Quyển 3 - chương 26->35( end + ngoại truyện)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thật Hải Bối Nhi đối với đại xà mà nói là người rất đặc biệt, hương vị trên người giống cái này dễ ngửi giống y như mẫu thân, đưa hắn tới một thế giới hoàn toàn mới, cho hắn ăn ngon, cho hắn một chút ấm áp đã lâu không có.

Ở trong lòng hắn, Hải Bối Nhi tồn tại giống như mẫu thân vậy.

Nhưng là mùa xuân tới, tất cả đều thay đổi.

Vốn dĩ mùa xuân cũng khiến hắn xao động bất an, hắn luôn dùng phương thức săn giết động vật tới giảm bớt loại cảm giác xao động này. Nhưng mà năm nay lại không giống, hắn thấy Hải Bối Nhi ân ái với mấy thú nhân giống đực giống như hắn, được đông cung sống động như vậy dạy dỗ, hắn hoặc nhiều hoặc ít đã biết một ít.

Thì ra cái loại xao động này là phải phát tiết như vậy...

Hắn thích nhất nhìn thấy bộ dáng Hải Bối Nhi được những giống đực đó yêu thương dưới thân, nhưng mà càng xem lại càng nóng nảy, nhưng càng nóng nảy lại càng muốn xem.

Hắn vẫn luôn không có cơ hội để có thể hành động thực tiễn một chút, mấy giống đực kia trông coi Hải Bối Nhi vô cùng kỹ lưỡng, hơn nữa hương vị trên người những giống cái khác không dễ ngửi như trên người Hải Bối Nhi!

Hiện tại, chính là một cơ hội tốt!

Không có những thú nhân khác, chỉ có hắn và nàng!

Đại xà chậm rãi biến thân thành hình người, hắn vẫn tương đối quen ở trong bộ dáng hình thú, nhưng mà trong lòng mơ hồ biết Hải Bối Nhi thích cùng hình người làm loại chuyện này, không thích hình thú.

Dưới tình huống không kinh động Hải Bối Nhi, hắn xốc chăn lên, dùng ánh mắt thành kính nhìn mỗi tấc trên thân thể Hải Bối Nhi, mặc dù đã sớm nhìn qua không biết bao nhiêu lần nhưng mà hắn vẫn rất thích xem.

Trải qua chuyện bị Lang Kỳ và Sư Cuồng đánh lén, Hải Bối Nhi đã biết đề cao cảnh giác, ngay khi đại xà tới gần nàng, nàng đã tỉnh nhưng mà nàng muốn nhìn thử một chút xem đại xà muốn làm cái gì nên giả bộ còn đang ngủ. Nhưng nàng thật sự không nghĩ tới đại xà sẽ cứ lẳng lặng nhìn nàng như vậy, cái gì cũng không làm.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Cuối cùng vẫn là Hải Bối Nhi nhịn không được trước, mở to mắt hỏi.

"Ta, ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút... Ta tò mò... " Mặt không biết tại sao lại đỏ nhưng mà đôi mắt lại sáng lên, một bộ dáng chờ mong nhìn Hải Bối Nhi.

"...Tò mò cái gì?" Bộ dáng bảo bảo tò mò này thật đúng là làm người ta không có cách nào cự tuyệt, quá manh!

"Các ngươi giao phối như thế nào!" Tha thứ cho hắn, hắn vẫn luôn một mình sinh sống ở chỗ sâu nhất trong rừng rậm, mẫu thân lại rời đi sớm, hắn hoàn toàn không biết giao phối thì nên làm sao bây giờ. Tuy rằng nhìn rất nhiều đông cung sống nhưng mà  dương vật của xà không giống nhau, cho nên hắn vẫn có chút mơ hồ.

"... Chính là đâm dương vật đặc trưng của của giống đưc vào giống cái... " Cảm thấy quá thẹn thùng, bây giờ đại xà giống như một hài tử thuần khiết đang hỏi hắn làm như thế nào để đi vào thế giới này, nhưng mà tuổi tác của đại xà đã được xem như thanh niên, không thể lừa gạt hắn giống như lừa gạt tiểu hài tử, cho nên Hải Bối Nhi vẫn ăn ngay nói thật, dù sao đại xà cũng sẽ không làm!

Nhưng mà Bối Nhi, ngươi sơ xuất như vậy thật sự tốt hay sao???

"Dương vật?"

"Chính là chỗ này của giống đực!" Chỉ xuống hạ bộ của đại xà, hắn vừa mới biến thân còn không mặc y phục, kể ra cũng là thật là lớn...

"Còn có chỗ này của giống cái!" Ngón tay thoáng vạch tiểu huyệt ra một chút, vừa dâm đãng lại vừa nghiêm túc dạy dỗ đại xà.

"Vậy chỗ này là cái gì?" Ngón tay chỉ vào tiểu cúc hoa, chẳng lẽ giống cái cũng có hai tiểu huyệt?

"Đó là... Ưm... Cũng có thể là chỗ để yêu yêu đi..." Hải Bối Nhi có chút rối rắm, chẳng lẽ nói đó là nơi chuyên để ị phân sao?[QR][diendanlequydon]

Đương nhiên đợi lát nữa Hải Bối Nhi lập tức hối hận vì câu trả lời của nàng!

Hải Bối Nhi cảm thấy thật lâu không có người dạy dỗ đại xà những tri thức này, hơn nữa đối với nàng còn có chút tình tiết chim non, coi nàng như mẫu thân, cho nên lập tức tận tâm tận lực dạy dỗ mọi chuyện cho hắn.

Nàng mở hai chân của mình ra, để đại xà quan sát rõ ràng tiểu huyệt và tiểu cúc hoa của mình.

Làm sao bây giờ, thật muốn nếm thử một chút...

Hầu kết của Đại xà giật giật, vốn dĩ hắn không biết vì sao những giống đực đó nhìn thấy Hải Bối Nhi chính là một bộ dáng hận không thể ăn luôn nàng, ngay cả mình lúc này trải qua cũng thật sự muốn ăn luôn nàng...

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đụng vào một chút, tiểu huyệt khẽ co rút lại một chút làm hắn sợ tới mức lập tức thu ngón tay lại.

Thật mềm a...

Bộ dáng muốn chạm vào lại không dám chạm của Đại xà thật sự rất manh, nội tâm của Hải Bối Nhi che mặt hét lên một trận, trên mặt lại không có biểu cảm dư thừa nào. Chính nàng tự mình vạch tiểu huyệt ra, một ngón tay hoàn toàn đi vào trong đó, không biết có phải do đại xà nhìn quá mức chuyên chú hay không, nàng động tình lợi hại, chỉ chốc lát tiểu huyệt đã tí tách ướt át.

"Xem đi, đây là đặc trưng của giống cái sẽ ra nước, có nước này làm tình mới không khó chịu, sẽ không bị thương!" Rút ngón tay ra, chất lỏng trong suốt bị kéo thành một sợi tơ dài mỏng manh.

Đại xà không nói gì, cúi sát vào ngón tay, ngửi ngửi hương vị, rồi lập tức liếm sạch sẽ ngón tay của Hải Bối Nhi!

"Ngươi đang làm gì?" Không thể nào, chẳng lẽ giống đực thuần khiết duy nhất bên cạnh nàng cũng không còn thuần khiết nữa sao?

Bối Nhi... Ngươi suy nghĩ nhiều, vẫn là suy nghĩ nhiều rồi... Như vậy vẫn có khả năng thuần khiết...

"Mỗi lần ta ngửi được hương vị này, nơi này đều thấy đau, đây là vì sao?" Cầm tay nhỏ đã được liếm sạch sẽ đặt ở chỗ trướng đau của mình, xúc cảm mềm mại thoải mái làm hắn cầm lòng không được, cố gắng ma sát qua lại vật cực đại của mình, ý tứ kia rất là rõ ràng.

"..." Ngươi đây là đang phát xuân!

Hải Bối Nhi không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến dạng này, nhưng mà nàng thật sự còn thiếu một phần tinh dịch chất lượng tốt, nàng lập tức cũng không cự tuyệt đại xà cầu hoan. Nếu không phải nhiệm vụ yêu cầu, nàng sẽ không giống giống cái dâm đãng, nơi nơi quyến rũ giống đực. Tuy rằng hệ thống nói nếu có được càng nhiều tinh dịch sẽ càng có nhiều chỗ tốt nhưng mà nàng cảm thấy có thể hoàn thành nhiệm vụ thì tốt rồi, có mấy giống đực này đã khiến nàng chịu đựng không nổi rồi.

"Ta dạy ngươi có được không?" Hai tay chủ động bọc lấy côn thịt, luật động lên xuống, nhìn đại xà lộ ra biểu tình hưởng thụ, phát ra tiếng thở dốc trầm thấp. Chính Hải Bối Nhi cũng động tình lợi hại, trộm kẹp chặt đùi, ma sát qua lại, nhưng mà vẫn thấy thật trống rỗng, thật trống rỗng, thật trống rỗng...

Nhất định là gần đây làm nhiều, nàng cũng thật muốn, phía dưới vẫn luôn chảy ra mật dịch... A, a, a, cảm thấy thật xấu hổ...

"Ta muốn làm bạn lữ của ngươi! Được không? Ta cũng làm bạn lữ của ngươi được không?" Vùi đầu trên vai Hải Bối Nhi, rõ ràng là một giống đực cao lớn lại muốn làm nũng giống như một hài tử muốn kẹo.

"Được!" Rận nhiều không sợ ngứa, dù sao nàng cũng định sống thật tốt với mấy người bọn họ.

Nghe được đáp án mình muốn, đại xà vô cùng vui mừng, không biết có phải là do lần đầu hay là do quá kích động hay không, lập tức hắn bắn tinh lần đầu tiên trong cuộc đời trên tay Hải Bối Nhi.

Đại xà nhìn tinh dịch của mình, hắn lại không biết chuyện đời, cũng chỉ biết mình không thể kiên trì thật lâu, so với các thú nhân khác trong những buổi tối kia thật sự kém xa, trong khoảng thời gian ngắn, hắn có chút thương tâm, ôm Hải Bối Nhi không dám nhìn nàng.

Editor: QR

"... Không có việc gì, đây là lần đầu tiên của ngươi, lần đầu tiên đều là dạng này, tiếp theo sẽ không như vậy!" Cười khổ không ngừng, cố gắng an ủi tên hài tử lớn xác này, luôn có loại cảm giác quen thuộc dạy hư tiểu bằng hữu.

"Thật sự?" Được rồi, một câu của Hải Bối Nhi đã trị hết cho hắn, rồi mới chờ mong nhìn Hải Bối Nhi, chờ nàng dạy dỗ hắn.

"Ngươi trước xoa xoa nhũ tiêm, rồi dùng đầu lưỡi liếm liếm nhũ hoa này!" Bước ra bước đầu tiên lập tức không cảm thấy gì nữa, tiết tháo cái gì cũng đi tìm chết đi, cảm thấy thẹn cái gì cũng đi tìm chết đi!

Đại xà nghe lời, đôi tay bao trùm lên hai nhũ tiêm tròn tròn, xúc cảm mềm mại trơn trượt khiến cho hắn giống hài tử lần đầu tìm được rồi món đồ chơi yêu thích, luyến tiếc buông tay, càng ngày càng dùng sức ngược đãi cặp nhũ tiêm, vươn đầu lưỡi liếm nhũ hoa, nhìn nhũ hoa hồng nhạt bị nước miếng của hắn làm cho thoải mái, đứng thẳng lên, vui vẻ ngậm nhũ hoa trong miệng, đầu lưỡi không ngừng chơi đùa, hàm răng cũng thỉnh thoảng ma sát, thay phiên chiếu cố hai đầu nhũ hoa.

"A... Thật thoải mái... Chính là như vậy... Ưm, thật thoải mái, a..." Đại xà rất cẩn thận khống chế sức lực, sẽ không làm đau Hải Bối Nhi, cũng sẽ không thô lỗ giống như những giống đực khác.

Hải Bối Nhi ca ngợi tạo cho đại xà sự ủng hộ rất lớn, hắn muốn Hải Bối Nhi thoải mái cho nên hắn có thể nhẫn nhịn hạ thân trướng đau của mình, kiên nhẫn để Hải Bối Nhi dạy dỗ hắn khúc dạo đầu.

"Ngươi sờ nơi này, chảy thật nhiều nước... Ngươi có thể đâm ngón tay vào đi..." Cầm tay của đại xà đâm vào tiểu huyệt của mình, tiểu huyệt đã sớm ướt át, chờ người tới hái lấy.

Đại xà dùng ngón tay làm tiểu huyệt căng ra, cửa động bị căng lớn hơn một chút, lúc trước mới làm với Sư Cuồng, tiểu huyệt cũng chưa kịp khôi phục lại trạng thái khép sát, lại còn sưng đỏ và có chút trầy da.

"Thật nhỏ!" Có thể thấy được tiểu huyệt vô cùng nhỏ, đại xà có chút hoài nghi nơi này không thể ngậm được côn thịt của mình.

"Ngươi dùng ngón tay giúp ta căng lớn một chút, từ từ, chúng ta để ý một chút, sẽ không bị thương!" Đại xà nhẫn nại khiến trong lòng Hải Bối Nhi cảm thấy ngọt ngào, có chút đau lòng vì hắn phải ẩn nhẫn, chủ động cầu hoan với giống đực.

"Được!" Cẩn thận đâm hai ngón tay vào, chậm rãi ở bên trong moi móc.

Hải Bối Nhi được hầu hạ vô cùng thoải mái, vặn vẹo eo nhỏ muốn ngón tay đâm vào chỗ sâu hơn, bụng nhỏ kịch liệt co rút lại, gắt gao kẹp lấy ngón tay.

"Bối Nhi, thoải mái không?"

"A... Ừ, ưm, thật thoải mái... Ta muốn ngươi tiến vào..." Thân thể nàng bị dạy dỗ khiến cho mẫn cảm dị thường nhưng không thỏa mãn với ngón tay, nàng càng muốn muốn côn thịt lớn lấp đầy chính mình.

Giống cái hợp ý mở đùi ra trước mắt ngươi, cầu ngươi thượng nàng, đại xà có thể chịu đựng được sao?

Đáp án là không thể!

Chịu đựng xúc động muốn va chạm thật mạnh, đại xà vô cùng cẩn thận cắm hoàn toàn côn thịt vào, kích cỡ côn thịt thật lớn lập tức lấp đầy tiểu huyệt không còn một chút khe hở nào.

"Ưm... Thật căng... Thật đầy..." Hải Bối Nhi bị kéo căng, nói chuyện cũng đứt quãng, tiểu huyệt không ngừng mấp máy vừa như muốn loại bỏ côn thịt lại vừa như muốn côn thịt luật động để đỡ ngứa.

"Ta động nhé!" Tiểu huyệt vừa ướt lại nóng, đại xà là một tân binh, căn bản ngăn cản không được loại dụ hoặ này, bắt đầu không ngừng dùng sức.

Sự thật chứng minh không cần xem thường tân binh, đặc biệt là tân binh mới vừa nếm một chút thịt!

Chính là một cái tư thế, từ đầu tới đuôi đều cậy mạnh khiến Hải Bối Nhi chịu đựng không nổi, thật sự không nổi

Cuối cùng khi Lang Kỳ, Hổ Hùng và Kim Bằng về đến nhà thì bi thống phát hiện, chính mình còn đang thương lượng làm thế nào để phòng bị một giống đực ngoại lai, kết quả tiểu giống cái nhà mình lại bị ăn!

Quả thực quá mức nghẹn khuất mà!!!

Cũng may bọn họ sớm có chuẩn bị, biết sau này Hải Bối Nhi không có khả năng chỉ thuộc về ba người bọn họ, bọn họ chỉ có thể hợp lại thành đoàn, tranh thủ nhiều phúc lợi một chút!

Bộ lạc Di Nguyệt có một vị khách nhân tới, khách nhân này có thân phận tôn quý, đó chính là vương của bộ lạc Hoàng Sư, Sư Cuồng.

Có lẽ bộ lạc Hoàng Sư là bộ lạc mà  các tế tự không muốn đi đến nhất. Bọn họ chân chính chỉ nhìn thực lực, chỉ cần ngươi đánh thắng được vương hiện tại, lập tức có thể tự mình đá hắn xuống thành vương! Ngay cả giống cái phân phối cũng có tính chất cưỡng chế. Nếu thực lực của giống đực quá mức cường đại, đương nhiên có thể dưỡng một đàn giống cái. Vốn dĩ vương của Hoàng Sư có quyền dưỡng năm giống cái, đương nhiên Sư Cuồng không làm như vậy, hắn chỉ thích khiêu khích giống cái để giống cái chủ động tới cửa cho hắn thượng mà thôi.

Truyền thống của bộ lạc Hoàng Sư chính là người thua lập tức phải làm nô lệ cho bộ lạc Hoàng Sư. Hiện tại Sư Cuồng cũng đã khuếch trương bộ lạc nô lệ đến hơn mười lăm bộ lạc, tổng cộng hơn một ngàn thú nhân, trong đó có một bộ lạc vốn dĩ xếp thứ năm trong mười bộ lạc lớn.

Tuy rằng bộ lạc Di Nguyệt không sợ bộ lạc Hoàng Sư nhưng mà ai cũng không muốn vô duyên vô cớ đi khai chiến, cho nên sau khi nhóm tư tế nghe nói mục đích hắn đến đây đều rối rít thở phào nhẹ nhõm.

Sư Cuồng yêu cầu trong khoảng thời gian hắn ở đây Hải Bối Nhi làm người dẫn hắn đi tham quan.

Tộc nhân trong bộ lạc đều biết sức quyến rũ của Hải Bối Nhi rất lớn, hơn nữa bọn họ tin tưởng chắc chắn Hải Bối Nhi là sứ giả của Thần Thú, cho nên đối với chuyện này cũng không có cảm xúc ghen ghét vớ vẩn, ngược lại còn có chút tự hào. Vương của bộ lạc đứng đầu khuất phục trong tay giống cái của bộ lạc bọn họ, có thể không kiêu ngạo hay sao?

Hải Bối Nhi không có cảm giác kiêu ngạo tự hào nào, nàng chỉ có một chữ để dung đó chính là phiền!

Nhóm cầm thú trong nhà đều cho rằng Sư Cuồng là một đối thủ mạnh, có thực lực, làm không tốt sẽ bắt cóc người bỏ trốn, cho nên mấy ngày nay đều không ngừng làm rồi lại làm nàng, tuyên bố chủ quyền của chính mình.

Vốn dĩ buổi tối đã không được ngủ một giấc nghiêm túc, ban ngày còn phải làm này làm kia cho một tên tự luyến cuồng, thật sự rất phiền!

Hắn bị bệnh tê liệt hay sao mà mỗi lần đều dùng một loại ánh mắt 'vì sao ta ưu tú như thế ngươi lại vẫn không yêu ta' để nhìn nàng! Qua một thời gian lập tức biến thành ánh mắt 'vì sao ngươi biết ta ưu tú lại vẫn không yêu ta'!

Nàng thật sự không có hứng thú với hắn có được không?

Đối với Sư Cuồng mà nói, mấy ngày nay hắn thật tủi thân, rõ ràng hắn chính là giống đực ưu tú nhất. Ngươi xem hắn có nhiều nô lệ, dáng người cao lớn, côn thịt thô dài, vì sao tiểu giống cái này vẫn lạnh nhạt với hắn chứ?

Hơn nữa buổi tối nghe tiểu giống cái ở dưới thân giống đực khác kêu vui sướng như vậy, chính mình lại phải tự loát, cảm giác thật sự không dễ chịu!

Nếu không phải tiểu giống cái rất có cảm tình với bộ lạc Di Nguyệt và bạn lữ của nàng, hắn đã trực tiếp bắt cóc người, cũng không có người nào dám lắm miệng!

Vì sao hắn ưu tú như vậy, Hải Bối Nhi vẫn không yêu hắn chứ?

Ngay cả tự bản thân Sư Cuồng cũng không phát hiện hắn đang nhân nhượng Hải Bối Nhi, đáy lòng tự động loại bỏ phương thức sẽ phá hư ấn tượng tốt đẹp của Hải Bối Nhi với hắn, nếu là bình thường, nơi nào sẽ có nhiều băn khoăn như thế.

Sư Cuồng nghẹn thật lâu cuối cùng mới nghẹn ra một biện pháp, sở dĩ Hải Bối Nhi không chịu nhìn hắn có lẽ vì còn không tận mắt cảm thụ được sự cường đại của hắn, hắn quyết định muốn mời Hải Bối Nhi đi đến bộ lạc Hoàng Sư.

Hắn phải cho giống cái này nhìn xem cái gì mới là cường đại chân chính!

Bộ lạc Hoàng Sư cách bộ lạc Di Nguyệt có lẽ phải đi mất một tháng, dẫn theo Hải Bối Nhi còn không biết phải đi bao lâu, hơn nữa mấy tên cầm thú nhà Hải Bối Nhi cũng theo tới, bọn họ đánh chết cũng không yên tâm Hải Bối Nhi và cái tên giống đực toàn thân viết ta muốn bắt cóc nàng rời đi cùng nhau.

Chính Hải Bối Nhi cũng rất muốn đi đến bộ lạc Hoàng Sư nhìn xem, nói cho cùng đó cũng là bộ lạc lớn nhất, đương nhiên còn có một nguyên nhân chính là nàng không quên nhiệm vụ mình phải làm là trở thành nữ vương thú nhân.

Trên đường không có khả năng là một đường mưa thuận gió hòa, các loại tranh phong ghen ghét, các loại tìm kiếm, muốn phúc lợi của mấy cầm thú căn bản khiến nàng chống đỡ không nổi có được hay không?

"Bối Nhi, đây là trái cây mới vừa hái xuống, vô cùng tươi ngon!" Kim Bằng ỷ vào việc mình biết bay, hái được những quả ngọt chỉ ở ngọn cây mới có thể kết quả, loại này trái cây rất được giống cái hoan nghênh, đương nhiên cái giá chính là một hôn sâu vô cùng hương diễm.

"Bối Nhi, đây là một con cá béo ú ta mới bắt trong hồ sâu bên cạnh, rất bổ thân thể." Đại xà, à không, đã đổi tên thành Hải Giao, con cá hắn cầm trong tay cũng được coi như là mỹ thực số một số hai, cái giá chính là ngực bị đùa bỡn.

"Bối Nhi, đây là..."

Đang bàn về một người tham ăn bị đùa bỡn như thế nào...

Mấy tên cầm thú cố ý vô tình tách Sư Cuồng ra khỏi cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ, không cho hắn tiếp xúc với Hải Bối Nhi, bên ngoài Sư Cuồng vẫn là vẻ mặt vân đạm phong khinh, luôn nở nụ cười phong lưu nhưng mà ánh lửa trong đáy mắt càng ngày càng bốc cao, cứ tiếp tục như vậy Hải Bối Nhi cũng không biết đôi mắt của Sư Cuồng có thể phun lửa hay không?

Đêm khuya.

Sư Cuồng lại một lần nữa bị mấy tên cầm thú bắt chạy đến gác đêm, ngồi ở ngoài sơn động, bóng dáng cô độc ngồi có vẻ vô cùng cao ngạo.

Hải Bối Nhi nhìn thấy cũng cảm thấy mấy người nhà mình quá phận rồi, tính nhẫn nại của Sư Cuồng cũng thật tốt nhưng mà nàng vẫn nên đi an ủi hắn một chút, bằng không thật sự bởi vì  chuyện này mà đánh nhau thật sự không tốt.

"Sư Cuồng." Ngồi ở bên cạnh Sư Cuồng, cầm gậy gỗ khêu cho ngọn lửa lớn một chút.

"Bối Nhi!" Nhìn thấy Hải Bối Nhi chủ động đi tới, Sư Cuồng theo thói quen nở một nụ cười phong lưu, ba phần khiêu khích bảy phần soái khí: "Có phải nhớ ta hay không? Ta đã biết ta ưu tú như vậy, ngươi sẽ không chướng mắt ta!"

Đã biết tên Sư Cuồng này luôn tự luyến như vậy!

"Ta tới muốn nói, ngươi thật sự thích ta sao?" Hải Bối Nhi thẳng tắp nhìn Sư Cuồng, bây giờ Sư Cuồng đối với nàng quyến luyến không quên, không phải là vì lúc trước hắn chưa từng đụng tới giống cái giống như nàng hay sao? Nhưng mà bởi vì những gì đã trải qua, Hải Bối Nhi có thể tiếp thu giao hoan không tình yêu lại không thể tiếp thu cuộc sống mà không hề có tình cảm.

Sư Cuồng một câu cũng không nói nên lời, hắn mạc danh tự biết, nếu mình dựa theo ngày thường trả lời cái gì là thích cái gì là yêu, Hải Bối Nhi tuyệt đối sẽ lập tức xoay người đi, sẽ không lại để ý đến hắn, cho nên hắn không nói ra lời, mặc kệ thật lòng hay không thật lòng.

"Nếu ngươi có đáp án thì nói cho ta, nhớ kỹ, là đáp án thật sự!" Vừa nhìn đã biết sự rối rắm trong lòng Sư Cuồng, nàng hiểu rõ nên cười, cũng không để ở trong lòng, trở về trong huyệt động.

Trong huyệt động, Hổ Hùng và Lang Kỳ biến trở về hình thú, lộ ra cái bụng mềm mại nhất, hai thú ôm thân mình nho nhỏ của Hải Bối Nhi ở chính giữa, trong buổi tối lạnh lẽo làm ấm Hải Bối Nhi. Hai thú khác cũng không nhàn rỗi, gác hai bên cửa động, nếu có địch nhân tập kích, bọn họ lập tức sẽ xé rách hắn trước tiên.

Cuối cùng Sư Cuồng cũng biết nguyên nhân vì sao Hải Bối Nhi chậm chạp không chịu tiếp thu hắn, hắn không có sự  ăn ý và cảm tình giống như bọn họ.

Lần đầu tiên, Sư Cuồng lâm vào trầm tư.

Một đoạn thời gian sau đó, Sư Cuồng trầm mặc rất nhiều, trên mặt không còn là nụ cười tự luyến phong lưu kia nữa, nhiều trầm tư hơn và quan sát nhất cử nhất động của Hải Bối Nhi và bọn họ.

Thời gian lên đường thật sự quá chậm, cho dù phong cảnh có đẹp nhìn hoài cũng sẽ chán, Hải Bối Nhi từ hứng thú bừng bừng lúc bắt đầu đến bây giờ lại uể oải ỉu xìu.

Cuối cùng sau hai tháng rưỡi mới tới bộ lạc Hoàng Sư nhưng mà ở phía xa xa, đoàn người Hải Bối Nhi đã nghe thấy âm thanh rất là ồn ào, giống như là tiếng đánh nhau.

Cảm giác của bọn Lang Kỳ nhanh nhạy hơn một chút nên cũng nghe được rõ ràng hơn rất nhiều. Trong lòng ẩn ẩn có suy đoán không tốt nhưng mà hiện tại khó mà nói ra, cuối cùng vẫn là Kim Bằng chủ động đi thăm dò một chút phía trước, xem  rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Sư Cuồng thật không tốt, thời điểm hắn mời khách nhân tới, bộ lạc Hoàng Sư đã xảy ra rối loạn, quả thực làm trên mặt hắn tối sầm lại.

"Hình như là bộ lạc Hoàng Sư phát sinh chiến tranh với bộ lạc khác..." Kim Bằng có chút muốn nói lại thôi nhìn Sư Cuồng.

"Cùng với bộ lạc nào?" Sư Cuồng cau mày, hắn thật sự nghĩ không ra còn có bộ lạc nào đủ can đảm tuyên chiến với bộ lạc Hoàng Sư, hơn nữa những bộ lạc lớn khác cũng không có khả năng trèo đèo lội suối đến đây đánh bọn họ.

"Hình như... Hình như là bộ lạc nô lệ của các ngươi..." Kim Bằng đã thấy thấp thoáng trong đó hình như có bộ lạc Sài Lang, là bộ lạc đứng thứ năm. Hắn chỉnh sửa lại tin tức nghe được, chính là bộ lạc nô lệ không hài lòng bộ lạc Hoàng Sư nô dịch bọn họ lâu như vậy, muốn mạnh mẽ phản kháng.

Sư Cuồng biết không phải là hình như, mà là chính là, chính là những người vốn dĩ là thủ hạ bại tướng của hắn, hiện giờ còn không muốn đảm nhận tốt nhiệm vụ thú nhân nô lệ. Hừ, chẳng lẽ bọn họ cho rằng chỉ dựa vào bọn họ có thể lật đổ sự nô dịch của bộ lạc Hoàng Sư với bọn họ hay sao!

Sư Cuồng tâm gắn với bộ lạc, hóa thành hình thú, nhìn thoáng qua Hải Bối Nhi rồi chạy như bay về phía bộ lạc.

"Hắn như vậy... Có thể có việc gì hay không?" Theo như nàng biết hiện tại số lượng trong bộ lạc nô dịch Hoàng Sư cũng không phải chỉ có một, hai người, tổng số những thú nhân đó nhiều gấp ba lần bộ tộc Hoàng Sư, chuyện này vẫn chưa tính những người già yếu, bệnh tật không thể chiến đấu và giống cái.

"Yên tâm đi, sức chiến đấu của những thú nhân so ra kém xa toàn tộc Hoàng Sư." Kim Bằng bĩu môi, thế giới thú nhân chính là hiện thực như vậy, ngươi đánh không lại chính là yếu, ngươi mạnh ngươi có thể làm tất cả mọi thứ.

Hải Bối Nhi không phải không nghĩ tới chuyện để thú nhân nhà mình đi hỗ trợ nhưng dù sao chuyện này cũng là chuyện của bộ lạc Hoàng Sư, có quan hệ với Sư Cuồng. Nếu Sư Cuồng là bạn lữ của nàng, nàng còn có lý do hỗ trợ, nhưng mà Sư Cuồng và bọn họ nhiều nhất chính là tương đối quen thuộc mà thôi.

Thẳng đến tận lúc trời tối Sư Cuồng mới đến nghênh đón bọn họ, trong lúc đó  Kim Bằng còn đi xem xét tình hình chiến tranh vài lần, nghe nói có chút thảm thiết, cũng nhìn ra được trên người Sư Cuồng có rất nhiều miệng vết thương, trên mặt cũng có một vết thương.

"Không có việc gì chứ?" Hải Bối Nhi dựa sát vào, vừa thấy thật sự khiếp sợ, bên hông có một vết thương thật dài còn đang chảy máu, chẳng qua màu sắc da thú chỗ đó khá đậm nên nhìn không ra, cũng đừng nói còn có những vết thương lớn lớn bé bé khác nữa.

Tên Sư Cuồng này thật là chết vì sĩ diện, phái một người nào đó tới đón bọn họ không phải được rồi sao, một hai phải chính mình tới. Bất quá trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, người nam nhân này thật sự coi trọng nàng, bằng không bị trọng thương như vậy cũng sẽ không tới, có lẽ cũng sợ bọn họ không được bộ lạc Hoàng Sư coi trọng.

Trong lòng Sư Cuồng lại không yên tâm Hải Bối Nhi, có lẽ nàng thật là sứ giả của Thần Thú, nếu không nguyên nhân tại sao sẽ có nhiều thú nhân giống đực ưu tú như vậy canh giữ ở bên cạnh  nàng, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ mà hãm vào.

Hắn sợ nàng không kiên nhẫn, cứ như vậy rời đi, hắn không yên tâm nên lập tức tới rồi, hắn muốn tận mắt nhìn thấy mới có thể an tâm.

Bộ lạc Hoàng Sư mới xảy ra một cuộc chiến tranh, nơi nơi đều cần phải nghỉ ngơi chỉnh đốn, chỗ để đám người Hải Bối Nhi đặt chân cũng là một nan đề, cuối cùng vẫn là dựng tạm một cái lều.

Rồi bọn họ mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thật ra xét đến cùng vẫn là bởi vì mấy năm nay, bộ lạc Hoàng Sư bạo hành nghiêm trọng, nô lệ lại không ngừng tăng nhiều, vì vậy đãi ngộ càng ngày càng không tốt. Vào mùa đông thậm chí đã chết một số lượng lớn nô lệ, bất mãn trong lòng tích tụ dần dần, cuối cùng bạo phát, trong đó bộ lạc Sài Lang liên hợp mặt với các bộ lạc nô lệ khác, nhân lúc giống đực của bộ lạc Hoàng Sư ra ngoài đi săn, hơn nữa vương của bọn họ lại không ở nhà, bao vây bốn phía đánh một trận.

Cuối cùng là lưỡng bại câu thương, Sư Cuồng vì bộ lạc không có tổn thất, đáp ứng thả tự do cho bọn họ.

Hải Bối Nhi chỉ có một từ, đáng!

Thử hỏi ngoài bộ lạc Hoàng Sư, ai dám chính đại quang minh nô dịch người khác!

Một lần nô dịch chính là toàn bộ bộ lạc!

Hơn nữa mồi lửa của sự kiện lần này tác cũng cẩu huyết muốn chết, chính là một chuyện bình thường, suy cho cùng chỉ là cường đoạt, nhưng mà lại không phải giống đực đoạt giống cái, mà là giống đực đoạt một giống đực khác.

Nghe nói giống đực bị đoạt kia trong bộ lạc Sài Lang, từ nhỏ thân thể đã không tốt, lớn lên tương đối gầy yếu, vì vậy ký kết khế ước với một giống đực tương đối cường tráng, rất nhiều thú nhân cũng là cái dạng này, ở thời điểm giống cái khuyết thiếu sẽ ký kết khế ước với giống đực.

Đoạt cùng thôi đi, tên giống đực tộc Hoàng Sư kia lại không phục giống đực kia không chịu ủy thân với hắn nên cùng vài người khác chơi chết người ta, cuối cùng còn ném thi thể ở trước cửa bạn lữ của người ta.

Hành vi như vậy, ai còn có thể nhẫn, thú nhân của bộ lạc Sài Lang lập tức nổi giận, tuyển một tộc trưởng quyết đoán, lập ra kế hoạch tập kích bộ lạc Hoàng Sư.

Lúc này đây thương vong vô số, thực lực của bộ lạc cường đại Hoàng Sư không sợ chiến tranh nhưng mà cũng không chịu nổi nhân số người ta quá nhiều, một đám còn là không chết không ngừng, tự nhiên không chiếm được chỗ tốt, lúc sau đành phải đàm phán.

"Rầm!"

Hải Bối Nhi quay đầu nhìn lại, thì ra là một tộc nhân của Hoàng Sư không khống chế được sức lực sửa nhà, làm sụp cây cột nhà, xấu hổ đứng không biết làm sao.

Đó là lý do bộ tộc Hoàng Sư cần phải có nô lệ, tất cả đám thú nhân đều phát triển cơ bắp mà không phát triển, tất cả những việc vặt trong cuộc sống đều dựa vào nô lệ, có được một người biết suy nghĩ là Sư Cuồng nhưng đầu óc cũng không dử dụng tốt, cả ngày chỉ biết nghĩ làm thế nào để quyến rũ giống cái.

"Ai..." Thở dài một tiếng, Hải Bối Nhi đi đến bên cạnh thú nhân trẻ tuổi đó.

"Ngươi làm như vậy không được, ngươi phải chôn cây cột này xuống dưới đất, chôn sâu một chút mới có thể đứng thẳng để làm trụ được." Bộ lạc Di Nguyệt cũng có thú nhân sửa nhà, vừa đúng lúc nàng biết một chút.

"A, thì ra là vậy! Cảm ơn, cảm ơn..." Thú nhân có chút ngượng ngùng, mất mặt trước mặt giống cái là chuyện mà một giống đực không muốn xảy ra nhất, nhưng mà giống cái này thật sự rất ôn nhu, rất thông minh~~

Không có ai để ý tới phía sau lưng, cả người thú nhân trẻ tuổi bốc lên bóng khí màu hồng nhạt, nàng còn muốn đi trợ giúp một thú nhân khác.

"Nàng thật sự, thật sự rất ưu tú!" Có lẽ Sư Cuồng cũng không biết ánh mắt của mình có bao nhiêu ôn nhu, đôi mắt nhìn chằm chằm Hải Bối Nhi, cũng chưa từng rời đi.

"Đó là đương nhiên, nàng là kiêu ngạo của bộ lạc Di Nguyệt chúng ta!" Tuy rằng Hổ Hùng rất khó chịu vì tên Sư Cuồng này nhìn Hải Bối Nhi chằm chằm nhưng mà trân bảo của mình được người khích lệ mới có thể lộ rõ trân bảo này có bao nhiêu quý giá, mới có được cảm giác rất kiêu ngạo không phải sao?[QR][/diendanlequydon]

Hơn nữa tạm thời giống đực này còn không đoạt được Bối Nhi của bọn họ!

"Bối Nhi, có phải ngươi cảm thấy ta rất vô dụng hay không?" Hai ngày gần đây tâm tình của Sư Cuồng hạ xuống rất thấp, bộ lạc Hoàng Sư đã không còn địa vị bá chủ như trước kia. Những vị vương trước khi tại vị cũng không phát sinh tình huống như vậy, hắn suy nghĩ có khả năng chính là do hắn không có năng lực, hiện tại một chút tự tin hắn cũng không có.

"Không phải, chuyện này không phải ngươi sai, nô lệ phản kháng là chuyện tất nhiên, chỉ là ngươi vừa vặn đụng phải mà thôi." Vốn dĩ lịch sử thế giới của nàng cũng đã xảy ra chuyện như thế này, nếu người thống trị không tốt, ức hiếp bá tánh, tạo phản là kết quả tất nhiên.

"Ngươi không cần an ủi ta, ta biết..." Sư Cuồng còn muốn tự trách mình một trận thì một đôi cánh tay mềm mại như ngọc ôm lấy eo của hắn, Hải Bối Nhi ôm hắn, có chút giống như lúc hắn còn nhỏ, mẫu thân luôn an ủi hắn.

"Đừng nghĩ linh tinh nữa. Nếu mọi chuyện đã xảy ra còn không bằng ngươi hãy suy nghĩ làm thế nào mới cứu vãn lại mọi chuyện, đó mới là chính sự."

Sư Cuồng trầm mặc, Hải Bối Nhi an ủi rất hiệu quả. Hiện tại hắn đang suy xét như thế nào khiến cho bộ lạc Hoàng Sư bước ra khỏi bóng ma thất bại và sau này làm thế nào có thể phát triển thật tốt.

"Thật ra ta vẫn luôn có một ý tưởng." Hải Bối Nhi không biết hiện tại có phải là một thời cơ chính xác hay không? Thế giới thú nhân này rót vào nội tâm âm u của nàng một tia sáng mặt trời. Ảnh hưởng mà phòng tối gây cho nàng cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Ở chỗ này nàng thậm chí rất ít khi nghĩ đến chuyện báo thù, thú nhân nơi này đơn thuần vàgiản dị làm nàng vô cùng thả lỏng.

Nàng không biết kiến nghị của nàng có phải là một quyết định tốt hay không? Nhưng mà nếu thế giới thú nhân còn tiếp tục phát triển như vậy thì chuyện hủy diệt cũng không còn xa nữa.

Bởi vì sức lực của thú nhân cường đại, căn bản không có nghĩ tới công cụ sản xuất, trước nay đều đi săn dã thú trở về, cũng chưa từng nghĩ tới các loại lương thực cho nên thường vào mùa đông tỉ lệ thú nhân tử vong rất cao.

Hơn nữa giống cái thật sự quá mức ỷ lại vào giống đực, năng lực sinh tồn đơn độc cơ bản không có, chính là chờ giống đực đem đồ ăn đến, đút vào trong miệng bọn họ.

Thiên nhiên cạnh tranh tàn khốc, giống cái giảm bớt chính là bởi vì năng lực các nàng quá thấp. Lại qua thêm một hai trăm năm nữa, đoán chừng giống cái cũng bị diệt sạch, rồi giống đực không có khả năng sinh đẻ, nhiều nhất cũng chờ thêm một lần trăm năm nữa cũng sẽ tuyệt chủng, hoặc là xuất hiện những biến cố khác, ví dụ như có một ít giống đực có thể sinh dục.

Nhưng xác suất của những chuyện kia cực thấp.

Cho dù không có nhiệm vụ cưỡng chế trở thành nữ vương thú nhân, Hải Bối Nhi cũng muốn thay đổi thế giới thú nhân một lần.

"Vì sao chúng ta không đoàn kết các thú nhân lại? Thành lập một bộ lạc lớn, để cho các thú nhân tụ tập ở bên nhau, không có bá chủ, không có nô lệ, không có chiến tranh, chúng ta cùng nhau sáng tạo nền văn minh thuộc về thú nhân chúng ta!" Trong ánh mắt nàng lấp lánh sánh sáng còn trong lòng Sư Cuồng chấn động cực kỳ, không nghĩ tới những lời nói như vậy lại từ trong miệng một tiểu giống cái nói ra.

Ngay cả chính hắn từ trước nay đều không hề nghĩ tới các thú nhân có thể đoàn kết với nhau.

"Ngươi... Như vậy thật sự có được không?" Thế giới thú nhân chưa từng xuất hiện tình huống toàn bộ thú nhân đoàn kết nhất trí, trước nay đều là các bộ lạc chiến đấu với nhau.

"Được hay không phải xem ngươi có nguyện ý hay không!" Hải Bối Nhi tin tưởng chính mình có thể, không thể cũng phải có thể.

Tiểu nhân nhi trước mắt đột nhiên trở nên vĩ đại, lúc này Sư Cuồng thật sự thay đổi cách nhìn với Hải Bối Nhi.

"Nguyện ý, ta nguyện ý!" Hắn muốn đi theo tiểu nhân nhi này. Nếu ngày nào đó thật sự thành công, như vậy hắn và Hải Bối Nhi đều sẽ được tất cả các thú nhân ghi nhớ trong lòng!

Hải Bối Nhi phác thảo ra kế hoạch lớn mà lúc trước bọn họ cũng không nghĩ tới, nàng nói ra những sầu lo đó cũng là chuyện bọn họ không từng suy xét qua.

Sau khi nói ra, thật sự cảm thấy tương lai của thú nhân thật sự có nguy cơ rất lớn.

Thế giới thú nhân chậm rãi truyền ra một tin tức, nghe nói trong bộ lạc Di Nguyệt có một sứ giả do Thần Thú phái tới, nàng có thể dẫn dắt mọi người tìm được rất nhiều thứ có thể làm đồ ăn, cũng có thể ở trong đất tìm ra đồ ăn.

Phía trước bọn họ có nghe nói bộ lạc Di Nguyệt có một sứ giả của Thần Thú dẫn dắt bọn họ vượt qua mùa đông, khiến cho bộ lạc Di Nguyệt không có thương vong, bọn họ nhiều nhất chỉ là tò mò một tí, không có nghĩ nhiều.

Nhưng mà hiện tại không giống nhau, bộ lạc Di Nguyệt không điệu thấp giống như bình thường, thậm chí khuyến khích bọn họ đến bộ lạc tham quan.

Bộ lạc Thỏ là một bộ lạc nhỏ, bọn họ đều là con thỏ, mặc kệ đực cái đều là bộ dáng tinh tế nhu nhược, tính cách của bọn họ cũng vô cùng dịu ngoan. Mặc kệ đực cái đều được những thú nhân khác vô cùng yêu thích.

Bọn họ đã đồng ý lời mời, bọn họ tới nguyên nhân là vì bộ lạc Di Nguyệt nói có thể trồng ra lương thực.

Thú nhân Thỏ tộc không thích ăn thịt, hơn nữa bọn họ rất thích ở trong rừng rậm tìm kiếm trái cây và thực vật linh tinh có thể ăn nhưng mà chưa từng nghe nói thú nhân sẽ gieo trồng mấy thứ này. Nếu thật sự đúng như lời nói, vậy thì tốt rồi, bọn họ cũng không cần thiết phải mạo hiểm sinh mệnh, nguy hiểm đến rừng sâu tìm ăn.

Chờ đến khi bọn họ đến bộ lạc Di Nguyệt đều sợ ngây người, bên ngoài bộ lạc Di Nguyệt trồng một vòng bụi gai, chỉ chừa một cái của ra vào, theo lời bọn họ nói đây là phòng ngừa có dã thú đột nhiên xông tới. Vẻ mặt của thú nhân Thỏ tộc rất hâm mộ, bọn họ cũng rất muốn có một cái, những cái này nhất thích hợp cho bọn họ...

Trong bộ lạc phòng ở cũng mới, nghe nói là lợp ngói gì đó, hơn nữa còn có bó củi để phòng ẩm, phòng côn trùng.

Trong đó bọn họ còn thấy thú nhân của bộ lạc Hoàng Sư, rất nhiều thú nhân trong Thỏ tộc đều sợ tới mức run lên cầm cập. Nhưng mà thái độ bộ lạc Di Nguyệt đối đãi với bọn họ và bộ lạc Hoàng Sư giống nhau như đúc, bên ngoài bọn họ không nói cái gì nhưng trong lòng vẫn thở dài một hơi nhẹ nhõm. Ở phương diện này bộ lạc Di Nguyệt vẫn làm tương đối tốt.

Sau khi thú nhân Thỏ tộc tham quan toàn bộ bộ lạc, quả thực chính là các loại hâm mộ đến chảy nước miếng, cái gì mà quả ngọt, các loại nấm, còn có phòng gạch... Nhìn đi nhìn lại chính mình ăn cái gì, ở cái gì, quả thực không thể nghẹn khuất!!!

Uyển chuyển tỏ ý bọn họ muốn ở lại học tập, kinh hỉ khi bộ lạc Di Nguyệt cũng không cự tuyệt, rồi sau đó bọn họ mới biết đó là sứ giả đại nhân của Thần Thú trong truyền thuyết nói, đó là tạo phúc cho thế giới thú nhân, không thể giấu diếm.

Bọn họ đột nhiên rất muốn gặp sứ giả Thần Thú!

"Bối Nhi, hôm nay còn muốn ra ngoài nữa sao?" Một tiếng nói hùng hậu lại khiến cho Thỏ tộc nhát gan hoảng sợ, thấy tận mắt lại càng run sợ. Kia, kia không phải tộc Hoàng Sư sao?

"Ta muốn đi đến rừng rậm... A... Buông ta ra..." Hải Bối Nhi còn không kịp nói hai câu đã bị khiêng trở về, thật nghẹn khuất, nàng không muốn cả ngày bị bạch bạch bạch...

"Đó chính là sứ giả, Hải Bối Nhi." Một tộc nhân bộ lạc Di Nguyệt đứng bên cạnh giới thiệu, rõ ràng chuyện như vậy hắn thấy thường xuyên.

...

Hai mươi năm sau, thú nhân các bộ lạc liên hợp lại sáng lập một đế quốc, tên đế quốc này là -- Đế quốc Bối Nhi! [QR][diendanlequydon]

Mà Bối Nhi chính là nữ vương của đế quốc này, nàng và năm thú nhân giống đực cùng nhau khai sáng đế quốc, tiến đến thời đại hưng thịnh của thú nhân!

Hải Bối Nhi trải qua những ngày tháng vô cùng dễ chịu, mỗi ngày đều bị mấy giống đực thân thể khoẻ mạnh vây quanh, không thể không dễ chịu a ~~~

Nhưng mà trong lòng mấy cầm thú này vẫn có chút tính toán, đó chính là không biết đến thời điểm nào mới có thể dùng hình thú làm chuyện xấu hổ với tiểu giống cái thủy linh (trong veo như nước) nhà mình nữa~~~

Nhưng mà chuyện bọn họ đều không nghĩ đến chính là người thứ nhất lại là đại xà Hải Giao luôn không có bất cứ cảm giác uy hiếp nào!!!

- -- ------ ta là phân cách tuyến ân ái --- -----

"Bối Nhi ~~~" Hải Giao rất thích làm nũng với Hải Bối Nhi, đặc biệt là lúc đang làm tình, có lẽ trong lòng vẫn có chút chim non tình kết với Hải Bối Nhi đi.

"Xảy ra chuyện gì?" Bởi vì dáng vẻ và tính cách của Hải Giao, Hải Bối Nhi thật sự không thể làm mặt lạnh với hắn được, mỗi lần thấy Hải Giao yếu ớt làm nũng hoặc là vùi đầu ở trên của nàng vai cọ xát, lập tức nàng sẽ mềm lòng đến rối tinh rối mù.

"Bối Nhi, ta muốn ngươi ~~~" Dùng sức cọ cọ bả vai Hải Bối Nhi, trên người Bối Nhi vẫn thơm ngào ngạt như vậy, thật thoải mái!

"Ngươi... Loại chuyện này làm sao có thể nói ra khỏi miệng như thế...?" Tuy rằng đã làm rất nhiều lần nhưng mà trong lòng vẫn có chút cảm thấy xấu hổ và mất thể diện có được không? Mỗi một lần Hải Giao đều phải cầu xin như vậy trước, nàng cảm thấy được tôn trọng đồng thời cũng sẽ thẹn thùng.

"Có cái gì phải xấu hổ, không phải ngươi rất thích sao?" Hải Giao chớp chớp mắt, đại hài tử này vẫn không thay đổi một chút nào, vĩnh viễn đều sẽ nói thật.

"Ngươi..."

"Chúng ta làm đi, làm đi, làm đi mà~~~"

"... Được rồi..." Gương mặt sớm đã đỏ bừng, kéo dài đến tận lỗ tai và cổ, nhìn thập phần mê người.

Hải Giao vừa nghe Hải Bối Nhi đồng ý, đôi mắt sung sướng nheo lại, tâm tình rất tốt, hắn đã biết chiêu này đối với Hải Bối Nhi là hữu dụng nhất!

Hải Giao hôn môi vô cùng dịu dàng, một chút cũng không thô lỗ giống như những giống đực khác, ngược lại rất là để ý đến cảm thụ của Hải Bối Nhi. Đầu tiên là nhẹ nhàng liếm láp cánh môi, không có khoảng cách trao đổi hô hấp với nhau, từ cuống lưỡi đến đầu lưỡi đều không buông tha, tỉ mỉ lại nhiệt tình, dịu dàng ngậm lấy, chơi đùa, liếm mút thẳng đến khi đầu lưỡi của Hải Bối Nhi cũng tê dại, sắp không thể hô hấp mới buông tha cho nàng.

Lúc này Hải Bối Nhi sớm bị hôn đến thất điên bát đảo, cả người mềm mại, trên mặt ửng hồng ái muội, trong ánh mắt hàm chứa sương mù, thật sự là một bộ dáng hoạt sắc sinh hương*.

*Hoạt sắc sinh hương hay sống sắc sinh hương: Miêu tả nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của một bông hoa (đây là phép ẩn dụ, miêu tả sắc đẹp sống động của Hải Bối Nhi).

"Bối Nhi, ngươi thật đẹp!" Hải Giao cởi váy da thú của nàng ra, mỗi một lần thấy thân thể của Hải Bối Nhi, hắn đều cảm thấy 'làm sao lại có một thân thể hoàn mỹ như vậy'. Hắn hôn thân thể Hải Bối Nhi giống như giáo đồ thành kính hôn giày của thần, dùng miệng mình quỳ lạy thân mình hoàn mỹ này.

Dọc theo cổ xuống phía dưới, dừng lại ở cặp nhũ tiêm nở nàng vì ngày ngày đêm đêm được đùa bỡn, đầu lưỡi trêu đùa nhũ hoa đỏ bừng. Khi thì dùng hàm răng ma sát khi thì ngậm trong miệng, thẳng đến khi nhũ hoa bị đùa bỡn đến sưng đỏ mới buông ra, rồi tiếp tục đi yêu thương một bên khác.

Tay cũng không nhàn rỗi, ngón tay cắm vào trong tiểu huyệt, phát ra tiếng nước "bẹp bẹp" dâm đãng. Nghe được âm thanh đó, Hải Bối Nhi càng thêm xấu hổ, dùng sức kẹp chặt đùi lại nhưng lại càng cảm nhận rõ ràng ngón tay của Hải Giao gãi gãi, đùa bỡn tiểu trân châu của nàng, ngón tay trong tiểu huyệt cong lại. A... Hai ngón tay kia chọc tới chỗ đó rồi...

"A... Không cần... Muốn, đúng... Đúng rồi... A..."

Sau một hồi bị đùa giỡn, Hải Bối Nhi đạt cao trào lần đầu tiên.

"Bối Nhi, thoải mái không?" Có lẽ lần đầu tiên của hai người tạo thành bóng ma tâm lý cho Hải Giao, mỗi một lần hắn đều sẽ hỏi Hải Bối Nhi có thoải mái hay không, nhất định phải chơi đùa đến khi Hải Bối Nhi thoải mái mới thôi.

"Ừ, ta còn muốn~~~" Tuy rằng đã cao trào một lần nhưng mà lúc trước thân thể của Hải Bối Nhi bị nhóm cầm thú đâm vào rút ra đã thành thói quen, sau khi cao trào ngược lại càng cảm thấy trống rỗng, muốn Hải Giao dùng côn thịt của hắn lấp đầy nàng, bắn đầy vào nàng.

"Bối... Bối Nhi, ta muốn ở hình thú giao phối với ngươi!" Mấy ngày nay bọn Lang Kỳ, Hổ Hùng vẫn luôn từng ngày từng khắc ấp ủ kế hoạch này, nghe nói hình thú làm tình càng thêm kích thích, hơn nữa không biết là ai nói, thú thân giao phối hoài hài tử là chuyện tốt không thể nghi ngờ.

"Không được!" Đừng nói chuyện Hải Bối Nhi nàng ở thế giới ban đầu chưa bao giờ xem AV hay thịt văn, nàng vừa thấy người thật đều cảm thấy ghê tởm, càng đừng nói Trần Nghị chỉ làm tình có lệ với nàng. Tuy rằng hiện tại nàng mở mang chút ít nhưng mà không có nghĩa là nàng muốn tiếp thu thú giao!

"Bối Nhi, ta muốn mà ~~~" Hải Giao lấy thủ đoạn làm nũng lúc trước ra, muốn Hải Bối Nhi mềm lòng nhưng mà Hải Bối Nhi vẫn luôn không đáp ứng.

"Không thể, bình thường các ngươi dùng hình người cũng đã làm cho phía dưới của ta đau đớn, ta không đồng ý!"

"Bối Nhi, thật nhiều giống cái đều đã làm như vậy, bọn họ đều không có chuyện gì, ngươi đáp ứng đi mà ~~~"

Hải Bối Nhi dùng sức lắc đầu, vẫn không đáp ứng, trong lòng Hải Giao có chút thất vọng, uể oải ỉu xìu dựa vào trên người Hải Bối Nhi.

Hải Bối Nhi luôn luôn không có cách nào tiếp thu hình thú nhưng mà lúc trước đã bị Hải Giao khiêu khích ra tình dục, lúc này trên không ra trên, dưới không ra dưới, khó chịu muốn chết.

"Hải Giao, hình người cũng rất vui vẻ không phải sao? Ngươi cũng không muốn dọa đến ta đúng không? Chúng ta làm đi, được không? Ngươi xem tiểu huyệt của ta đều là nước, muốn ngươi yêu thương ta thật tốt!" Hải Bối Nhi không phát hiện ra hiện tại giới hạn của nàng chậm rãi mở rộng, không bao giờ là... nữ tử ngây thơ ngay cả AV cũng không tiếp thu được như trước nữa.

Hải Bối Nhi chủ động tách tiểu huyệt của mình ra cho Hải Giao nhìn x, hai múi thịt hồng hồng mị hoặc bên trong chậm rãi mấp máy, dâm mỹ lại xinh đẹp, xinh đẹp trí mạng giống như hoa anh túc.

Hạ thân của Hải Giao vốn dĩ vẫn luôn gắng gượng, thấy hình ảnh như vậy càng thêm trướng đau, hắn cởi bỏ da thú, thả côn thịt thật lớn của mình ra.

Côn thịt của hắn đẹp nhất trong mấy cầm thú, béo mập phấn nộn, kích cỡ cũng không nhỏ, giống như là một cái cây bằng ngọc màu hồng xinh đẹp, sạch sẽ dễ ngửi.

Hải Bối Nhi đối với chuyện lúc nãy không đáp ứng thú giao có chút áy náy, chủ động nắm cây côn thịt xinh đẹp trong tay, chậm rãi chuyển động rồi mới dẫn đường cho côn thịt cứng rắn đi vào tiểu huyệt của mình, đôi mắt Hải Giao nhìn nàng chằm chằm, Hải Bối Nhi nhếch môi cười, tiểu huyệt chủ động nuốt côn thịt vào.

Đôi mắt của Hải Giao lập tức đỏ bừng, cảnh tượng này thật quá mê người, hắn nhìn giống cái mình yêu thương nắm côn thịt của hắn trong tay, dùng tiểu huyệt từng chút từng chút ăn vào, đến tận khi hai viên trứng chạm vào da thịt của nàng, hắn cảm giác một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, côn thịt ở trong tiểu huyệt lại trướng lớn thêm một vòng.

"A... Ăn hết rồi... Thật lớn... Ưm, như thế nào lại biến lớn nữa... Thật căng..." Những lời nói dâm đãng không ngừng phát ra từ trong miệng Hải Bối Nhi, Hải Giao bị kích thích rất lớn, hai bàn tay to dùng lực trên eo Hải Bối Nhi, khống chế lực đạo đâm vào rút ra.

Tuy Hải Giao luôn chú ý, cố gắng không làm Hải Bối Nhi khó chịu nhưng côn thịt lớn như vậy, căng đến nỗi Hải Bối Nhi vô cùng khó chịu, cái miệng nhỏ phát ra từng trận từng trận rên rỉ, giống như cầu xin lại giống như cổ vũ.[QR][diendanlequydon]

Mật dịch từng trận từng trận trào ra, tiểu huyệt càng ngày càng được bôi trơn, tiếng nước va chạm vang vọng toàn bộ trong nhà, vô cùng dâm mĩ.

"A... Thật căng... Thật thoải mái... Lại tới... A... Không muốn... Nơi đó không muốn..."

Trong lúc vô ý đụng vào một điểm làm Hải Bối Nhi vừa thống khổ lại vừa vui sướng, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, trong miệng cự tuyệt giống đực, không cho hắn va chạm vào điểm này lần thứ hai nhưng thân thể lại vô cùng thành thật, eo nhỏ không ngừng vặn vẹo thúc giục Hải Giao tìm về điểm này.

Hải Giao hung hăng dùng sức đụng vào nơi đó, hưởng thụ tiểu huyệt giống cái dưới thân không ngừng kịch liệt mấp máy dùng sức cuốn lấy côn thịt của hắn, dùng sức kẹp chặt đến sảng khoái.

"A... Sắp tới... Không được... Ta không được... A... Tới... A..."

Một tiếng thét chói tai, Hải Bối Nhi lại lần nữa đạt tới cao trào, chuyện này khiến nàng thật sự mệt mỏi, nhắm mắt lại cảm nhận dư vị của cao trào.

Côn thịt của Hải Giao vẫn thẳng tắp ngẩng lên, hắn nhẹ nhàng rút ra, nhìn thấy đôi mắt của Hải Bối Nhi nhắm lại, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng.

Chỉ thấy hai chân Hải Giao hợp lại với nhau, từ phần eo bắt đầu chậm rãi xuất hiện vảy bao quanh, rõ ràng là một cái đuôi rắn. Lúc này Hải Giao là nửa xà nửa người, rõ ràng là muốn thừa dịp Hải Bối Nhi không chú ý, muốn dùng nửa thú giao phối với Hải Bối Nhi.

Đuôi rắn ước chừng dài hai mét, ở phía dưới bụng nhỏ xuất hiện hai côn thịt màu hồng nhạt, kích cỡ ước chừng không chỉ lớn hơn một vòng so với hình người, Hải Giao chậm rãi dựa vào Hải Bối Nhi, dưới tình huống không kinh động đến nàng, lần thứ hai đâm côn thịt phía trên vào tiểu huyệt.

"Ưm... A... Thật trướng... Không cần... Ưm... a..." Hải Bối Nhi không mở mắt, cũng không có phát giác ra chuyện gì không đúng, chỉ là âm thầm cảm thán côn thịt của Hải Giao lại lớn hơn một vòng nhưng như vậy cũng đã bỏ lỡ thời cơ phản kháng tốt nhất.

Hải Giao cũng không phải ngốc manh giống như bề ngoài thoạt nhìn như vậy, hắn từng bước từng bức một làm cho Hải Bối Nhi thả lỏng cảnh giác, rồi mới đạt tới hắn mục đích hắn muốn, thú giao.

Nhưng mà thân người đuôi rắn, hắn cũng có hai côn thịt, một cái cũng có thể giao phối bình thường nhưng mà hắn muốn cả hai côn thịt đều cảm thụ được sự tốt đẹp của Hải Bối Nhi.

Bàn tay to tách hai chân Hải Bối Nhi ra, bế nàng lên, làm hai chân thon dài bám vào trên eo của hắn, đuôi rắn thuận thế quấn thân thể hai người ở cùng một chỗ.

"A... Hải Giao, ngươi lại... A... Ngươi... Cầm thú, mau buông ta xuống..." Lúc này Hải Bối Nhi mới mở mắt, thấy Hải Giao đã hóa thú, bị dọa đến mức la to, tay nhỏ dùng sức vỗ Hải Giao, liều mạng muốn tránh thoát nhưng mà đuôi rắn cuốn chặt như vậy, căn bản tránh thoát không thoát.

"Bối Nhi, nếu không phải ngươi không đồng ý, ta đã muốn làm ngươi như vậy từ lâu!" Hải Giao cũng sẽ không buông tha mỹ thực trước mắt, hung hăng hôn cái miệng nhỏ đang nói lời cự tuyệt, trao đổi nước bọt với nhau, hạ thân đồng thời va chạm mãnh liệt.

Phía trên là hôn sâu, không có cách nào hô hấp, phía dưới mạnh mẽ đâm vào rút ra, Hải Bối Nhi không cách nào cự tuyệt, đành phải cùng nhau trầm luân, tiến vào vực sâu dục vọng, không có cách nào thoát ra được.

Cây côn thịt phía trên của Hải Giao đâm vào rút ra mấy chục lần rồi mới rút toàn bộ ra, trong nháy mắt rời khỏi, tiểu huyệt hung hăng co rút lại một phen, rất không muốn côn thịt rời đi.

"Ngươi xem, ngươi cũng vô cùng khát vọng ta!" Hải Giao tách ra, cách một chút để Hải Bối Nhi có thể nhìn thấy rõ tiểu huyệt muốn mà không được, đang co rút lại, cùng với hai côn thịt dưới hạ thân của cầm thú!

Hai... hai... hai... hai cây!!! Chuyện này thật sự đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của nàng, vì sao lại có hai cây??? Hơn nữa mỗi một cây đều lớn như vậy, chuyện này rốt cuộc là vì sao???

"Không cần, ngươi nhanh buông ta ra, ta không cần. Hu hu hu, ngươi... Tên cầm thú này!" Hải Bối Nhi lập tức thanh tỉnh, lại bắt đầu giãy giụa, đó là hai cây, hai cây a, cùng đâm vào sẽ chết người!!!

"Bối Nhi, ta sẽ không thương tổn ngươi, ngươi tin tưởng ta!" Hải Giao có chút sốt ruột, không biết vì sao Hải Bối Nhi muốn phản kháng kịch liệt như vậy, rõ ràng Xà tộc đều lcó hai cây côn thịt, thậm chí có giống cái rất thích thú nhân Xà tộc cũng là vì thú nhân Xà tộc có hai côn thịt, lúc ân ái có thể một lần thỏa mãn hai chỗ... Khụ khụ...

Vốn dĩ hắn không biết chuyện này nhưng mà không chịu nổi những cầm thú khác xúi giục, vẫn luôn bên tai hắn nói nhân thú kích thích thế nào còn mạnh mẽ phổ cập tri thức cho hắn, nói thú nhân Xà tộc được hoan nghênh ra sao.

Hải Bối Nhi nhất thời bị kích thích quá độ, Hải Giao phải dỗ giành một hồi lâu mới dần dần thả lỏng lại.

"Vậy ngươi phải nhẹ nhàng một chút..." Cái mũi, đôi mắt đều hồng hồng, thật đáng thương, Hải Giao liên tục nói được, không nghĩ tới chuyện này sẽ càng kích phát thói hư tật xấu của cầm thú, muốn càng dùng sức hung hăng khi dễ nàng, làm nàng ở dưới thân của mình càng khóc thút thít đáng thương hơn.

Lúc này chỉ có côn thịt phía trên hưởng dụng tiểu huyệt mà côn thịt phía dưới khi côn thịt phía trên đâm vào rút ra sẽ chọc vào bụng nhỏ của Hải Bối Nhi, côn thịt trong bụng cảm giác như muốn phá bụng chui ra. Nàng có một loại ảo giác, hai cây côn thịt đều đang đâm mạnh vào trong bụng nàng.

"Hô, thật chặt... Bối Nhi, ngươi sờ sờ côn thịt này cho ta đi~~ Ngươi xem hắn không được ngươi yêu, thật đáng thương mà!" Đi theo bên cạnh Hải Bối Nhi, hỗn lâu với mấy cầm thú, Hải Giao cũng học được cách vô sỉ và không biết xấu hổ của bọn họ, cầm tay nhỏ của Hải Bối Nhi sờ côn thịt bị bỏ quên.

"Thật căng... Ưm, ngươi chậm một chút... A... Thật sâu, a... Bụng có cảm giác muốn rách... A..."

Cảm giác hai cây côn thịt đều được kích thích thật sự quá tốt, Hải Giao càng thêm dùng sức, Hải Bối Nhi vừa vuốt ve một cây côn thịt của hắn vừa bị hắn đâm vào tiểu huyệt, cảm quá kích thích khi làm tình với nửa người nửa thú quá mức mãnh liệt. Dưới sự kích thích này, Hải Bối Nhi lại lần nữa đạt cao trào nhưng mà một lần Hải Giao cũng chưa bắn ra.

Ngón tay của Hải Giao sờ lên tiểu cúc hoa ở phía dưới tiểu huyệt, mặc kệ là tiểu huyệt hay là cúc hoa của Hải Bối Nhi đều có màu hồng phấn xinh đẹp, Hải Giao muốn thử xem cảm giác của phía sau như thế nào, dù sao hắn cũng có hai cây côn thịt, có thể đồng thời lấp đầy hai lỗ nhỏ của Hải Bối Nhi!

Hải Bối Nhi trải qua ba lần cao trào đã mơ màng sắp ngủ, nơi nào còn sức lực ngăn lại chuyện cầm thú muốn làm, hiện tại nàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, quản hắn muốn làm nhanh như thế nào làm gì!

Bởi vì sợ côn thịt của mình quá lớn sẽ tổn thương đến Hải Bối Nhi, Hải Giao thật cẩn thận để tiểu cúc hoa mở rộng, đến tận khi tiểu cúc hoa kiều nộn có thể chứa được bốn ngón tay của hắn, hắn mới chậm rãi rút côn thịt ra, rồi hai cây côn thịt mới nhắm ngay hai cái lỗ nhỏ, chậm rãi đâm vào.

"A a a... Quá nhiều... Thật căng..." Hậu huyệt bị căng có chút đau đớn, ẩn ẩn có cảm giác bị căng đến nứt ra rồi.

Tiểu huyệt của Hải Bối Nhi trời sinh có nếp gấp thịt nhiều, côn thịt cắm vào giống như phá vỡ tần tâng lớp lớp chướng ngại nhưng mà khi toàn bộ côn thịt hoàn toàn đi vào lập tức sẽ cảm giác hàng ngàn hàng vạn cái miệng nhỏ đang liếm mút, mà cảm giác ở hậu huyệt hoàn toàn không giống, quả thực chính là thuận lợi, trơn nhẵn, hai côn thịt của Hải Giao được hai địa phương không giống nhau chứa đựng, cảm giác tương đồng duy nhất chính là chặt.

"Bối Nhi, thật sung sướng... Ưm, thoải mái không?" Hậu huyệt bị đâm vài cái, Hải Bối Nhi sẽ tự mình tiết ra dịch bôi trơn, đạt được khoái cảm, Hải Bối Nhi tất nhiên không hề bài xích, ngược lại còn có chút thuận theo nghênh hợp, nghe thấy Hải Giao hỏi lập tức gật đầu, nàng cũng là lần đầu tiên sảng khoái như vậy.

Đâm vào rút ra vài trăm lần, cuối cùng Hải Giao cũng bắn lần đầu tiên, vài phút bắn tinh, từng đợt, từng đợt bắn đầy hai lỗ nhỏ của Hải Bối Nhi, bụng Hải Bối Nhi dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ phình lên.

"A a a... Quá nhiều... Không chứa nổi..." Tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong tử cung, Hải Bối Nhi lại một lần được đưa lên cao trào, sau phản ứng lại chính là một bụng đầy tinh dịch ấm áp, ngay cả cúc hoa cũng đều là tinh dịch.

Hải Giao rút hai côn thịt có chút mềm nhũn ra, tinh dịch không có côn thịt lấp kín cũng chảy ra theo, tiểu huyệt, hậu huyệt và trên đùi của Hải Bối Nhi tất cả đều dính tinh dịch của hắn. Đôi mắt của Hải Giao trầm xuống, hai cây côn thịt lần thứ hai cứng rắn lên...

"Bối Nhi, thoải mái như vậy chúng ta lại làm một lần đi..."

"Hỗn đản... Ưm..."

End....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro