Chương 1: Ngôn tình vườn trường (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Hi Thần chậm rãi mở to mắt, hơi hơi quay đầu đánh giá căn phòng này, màu xám sắc điệu cơ bản rất hợp cách trang trí màu xanh nhạt, vừa thấy chính là chủ căn phòng có tính cách hướng nội.

Cậu chạm vào vòng tay một chút, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu tiếp thu cốt truyện thế giới này với kí ức của nguyên chủ.

Thế giới lần này là một câu chuyện xưa về chủ đề vườn trường, ngọt đến rụng răng, nội dung vô cùng cũ xưa về văn tổng tài cùng kịch bản cô bé lọ lem, cộng thêm một chút ân oán hào môn với thương nghiệp xã hội đen đấu với nhau.

Những câu chuyện xưa như vậy, có điểm giống nhau đều là nam chính tổng tài 'tà mị cuồng luyến, bá khí trắc lậu', một cái nữ chính xuất thân bình dân tướng mạo xinh đẹp điềm tĩnh tính cách cứng cỏi, một cái nam phụ dịu dàng si tình yên lặng bảo vệ, cộng thêm một cái nữ phụ trăm năm muốn tìm đường chết không lay chuyển được, thỉnh thoảng xoát cảm giác tồn tại, xúc tiến cảm tình của đám vai chính.

Nữ chính Mộc Tiêm Tiêm do một nhà bình dân sinh ra, nhưng lại giống như cô bé lọ lem, bề ngoài thanh thuần xinh đẹp, tính cách lạc quan hướng về phía trước, cô ta thi đậu vào trường quý tộc nổi tiếng cả nước, tất nhiên là nhập học miễn phí, trong ngày nhập học đã đắc tội với nam chính Tiêu Dật Trần.

Mà cô ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng biểu hiện không cố tình lấy lòng nháy mắt liền thu hút sự chú ý của nam chính.

Cốt truyện thật là vô cùng máu chó, nam chính vì có thể thường xuyên đem nữ chính hắn cảm thấy hứng thú giữ lại bên cạnh, sử dụng chút thủ đoạn khiến cô ta làm hư đồ của hắn, sau đó yêu cầu nữ chính bồi thường.

Đồ dùng của nam chính đều là cái gì? Hàng hoá nhập khẩu định chế cao cấp, đương nhiên nữ chính đền không nổi, chỉ có thể chấp nhận yêu cầu của nam chính, vào nhà hắn làm hầu gái trả nợ, kết quả trong quá trình ở chung, hai bên sinh ra tình cảm, sau đó HE?

Ha ha, tưởng bở.

Mộc Tiêm Tiêm là một cô gái đơn thuần không rành thế sự, sau khi yêu nam chính, liền toàn tâm toàn ý, nhưng nam chính là ai? Thái tử tập đoàn Hoàn Vũ, có vô số cả trai lẫn gái muốn bò lên giường hắn, một cái Mộc Tiêm Tiêm cũng không đủ để hắn dừng chân.

Tuy rằng hắn đã sinh ra cảm giác thích đối với Mộc Tiêm Tiêm, nhưng bởi vì có được quá mức dễ dàng, tất nhiên rất nhanh liền mất đi hứng thú, bắt đầu tìm kiếm người đẹp càng xuất sắc hơn.

Mộc Tiêm Tiêm thất tình, chỉ có thể trở về khoảng thời gian một mình trước kia, lại vào lúc này tình cờ gặp gỡ nam phụ, cùng với nam chính được xưng là con nhà người ta trong truyền thuyết Giang Trầm Tức.

Kỳ thật vì có quan hệ với Tiêu Dật Trần, Giang Trầm Tức từ rất sớm đã để ý đến nữ chính, đồng dạng bị sự kiên cường lạc quan của cô ta đả động, lại bởi vì sự lựa chọn trước tiên của cô ta không phải là hắn mới có thể cố gắng kiềm chế, im lặng quan tâm.

Hiện tại nhìn đến tình cảnh của nữ chính như thế này, làm hắn vô cùng lo lắng, liền xung phong nhận việc chăm sóc nữ chính, chính là lại phát hiện cô ta mang thai, đứa bé trong bụng là của Tiêu Dật Trần, Giang Trầm Tức tuy rằng khổ sở, cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng làm bạn.

Đúng vào đoạn thời gian này, sợ hãi mất đi khiến nam chính nhận rõ tình cảm của hắn với nữ chính, liền rời bỏ người đẹp bên cạnh, muốn tìm cô ta trở về, sau đó người tình nhỏ của hắn có một kẻ tàn nhẫn độc ác, trong nhà có chút quan hệ với xã hội đen, liềm mua một sát thủ muốn giết chết nữ chính, cuối cùng bị một người yêu thầm nữ chính thay cô ta chắn một viên đạn.

Nữ chính trả giá đại giới là sảy thai đổi lại được nam chính thuận lợi cứu ra, sau đó nam chính hối lỗi biết vậy chẳng làm, làm đủ loại biện pháp chèn ép nam phụ, muốn níu kéo tình cảm của nữ chính, nam phụ lui xuống, hai người vui vui vẻ vẻ HE?

Mà thân phận của Mộc Hi Thần, chính là pháo hôi chắn viên đạn kia.

Nhìn đến nơi này, Mộc Hi Thần chỉ có thể cười to, pháo hôi sao? Dù sao hiện tại tuyệt đối không có khả năng cậu sẽ ngu ngốc chắn đạn cho nữ chính, không có hệ thống trói buộc, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần quá gò bó, đây chính là ý nghĩa cậu tới thế giới thứ nhất, cậu cần phải hưởng thụ tự do không có trói buộc!

Thân thể này của cậu kêu Giang Lê, là em trai trên danh nghĩa của nam phụ Giang Trầm Tức, nhưng mà hai người lại không có quan hệ ruột thịt.

Giang Lê là con của một vị anh em tốt cùng cha Giang Quốc Lập đánh ra một phen sự nghiệp, vì thay ông ta ra mặt, bị kẻ thù tính kế chết thay, vợ ông biết được cũng nhảy sống tự sát, chỉ để lại một đứa con bơ vơ không nơi nương tựa, liền bị Giang Quốc Lập mang về nhà, vì bày ra lòng cảm ơn cùng sự rộng lượng của chính mình, trước mặt người ngoài đối đãi với cậu còn thân thiết hơn con trai ruột.

Nhưng mà Giang Quốc Lập cũng chỉ làm vẻ bên ngoài, Giang Lê cũng biết thân phận của mình, trong lòng luôn run sợ, bộ dáng yếu đuối đáng thương, cho nên quan hệ của cậu và Giang Trầm Tức cũng không tốt, làm lơ sự tồn tại của cậu dẫn tới cậu càng ngày càng tự ti, vòng đi vòng lại hình thành một loại tuần hoàn ác tính, hình thành nên tính cách tối tăm có chút tự bế.

Bất quá tính cách như vậy rất dễ dàng bị nữ chính hấp dẫn, nữ chính lạc quang kiên cường luôn giúp đỡ cậu chính là một loại ánh sáng chiếu vào cuộc sống tối tăm của cậu.

Nhưng là hiện tại....

Mộc Hi Thần cười nhạt một tiếng, lập tức đứng lên đi đến trước gương, cẩn thận đánh giá thân thể này.

Chiều cao 178cm, hình thể nhỏ dài, đôi chân càng là thẳng tắp thon dài, làn da trên người vì hàng năm không tiếp xúc với ánh mặt trời càng thêm tái nhợt, khuôn mặt nhỏ lớn lên vô cùng tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt đào hoa mang theo ánh nước long lanh đặc biệt câu người, chỉ là bị tóc mái quá dài che đậy lại, cộng thêm mang lên cặp mắt kính dày nặng không độ, thật là đem toàn bộ điểm hoàn mỹ đều che giấu hết.

Vốn dĩ chính là pháo hôi tồn tại như có như không, khẳng định diện mạo không kém chút nào, chỉ tiếc nguyên chủ quá mức tự ti, luôn luôn cúi đầu rụt cổ, lại không dám xuất hiện trước mắt công chúng, cho nên theo bản năng giả xấu muốn hạ thấp sự tồn tại.

Kỳ thật sự yếu đuối cùng sự trốn tránh, mới là hung thủ dẫn đến bi kịch của cậu, không có ai lại chủ động đi tiếp cận một người mang năng lượng tiêu cực, cũng trách không được người khác lại không thích cậu.

Mộc Hi Thần nhướn mày, nếu thân thể này đã được cậu tiếp nhận, vậy cậu cũng không khách khí. Thay áo ngủ trên người, tùy tiện mở tủ quần áo ra, lại phát hiện bên trong chỉ có một màu xám đơn điệu, Mộc Hi Thần co rút khoé miệng, đứa nhỏ này tự ti hướng nội đến mức bệnh trạng đi?

Bất đắc dĩ chỉ có thể tùy tiện chọn một bộ, mang theo cặp sách đi ra ngoài, Giang Quốc Lập tuy rằng là một kẻ ngụy quân tử, thích tỏ vẻ bên ngoài, nhưng về phương diện vật chất trước nay cũng không để cậu thiếu thốn, cho nên số tiền trong thẻ cũng không ít, không cần lo lắng xài không đủ!

Cậu đến tiệm cắt tóc trước, đem mớ tóc dài cắt xuống, lộ ra cặp mắt xinh đẹp, sau đó tạo kiểu tóc một chút, nháy mắt khí chất cả người thay đổi từ đứa nhỏ âm u thành thiếu niên u buồn, sau đó lại đến trung tâm thương mại mua áo sơ mi cùng một ít quần jean.

Cậu cũng không tính toán khiến bản thân thay đổi quá mức cố tình cùng đột ngột, cho nên chỉ chỉnh sửa một chút chi tiết nhỏ.

Nhưng bởi vì ngoại hình của cậu thân cao chân dài, vai rộng eo nhỏ, giống như người mẫu, hơn nữa khí chất có chuyển biến, bất kì loại quần áo nào mặt trên người cậu cũng như móc treo di động, cả người giống như bóng đèn phát sáng, làm người không có cách nào dời tầm mắt đi.

Nhân viên nữ trong cửa tiệm đều quay xung quanh cậu, còn có rất nhiều học sinh nữ đỏ mặt trộm chụp hình cậu, Mộc Hi Thần đối với tất cả không thèm để ý, thậm chí lúc rời đi còn hơi ngẩng đầu, dùng đôi mắt u buồn liếc nhìn các cô, dẫn tới các nữ sinh phát ra từng trận tiếng hét chói tai.

Chờ thời gian cậu trở về nhà, Giang Trầm Tức đã ở nhà, Mộc Hi Thần âm thầm đánh giá nam phụ si tình trong truyền thuyết, trong mắt hiện lên một tia hứng thú cùng muốn đoạt lấy.

Người đàn ông ngồi trên sô pha, khuôn mặt sắc bén góc cạnh không chê vào đâu được, tóc ngắn chải vuốt gọn gàng, đeo một bộ mắt kính gọng vàng, dùng cử chỉ ôn tồn lễ độ cùng mỉm cười thân thiện hữu nghị để che giấu khí thế cường ngạch giữa chân mày.

Tầm mắt Mộc Hi Thần không tự giác lưu luyến dừng ở trên bụng hắn, ừm, cặp chân dài này nhìn sơ cũng 1m87 đi? Cho dù che chắn kín mít, cũng không thể che giấu đường cong cơ bắp tràn ngập sức bật.

Làm một tên Gay, lại bởi vì nhiệm vụ mà không thể không đối với các loại nữ chính bày ra bộ dáng thâm tình không tiếc trả giá, hiện tại thật vất vả được nghỉ ngơi, lại gặp gỡ người đàn ông có sức hấp dẫn như vậy, cậu thật đúng là.... Có chút động lòng đây, nhưng mà thật đáng tiếc.

Tuy rằng luân hồi qua mấy trăm đời, Mộc Hi Thần đã sớm không còn cái gì gọi là đạo đức luân lý, nhưng cậu vẫn không muốn chọc phải quá nhiều phiền phức, rốt cuộc thông qua tư liệu, Giang Trầm Tức chính là một tên thẳng nam chân chính yêu người khác phái.

Cho dù là song tính, cậu cũng không khách khí.

Hơn nữa chuyện bẻ cong thẳng nam gì gì đó, tuy rằng rất có tính khiêu chiến, nhưng mà đây là thế giới thứ nhất cậu hoàn toàn tự do, cậu chỉ muốn thoải mái hưởng thụ khoảng thời gian an nhàn khó có được này, không nghĩ muốn biến khéo thành vụng.

Lúc cậu mờ mịt đánh giá Giang Trầm Tức, đồng thời, đối phương cũng có chút kinh ngạc mà đánh giá cậu.

Giang Trầm Tức nhìn thiếu niên tuấn tú u buồn trước mặt, không có cách nào đem cậu cùng đứa nhỏ mang vẻ mặt tối tăm tự ti trong ấn tượng liên hệ với nhau, rõ ràng là khuôn mặt giống nhau thân hình giống nhau, thậm chí cặp kính đen đều không khác lúc trước, có phải vì lâu lắm hắn mới nhìn thấy câu, như thế nào có cảm giác hắn hoàn toàn không hề quen biết cái người em trai này đây?

Giang Trầm Tức dùng tay đẩy mắt kính, mang theo một tia do dự cùng thử xem, "Giang Lê?" Giọng nói vẫn ôn hoà như cũ, lại giấu giếm sắc bén, khí thế hàng năm ngồi ở vị trí cao toả ra không thể che giấu.

Mộc Hi Thần nhìn người đàn ông, chỉ là một động tác đơn giản như vậy, lại tản rã sức quyến rũ trí mạng, tầm mắt cậu nháy mắt đen tối vài phần, nghe người đàn ông kêu tên mình, hơi hơi co rúm lại một chút, thậm chí còn lùi một bước nhỏ ra sau, giống như có chút sợ hãi, qua hồi lâu, mới miễn cưỡng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nhẹ giọng hô "Anh hai."

Bị gương mặt tươi cười ngây ngô của thiếu niên làm run rẩy một chút, Giang Trầm Tức không nhịn được ngây ngẩn cả người.

Đứa nhỏ này là lúc 12 tuổi được mang về đây, cậu biết rõ thân phận của chính mình, cho nên không thân với bọn họ, đối với hắn còn có chút phản cảm, quá khứ hắn đều làm lơ, nhưng mà hiện tại.... Hắn thế nhưng có cảm giác chính mình thật giống như chưa từng quen biết cậu.

Nhìn người đàn ông nhìn cậu mang theo nghi hoặc, không biết vì cái gì, mang theo một gương mặt cấm dục lại lộ ra thần sắc như vậy ngoài ý muốn có chút đáng yêu.

Nụ cười trên môi Mộc Hi Thần càng lớn hơn, nhanh chóng chạy tới, do dự một lúc mới thật cận thận mà ngồi xuống cạnh hắn, từ trong túi lấy ra hộp giấy đóng gói tinh tế, cúi đầu, do dự giãy dụa thật lâu, mới có chút run run rẩy rẩy đưa qua, "Anh... Anh hai, hôm nay em đi ra ngoài dạo, sau đó... Đây là em... Ừm... Mua cho anh, anh nhìn xem có thích không?"

Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, giống như dùng hết tất cả can đảm, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, trong mắt không che giấu được mang theo vài phần mong chờ cùng cẩn thận lấy lòng, đôi mắt ướt dầm dề giống như động vật nhỏ, làm người đối diện tầm mắt với cậu không nhịn được trong lòng mềm mại, chỉ nghĩ ôm cậu dỗ dành.

Giang Trầm Tức ngạc nhiên trong nháy mắt, "Cho tôi?"

Không trách hắn giật mình như vậy, thật sự là Giang Lê không nói được một câu hoàn chỉnh trong trí nhớ kia sao, vậy mà còn tặng lễ vật cho hắn?

Bất quá nhìn đôi mắt ngập nước của thiếu niên mang theo sự khẩn trương, hắn ma xui quỷ khiến mở hộp ra, thậm chí không nghĩ tới có phải là trêu chọc hắn không, vậy mà mang theo chút mong chờ.

Trong hộp là một chiếc kẹp cà vạt tinh xảo, chất liệu bạch kim, mặt trên khảm một viên hồng ngọc, lại dùng màu bạc khắc họa ra hoa văn tinh tế, đơn giản mà không mất đi sự tinh xảo, dưới ánh nắng chiếu xuống, phản xạ ra một ít ánh sáng nhỏ vụn, có vẻ xa hoa loá mắt.

Giang Trầm Tức nhìn chiếc hộp trong tay, đáy mắt xẹt qua ánh sáng tối tăm không dễ phát hiện, hắn thích sưu tầm kẹp cà vạt, nhưng chút yêu thích nhỏ này lại không có người biết, vậy mà vị em trai chưa từng để ý đến thứ gì làm sao mà biết được? Chẳng lẽ cậu vẫn luôn theo dõi hắn.

Nhìn sắc mặt hắn biến hoá, Mộc Hi Thần có chút không hiểu, không thích sao?

Nhưng mà cho dù không thích cũng không cần bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy nha, từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn trúng hắn, cậu đối với ánh mắt của bản thân trước giờ đều rất có tự tin, hơn nữa đồ vật cũng đã đưa ra, hiện tại lùi bước cũng không phải tính cách của cậu, đều là nam phụ có thân phận bi thảm giống nhau, cậu vẫn rất có hảo cảm, cái gọi là đồng bệnh tương liên bất quá cũng chỉ là như vậy, cho nên không khỏi muốn làm tốt quan hệ.

Làm một người diễn kịch đã trở thành bản năng trong cuộc sống, Mộc Hi Thần muốn xoát hảo cảm, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.

Ánh mắt cậu nhanh chóng ảm đạm xuống, hơi hơi cắn môi, mắt to lập loè chút hơi nước, mang theo vài phần tủi thân, lại vẫn quật cường mà nhìn chằm chằm Giang Trầm Tức, nức nở nói, "Anh hai... Không thích sao?" Tiếng nói mềm mại mang theo giọng mũi thô nặng, giống như bị người hung hăng khi dễ.

Giang Trầm Tức bị lời cậu nói đánh thức từ trong suy nghĩ, lấy lại tinh thần liền nhìn thấy bộ dáng lã chã chực khóc của thiếu niên, giống như chỉ cần hắn nói một tiếng "Đúng vậy", lập tức có thể khóc lên.

Bộ dáng tủi thân lại quật cường làm trái tim hắn đột nhiên co rút lại một chút, rõ ràng là biểu tình vô cùng quen thuộc, chính là lần này lại khiến tâm tình bĩnh tĩnh như mặt hồ của hắn gợn sóng, giống như ở địa phương mềm mại nhất đâm vào một cây châm, đâm hắn đau nhói, hô hấp trong nháy mắt đình trệ.

Nghĩ đến vừa rồi bản thân quá nhập tâm vào suy nghĩ, không tự giác vắng vẻ cậu, một lần nữa trên mặt treo lên nụ cười dịu dàng, "Không, tôi rất thích."

Hai mắt thiếu niên sáng lên, cho dù là cặp mắt kính dày nặng cũng không che giấu được, giống như hai viên thủy tinh màu đen loá mắt, "Vậy... Để em giúp anh cài lên."

Nhìn bộ dáng thiếu niên vui vẻ, bên môi Giang Trầm Tức cũng không kiềm được nhếch lên độ cung rất nhỏ, "Được."

Mộc Hi Thần tiếp nhận hộp trong tay hắn, ngón tay trắng nõn rút ra cà vạt màu đen, động tác linh hoạt, màu trắng tinh khiết hình thành sự tương phản đối lập rõ ràng với màu đen thâm trầm, mang theo một chút quyến rũ không thể giải thích.

Giang Trầm Tức hơi cúi đầu, từ góc độ này có thể nhìn thấy đỉnh đầu thiếu niên, mái tóc nhu thuận giống như vải sa tanh tốt nhất rủ một bên, nhưng không biết có phải do vấn đề của ánh mặt trời, vậy mà mang lên một chút ánh vàng rực rỡ lấp lánh. Còn có mấy cọng dựng lên đỉnh đầu, đung đưa khắp nơi, mang theo một chút nghịch ngợm, làm người muốn sờ.

Làn da thiếu niên vô cùng trắng nõn, thậm chí có thể nhìn thấy phía dưới làn da ẩn nấp mạch máu màu xanh lơ, cần cổ thon dài rũ xuống tạo độ cung, lộ ra phía sau cổ yếu ớt không chút đề phòng, xuống phía dưới một chút chính là áo sơ mi trắng cởi bỏ một nút, bởi vì ngồi khom lưng, từ góc độ này của hắn nhìn lại, cảnh xuân bên trong lộ ra không sót thứ gì.

Không biết vì cái gì, quét lên hai điểm nhỏ màu hồng phấn, rõ ràng đều là con trai, không giống như phụ nữ mềm mại đầy đặn, Giang Trầm Tức không hiểu sao có chút miệng khô lưỡi khô, hơi thở hắn đột nhiên tăng nhanh, cưỡng bách bản thân quay đầu đi, mới dần dần bình phục.

"Được rồi." Nghe được thanh âm mềm mại ngọt ngào của thiếu niên, hắn mới chậm rãi quay đầu lại, cúi xuống nhìn cà vạt, chiếc kẹp tinh sảo mang theo hơi thở sang trọng, giống như vẽ rồng thêm mắt trên bộ âu phục sang trọng, làm cả người hắn đều tản ra loại mỹ cảm quyến rũ khác hẳn, ngược lại làm lu mờ khí chất thân sĩ nhẹ nhàng.

Mộc Hi Thần vừa lòng nhìn tác phẩm bản thân tạo ra, trên mặt hiện lên hai rặng mây hồng thẹn thùng, cố gắng lấy hết can đảm, mới nhẹ nhàng nói, "Anh hai thật đẹp trai." Nói xong lại giống như chú thỏ con bị doạ sợ, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đôi tai lộ ra bên ngoài tóc chậm rãi ửng đỏ.

Giang Trầm Tức nhìn cậu, làm như vô tình nói, "A Lê hôm nay, xảy ra biến hoá rất lớn nha."

Mộc Hi Thần nghe hắn nói, ở góc độ hắn không nhìn thấy lộ ra nụ cười tinh nghịch, mới ngẩng đầu lên mang theo chút thấp thỏm nhìn hắn, "Tóc em dài quá, có chút che khuất hai mắt, liền đi chỉnh sửa lại một chút, rất khó coi sao?"

Có chút hoảng loạn vuốt tóc, lại khổ sở mà đỏ mắt, nhìn qua giống như đứa nhỏ không được người lớn khen ngợi, thật đáng thương.

Giang Trầm Tức bị vẻ mặt của cậu làm trong lòng mềm thành một vũng, rối rắm một chút, vẫn thuận theo suy nghĩ mà vươn tay, ở đỉnh đầu nhìn qua xúc cảm thật tốt xoa nhẹ, đổi lấy nụ cười vui vẻ của thiếu niên, "Không, rất đẹp."

Sau đó chân dài bước qua đi lên lầu hai, không tiếp tục nhìn thiếu niên một cái.

Lúc hắn xoay người, nụ cười đạm mạc trên mặt biến mất, thay bằng vẻ trầm tư.

Hôm nay Giang Lê thật sự thay đổi rất lớn, tối tăm biến thành thẹn thùng hướng nội, một mực né tránh biến thành khao khát hướng tới, tuy rằng không đặc biệt rõ ràng, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện.

Giang Trầm Tức cũng không phải là thiếu niên sống trong tháp ngà cái gì đều không hiểu, đã sớm trải qua cái thời kỳ mơ mộng viễn vong. Huống chi loại người giống như bọn họ bị coi như công cụ bồi dưỡng người thừa kế, đối với những thứ gọi là cảm tình, đã sớm không còn bất luận mong chờ gì, cho nên hiện tại hắn chỉ là sự tò mò đơn giản, Giang Lê lần này, là muốn chơi trò gì đây? Cậu muốn lại là thứ gì?

Hắn im lặng đem mắt kính đẩy lên trên, che giấu ánh mắt quá mức sắc bén.

Tự nhiên lại có chút chờ mong, làm cho hắn nhìn xem, người em trai này của hắn, sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu niềm vui bất ngờ nữa đây.
-------------------
3927 từ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro