnh sao?"

"Ừm." Bạch Tửu nghiêm trang nói hươu nói vượn: "Con đực chỉ kiểm tra thân thể của con cái xem nơi nào xảy ra vấn đề."

"Thì ra là vậy." Hắn bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu.
Một yêu tính lớn lên như vậy lại dễ dàng mắc mưu, Bạch Tửu đáy lòng cảm thán vận khí không tồi một phen. May khi mới hóa hình hắn gặp nàng, nếu đổi làm người khác nói không chừng đã sớm bị hố đến xương đầu cá đều không còn!

Thừa dịp có cơ hội, Bạch Tửu cũng vì muôn tốt cho hắn liền nói thêm vài câu: "Ngươi phải nhớ kỹ nha, ngươi là đực không thể tùy tiện lôi lôi kéo kéo con cái. Đặc biệt con cái còn thân mật với con đức khác thì càng không thể đi chạm vào nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro