Quyển 3- chương 7->15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin Hải Bối Nhi biến thân truyền đi rất nhanh, những thú nhân giống đực trẻ tuổi chưa có bạn lữ đi săn về sẽ đến nhà Tế Tự lấy lòng Hải Bối Nhi.

Ba nhũ mẫu Tế Tự biết Hải Bối Nhi rất được hoan nghênh, đối với chuyện này cảm thấy rất vui mừng, dù sao đợi đến khi Hải Bối Nhi trưởng thành lại có thể vì bộ lạc tăng thêm thành viên mới, thế là cười híp mắt biểu hiện để cho nàng tự xử lí.

Hải Bối Nhi đang khó cả đôi đường, Hổ Hùng lại tới nữa. Mặc kệ ở nơi nào thì tiêu chuẩn thú nhân giống cái kén chồng chính là thú nhân giống đực có cường đại hay không, hoặc hợp mắt mình thế là được, thú nhân càng cường đại lại càng được thú nhân giống cái nhìn trúng. Hổ Hùng và Lang Kỳ là thú nhân giống đực trẻ tuổi và cường đại nhất trong bộ lạc, những thú nhân giống đực khác vừa nhìn thấy Hổ Hùng tới cũng biết mình không có cơ hội nên tự giác đi ra ngoài.

Hổ Hùng đe doạ những thú nhân khác một phen, tiểu giống cái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy sao có thể bị những người khác cướp đi, dù biết sau này tiểu giống cái này sẽ không chỉ có mình hắn bầu bạn, hắn cũng muốn làm người đầu tiên ký kết khế ước!
"Tiểu giống cái, ta đã nói với nàng, trong bộ lạc này ta trẻ tuổi nhất, cường tráng nhất, săn thú nhiều nhất chính là ta, ta sẽ không để cho nàng đói bụng, nàng xem thử nơi này còn có da chồn mới bắt làm cho nàng một cái váy da chồn nhé?" Tại sao Lang Kỳ lại may mắn như vậy, nhìn xem làn da tiểu giống này thật trắng mềm, xem lỗ tai và cái đuôi kia thật đáng yêu, nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại kia nếu như bàn tay nhỏ bé này vuốt ve nơi đó thì sung sướng biết bao nhiêu.....

Trên gương mặt trắng nõn của Hải Bối Nhi hiện lên một tầng đỏ ửng, thế giới thú nhân cầu yêu thật sự là đơn giản thô bạo, nhìn dáng vẻ này của Hổ Hùng giống như nàng đồng ý một cái là lập tức lôi kéo nàng ân ái, nhìn xem hiện tại đã lôi kéo tay nhỏ bé của nàng không buông rồi. Không trách được nhiệm vụ thứ nhất phải ghi rõ tinh dịch ưu tú, thế giới thú nhân thật dễ dàng quyến rũ giống đực mà......

"Vậy ngươi có thể cho ta một vài con mồi hay không, ta có cách bảo tồn thức ăn, ta muốn thí nghiệm một chút." Mặc kệ Hải Bối Nhi là vì lý do gì, một khi đón nhận con mồi của thú nhân giống đực thì chính là đón nhận thú nhân giống đực này.

"Được được được, ta sẽ đưa tới cho nàng ngay, mới vừa rồi ta còn đánh một con trâu!" Hổ Hùng quá đỗi vui mừng, không nghĩ đến tiểu giống cái thoáng một cái đã tiếp thu hắn. Hắn nghe thấy giọng nói mềm mại này chỉ muốn lập tức ôm tiểu giống cái về nhà, nhưng hắn không phải thằng ngốc Lang Kỳ kia, vừa nhìn thấy tiểu giống cái cái gì cũng không hiểu hắn cũng không muốn hù tiểu giống cái sợ.

Thế là lúc Lang Kỳ tới nhìn thấy Hổ Hùng sắc mặt phơi phới vuốt ve bàn tay nhỏ bé của tiểu giống cái, thấy đỏ cả mắt.

Hôm nay tâm trạng của Lang Kỳ rất tốt, ai bảo tối ngày hôm qua hắn và tiểu giống cái làm, mặc dù không có làm đến cuối cùng nhưng dầu gì cũng ăn được một chút thịt vụn! Thế là hưng phấn hơn bình thường đánh thêm ba con mồi, tính toán trở về tranh công, nhưng vừa về nhà thấy trống rỗng, tiểu giống cái đã chạy mất!

Hàng xóm của hắn cũng là một giống đực độc thân, hắn ta cười nhạo hắn quá thô bạo hù người khác chạy mất, còn không đi nữa tiểu giống cái sẽ của Hổ Hùng người ta mất rồi!

Hắn vội vội vàng vàng đến nhà Tế Tự, vừa nhìn đã thấy hình ảnh Hổ Hùng và Hải Bối Nhi ân ân ái ái!

"Hổ Hùng! Ngươi lại dám ở sau lưng ta cướp tiểu giống cái của ta!" Tiếng gầm giận dữ truyền đến làm Hải Bối Nhi sợ hết hồn. Nhìn thấy là Lang Kỳ, gương mặt lại đỏ lên.

Lang Kỳ bỗng chốc biến thân thành Ngân Lang giống như là muốn đánh nhau một trận với Hổ Hùng, Hổ Hùng cũng lập tức biến thân, một lang một hổ khẩn trương nhìn nhau.

Hải Bối Nhi cũng không hy vọng bọn họ đánh nhau thật, hai bên tổn hại thì làm thế nào, như vậy ngày mai còn đi săn được sao?

"Các ngươi không nên đánh nhau, còn đánh nhau nữa ta... ta sẽ đi tìm giống đực khác!" Hải Bối Nhi không thể làm gì khác hơn là tung ra Đại Sát Chiêu, ngăn cản hai giống đực này đánh nhau.

Vừa nghe thấy Hải Bối Nhi muốn đi tìm giống đực khác làm sao còn nhớ được đánh nhau, trực tiếp dùng bộ dạng thú tính này quay về phía Hải Bối Nhi làm nũng, ngươi gặp qua Cự Lang làm nũng như chó vẫy đuôi chưa? Gặp qua Cự Hổ tựa như mèo cọ người chưa? Thấy qua chưa?

"Vậy về sau các ngươi không thể đánh nhau!" Hải Bối Nhi nhẹ nhàng nói với hai con mãnh thú, ôm cái đuôi của mình sờ sờ đầu hai con mãnh thú.

Tiểu giống cái thật là đáng yêu! Tại sao có thể có giống cái đáng yêu như vậy!

Hai con mãnh thú biến thân thành hình người, Hổ Hùng ôm lấy Hải Bối Nhi, "Tiểu giống cái, chúng ta đi ký kết khế ước có được hay không?" Hải Bối Nhi yêu kiều, Hổ Hùng bất tri bất giác liền hạ thấp giọng nói muốn lừa gạt nàng cùng đi ký kết khế ước.

"Còn có ta, muốn ký kết cũng là ta trước, Hổ Hùng ngươi tính là cái gì?" Lang Kỳ cũng không muốn Hổ Hùng cùng nàng đi trước một bước, phải biết tiểu giống cái là hắn nhặt về, lần đầu tiên thân mật cũng là cùng với hắn, nơi nào đến phiên Hổ Hùng!

"Thứ nhất ta có tên, Hải Bối Nhi. Thứ hai ta còn chưa có trưởng thành, không nên ký kết khế ước với các ngươi. Tế Tự nhũ mẫu nói rồi, ký kết khế ước với các ngươi sẽ bị Lang Kỳ khi dễ như tối hôm qua!" Cái miệng nhỏ nhắn cong lên đỏ bừng, gương mặt không vui, nói như vậy không phải mỗi ngày bắp đùi của nàng đều phải hồng hồng?

"Sẽ không, ta sẽ không!"

"Ta cũng sẽ không như vậy!"

Hai con thú vội vàng tỏ vẻ trung thành, Hải Bối Nhi thật không tin bọn họ, tránh thoát bỏ chạy vào trong nhà, như thế nào đi nữa cũng phải dè dặt một chút.

Hổ Hùng rất nhanh đưa con trâu nước to lớn kia tới, Lang Kỳ vừa nhìn cũng gấp gáp tặng một con linh lộc.

"Bối Nhi, con thu lễ thì sẽ là người của bọn hắn!" Đại Tế Ti trêu ghẹo, sống chung với Hải Bối Nhi một đoạn thời gian, bọn họ đều coi nàng như con của mình, tự nhiên cũng hi vọng con của mình có bạn đời cường tráng bảo vệ.

"Con mới không cần bọn họ dễ dàng như vậy đã có thể ký kết khế ước, như vậy bọn họ sẽ ngày ngày khi dễ con! Hơn nữa, nhũ mẫu à, con đã có cách có thể bảo tồn thịt để ăn, để người trong bộ lạc có thể không đói bụng vào mùa đông!" Hải Bối Nhi làm nũng với ba nhũ mẫu Tế Tự.

"Thật?" Nếu như là thật, vậy thì thật sự là Thú Thần hiển linh.

"Thật chứ!" Dĩ nhiên, chẳng phải là thịt khô sao, nàng đúng là biết lý thuyết.

Dù là biết lý thuyết, Hải Bối Nhi cũng lãng phí một nửa con trâu mới chuẩn bị xong, nếu không phải là không nắm giữ tốt lượng muối thì cũng là vấn đề thế lửa. Cuối cùng sau đó cũng chuẩn bị xong thịt khô. Nàng biết củi cũng sẽ ảnh hưởng mùi vị thịt, thế là nhờ Hổ Hùng và Lang Kỳ tìm kiếm củi có mùi thơm trở lại cho nàng, quả nhiên bó củi có mùi thơm làm ra thịt khô có tư vị tốt hơn bó củi bình thường nhiều.

Để hơn mười ngày không có hư, chỉ là khá mặn nhưng dùng nước nấu nhừ vẫn là ăn rất ngon. Ba Tế Tự đều rất vui mừng, như vậy thì không cần lo lắng vấn đề mùa đông thịt để ăn bị hư nữa, triệu tập cả giống cái và một vài giống đực lực chiến đấu thấp của bộ lạc cùng nhau vì mùa đông chế luyện thịt khô.

Không tới nửa tháng là đến mùa đông, Hải Bối Nhi bất mãn chỉ có thịt khô, nàng bắt đầu đánh chủ ý lên các thực vật dễ bảo tồn khác.

=== ========
Hải Bối Nhi sống ở trong rừng có biết sơ sơ những loại thực vật giống những thực vật có trên trái đất, ngoại trừ việc sẽ nguy hiểm hơn. Vì thế nàng bày tỏ lúc mình sinh sống một mình phát hiện rất nhiều thứ có thể ăn, hơn nữa quả muối lúc trước nàng nhờ bọn Hổ Hùng tìm dùm đã nhanh chóng hết rồi, cũng không thể việc gì cũng nhờ giống đực đi làm, bọn họ cũng nên giúp đỡ một tay.

Vì thế nàng tổ chức một ít thú nhân cùng nhau đi thu thập đồ ăn, thuận tiện dạy bọn họ phân biệt những thứ có thể ăn được. Thú nhân trong bộ lạc trải qua việc biến thân sớm và thịt khô đã tin tưởng nàng chính là sứ giả Thú Nhân phái tới, đối với nàng tin tưởng không chút nghi ngờ.

Hổ Hùng và Lang Kỳ nghe Hải Bối Nhi nói rất là kiêu ngạo vì có giống cái có khả năng như nàng bầu bạn bên cạnh! Nhưng mà bọn họ vẫn có chút lo lắng cho sự an toàn  của Hải Bối Nhi, cho nên hai người tỏ vẻ nhất định phải cùng đi với nàng.

Hải Bối Nhi nghĩ nghĩ, dẫn theo bọn họ tương đối bảo đảm nên đồng ý.

"Xem đi, cái này chính là khoai lang mà ta nói, lá cây của chúng cũng có thể ăn, đào khoai lang để trong hang động có lót cỏ khô, độ ấm tương đối thì có thể bảo tồn cả một mùa đông, cái này có thể nướng cũng có thể nấu, trở về sau ta làm mẫu cho các ngươi xem."

"Xem này, cái này chính là nấm, càng không đẹp thì càng không có độc, càng đẹp thì độc càng mạnh, nhất định phải chú ý!"

"Xem, cái này chính là quả muối ta đã cho các ngươi, cái màu đỏ này chính là quả chua, cái màu lam này chính là quả ngọt, tất cả đều có thể làm gia vị, có thể trực tiếp ép nước, cũng có thể nấu nước lên để lấy tinh chất rồi cất lại dùng dần."

...

Thú nhân chưa từng biết những trái cây này có khả năng làm canh thịt ngày thường nhạt nhẽo vô vị càng thêm mỹ vị, lần này họ thật lòng phục tùng Hải Bối Nhi, Di Nguyệt bộ lạc trở thành bước đầu tiên để Dư Bối Nhi trở thành nữ vương thế giới thú nhân.

Sau khi Hải Bối Nhi truyền thụ một phần kiến thức thì để cho các thú nhân từ từ tiêu hóa chứ tham nhiều nhưng nhai không kỹ, thế là nàng ở một bên chỉ đạo phân chia nhiệm vụ cho các thú nhân.

Nàng đang ngồi nghỉ ngơi ở một gốc cây, Hổ Hùng và Lang Kỳ không biết từ nơi nào mò lại đây, hai giống đực hình như đã thương lượng với nhau thật lâu nên rất ăn ý ôm Hải Bối Nhi, bàn tay to thật không an phận du tẩu ở trên người nàng.

"Các ngươi mau dừng lại!" Bên cạnh còn những thú nhân khác nha, Hải Bối Nhi chỉ có thể nhỏ giọng quát lớn. Hai tên gia hỏa này tại sao lại lớn mật như vậy muốn tán tỉnh thì lúc nào chẳng được!

"Đồng ý cùng ký kết khế ước với chúng ta, chúng ta sẽ buông ngươi ra!" Cho dù là quát lớn nhưng khi vào tai hai tên cầm thú đều giống như làm nũng, hai người đã sớm sắp xếp trong nhà thật tốt chỉ chờ ôm Hải Bối Nhi về nhà.

"Không muốn, các ngươi muốn khi dễ ta." Hải Bối Nhi không tin lời bọn họ nói.

"Không muốn? Chúng ta sẽ khi dễ ngươi ngay tại chỗ này!" Nói xong tay dã kéo áo da trên người xuống, một bộ ngươi không đáp ứng ta sẽ ở chỗ này làm ngươi.

Hải Bối Nhi không tin hai người này sẽ chỉ ở nơi này làm nàng, đừng nói nàng còn chưa thành niên, bên cạnh còn có giống đực khác, hai người này dục vọng chiếm hữu cao như vậy làm sao có thể cho giống đực khác nhìn thân thể của nàng, nhưng mà thời điểm thích hợp vẫn nên cho một chút ngon ngọt.

"Ta đáp ứng, các ngươi không thể dùng sức khi dễ ta như vậy, sau ngày hôm đó đùi của ta đau vài ngày mới hết."

Nghe được giống cái yêu thích dùng vẻ mặt thuần khiết vô tội nói những lời dâm đãng như vậy, hạ thân hai người lập tức sưng to nhưng mà bọn họ cũng thật luyến tiếc để người khác nhìn thấy thân hình Hải Bối Nhi như vậy, đành phải chịu đựng, an ủi chính mình buổi tối hôm nay sẽ có thể ăn chút thịt vụn!

Ánh trăng ôn nhu chiếu vào trong nhà, chiếu sáng căn phòng tràn ngập xuân tình.

Hai giống đực biết giống cái nhà mình không thích quá thô lỗ, thế là cố gắng kìm nén, chậm rãi kích thích Hải Bối Nhi.

Hai chân Hải Bối Nhi mở ra đối diện Lang Kỳ, Lang Kỳ chôn ở giữa hai chân của Hải Bối Nhi hôn tiểu huyệt, tiểu huyệt của nàng vẫn trắng mịn không có một sợi lông, đầu lưỡi của Lang Kỳ còn có những cái gai thịt nho nhỏ, liếm láp làm thân thể Hải Bối Nhi càng thêm bủn rủn vô lực.

Hổ Hùng ở phía sau đỡ lưng Hải Bối Nhi, không cho nàng ngã xuống, côn thịt của hắn va chạm từng chút, từng chút một vào mông nhỏ của nàng, đôi bàn tay to lớn vỗ về, chơi đùa bầu ngực nho nhỏ.

"Bối Nhi, ngực của ngươi quá nhỏ, ta xoa cho ngươi lớn một chút, bằng không sau này có hài tử thì cho nó bú thế nào!" Hổ Hùng nói vô cùng đường hoàng làm Hải Bối Nhi xấu hổ muốn đánh hắn.
"A... Đừng nói... Đừng nói nữa..." Những lời nói xấu hổ kích thích Hải Bối Nhi chảy ra càng nhiều mật dịch, Lang Kỳ uống vang lên chậc chậc, Hổ Hùng đỏ mắt, vội vàng yêu cầu đổi vị trí, hắn cũng muốn nếm thử.

Bọn họ để Hải Bối Nhi quỳ dựa vào giường, mông nhỏ vểnh lên đối diện Hổ Hùng, cái đuôi hồ li xấu vội vàng che kín tiểu huyệt. Một tay Hổ Hùng kéo cái đuôi, sờ từ trên xuống, một tay đỡ eo Hải Bối Nhi, cái miệng hôn lên tiểu huyệt, nuốt hết mật dịch một chút cũng không chừa.

"Không muốn... Sờ cái đuôi... A... A..." Cái đuôi thật sự là chỗ quá mức mẫn cảm, sờ một cái mà eo đã bủn rủn, nếu không phải Lang Kỳ nâng ngực nàng, nàng đã muốn nằm sấp xuống.

"Là muốn ta sờ cái đuôi thật tốt đúng không!" Hổ Hùng rất vô sỉ bóp méo ý tứ trong lời nói của Hải Bối Nhi, dùng sức lôi kéo cái đuôi, còn hôn vào gốc của cái đuôi.

Lang Kỳ lôi côn thịt ra, cắm vào cái miệng nhỏ đang rên rỉ của Hải Bối Nhi, cảm thụ cái miệng nhỏ bó chặt côn thịt của hắn, từ từ di động.

Miệng của Hải Bối Nhi thật sự quá nhỏ, côn thịt hơi tiến quá sâu một chút mà thiếu chút nữa làm căng nứt cái miệng nhỏ của nàng, Lang Kỳ đau lòng cong eo hôn lên trán của nàng: "Ngoan, lại ngậm ngậm, chờ một lát thì tốt rồi!" Nàng cũng muốn kết thúc sớm một chút, miệng đã tê rần, đầu lưỡi nhỏ vươn ra, liếm láp quy đầu, nhổ côn thịt ra, thay phiên ngậm lấy hai cái trứng phía dưới.

Hổ Hùng lật người Hải Bối Nhi lại, nửa người trên nằm trên giường, bởi vì dáng người của nàng thật sự nhỏ xinh, nửa người dưới chỉ treo nhẹ nhàng, cũng không thể mạnh mẽ làm gì. Hổ Hùng khép hai chân của Hải Bối Nhi lại, côn thịt của mình cắm vào chính giữa, ra ra vào vào, đỉnh quy đầu có rất nhiều lần cũng vào một chút, dọa Hải Bối Nhi càng thêm dùng sức kẹp chặt bắp đùi, ngược lại kẹp côn thịt của Hổ Hùng càng chặt hơn, sảng Hổ Hùng "ngao" một tiếng càng thêm dùng sức.

Lang Kỳ dùng tư thế ngồi trên bụng nhỏ bằng phẳng của Hải Bối Nhi, hai bầu ngực bị bóp lên kẹp côn thịt to lớn, nhưng mà có hơi nhỏ, làm thế nào cũng không thể bao chặt côn thịt được, dù vậy cũng khiến Lang Kỳ sảng khoái, ồ ồ thở dốc. Hắn để Hải Bối Nhi cúi đầu lè lưỡi, đỉnh côn thịt có thể bị liếm đến, côn thịt tiết ra chất lỏng làm côn thịt ma sát càng tốt hơn.

Hai giống đực không biết mệt mỏi ở trên người Hải Bối Nhi thí nghiệm đủ loại tư thế, mệt mỏi nàng cũng không được xin tha, càng xin tha càng dùng sức, đến cuối cùng hai giống đực không biết từ chỗ nghe nói giống cái ăn tinh dịch giống đực rất có lợi lại không có hại, cùng nhau đặt đỉnh côn thịt ở trên miệng nàng, bắn tinh dịch nồng đậm vào trong miệng nàng.[QR2][diendanlequydon]

Hải Bối Nhi ngoan ngoãn nuốt xuống, nhìn giống đực lại đè nàng thêm một lần.

"Chúc mừng ký chủ góp nhặt hai phần tinh dịch chất lượng tốt, xem xét biểu hiện tốt đẹp của ký chủ, lấy được càng nhiều tinh dịch khen thưởng càng phong phú nha!"

Hải Bối Nhi mệt mỏi nằm liệt, chỉ có một suy nghĩ, thì ra dùng miệng cũng có thể...

Ngày hôm sau Hải Bối Nhi vẫn không thể rời giường được, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào còn lành lặn, tức giận đến mức nàng trực tiếp muốn phân phòng ngủ với hai giống đực này.

Chuyện không chịu nổi nhất chính là ngày hôm sau nghênh đón ánh mắt ái muội toàn bộ bộ lạc, cả người nàng đều không được tự nhiên.

Có lẽ tinh dịch thật sự có tác dụng thúc giục, một tháng cuối cùng trước khi bắt đầu mùa đông, mỗi ngày đều nuốt tinh dịch thật sự làm cho tiểu nhũ của nàng lớn hơn một vòng, mông nhỏ vểnh lên còn cao hơn trước một chút.

Nhanh đuổi chậm đuổi vẫn phải bắt đầu mùa đông nhưng mà tất cả mọi người đều không có bao nhiêu lo lắng, có Hải Bối Nhi giúp đỡ, thịt dự trữ trong bộ lạc cũng đủ để hai bộ lạc lớn qua được mùa đông, còn chưa nói có đủ loại đồ ăn.

Đại bộ phận động vật đều sẽ ngủ đông khi mùa đông đến, cho dù không ngủ đông cũng sẽ giảm thấp lượng vận động, tất nhiên các thú nhân cũng giữ lại tập tính của động vật. Vào mùa đông Hổ Hùng và Lang Kỳ chính là một bộ dáng uể oải ỉu xìu, thích biến trở về hình thú để cho Hải Bối Nhi cuộn tròn nằm trong bụng, là nơi ấm áp nhất để ngủ.

Mùa đông còn chưa qua một nửa, trong bộ lạc nghênh đón những vị khách không mời mà đến.

Hải Bối Nhi còn đang ngủ say, Hổ Hùng và Lang Kỳ lại đột nhiên phẫn nộ, gầm rú một tiếng, tiếp theo toàn bộ giống đực của bộ lạc đều biến thành hình thú đồng thời phát ra tiếng rống giận rung trời. Đợi một lúc sau, ở phương xa cũng đáp lại bằng một tiếng gầm rú, bọn Hổ Hùng mới bình tĩnh trở lại.

"Phát sinh chuyện gì?" Hải Bối Nhi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bị dọa đến phát ngốc.

"Có không dưới hai mươi giống đực tới bộ lạc của chúng ta, trước mắt còn chưa biết có phải địch nhân hay không?" Có nhiều bộ lạc mùa đông không thu thập đủ đồ ăn, cũng sẽ muốn đoạt đồ ăn của bộ lạc khác để cầm cự qua mùa đông, lúc này phải xem bộ lạc nào cường đại rồi, thế giới thú nhân chính là dựa vào thực lực!

"Bối Nhi ngoan, ngủ thêm một lúc nữa đi." Lang Kỳ sờ đầu Hải Bối Nhi, tiểu giống cái nhà mình nhìn thế nào cũng đều thấy đáng yêu.

"Ta cũng muốn đi xem." Nàng còn chưa từng nhìn thấy thú nhân của những bộ lạc khác đâu, chủ yếu là nàng nhìn chán bộ mặt si mê, khờ khạo của Hổ Hùng và Lang Kỳ rồi muốn nhìn giống đực khác một chút để thanh tẩy đôi mắt...

Hai mươi thú nhân giống đực trở lên tập trung ở cũng một chỗ chính là lực lượng chủ yếu của một bộ lạc lớn, cho dù là bộ lạc Di Nguyệt cũng phải đối xử thận trọng.

Giống đực trong bộ lạc đang giằng co với giống đực xa lạ ở cổng lớn phía xa mà toàn bộ khí thế Hổ Hùng và Lang Kỳ đều tỏa ra, đứng ở phía trước.

Ba Tế Tự từ phía sau chậm rãi đi đến phía trước, Hải Bối Nhi ôm cái đuôi đứng ở bên cạnh Hổ Hùng và Lang Kỳ, tò mò đánh giá những thú nhân đó.

Lang Kỳ nhỏ giọng giải thích cho Hải Bối Nhi, thú nhân đối diện rất rõ ràng đều là cùng một chủng tộc, mỗi người bọn họ đều bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, dáng người tinh tế cân xứng, trên đỉnh đầu cắm một sợi lông vũ xinh đẹp, đây là dấu hiệu của tộc Phi Cầm.

Nói đến đánh nhau Hổ Hùng và Lang Kỳ thật sự không sợ nhưng mà tộc Phi Cầm lấy tốc độ để xưng bá, phần lớn thích đánh lén, càng quan trọng là bọn họ đánh không lại còn có thể bay, ở trên bầu trời quấy rối địch nhân, phiền không thắng phiền.

Sợ nhất chính là bọn họ rất có thể sử dụng ưu thế bay lượn đánh lén hậu phương của bộ lạc khác, tìm được hầm có dấu đồ ăn. Tộc Phi Cầm của bọn họ có quá ít tộc nhân, hơn nữa sức chiến đấu của đại bộ phận đều không mạnh.

Lúc này đối phương truyền đến ý nguyện hy vọng đàm phán, thú nhân dẫn đầu để những thú nhân khác đứng tại chỗ chờ hắn, một mình hắn tiến đến.

Khi hắn đi vào mới phát hiện đây là một thú nhân giống đực thật xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, dáng người thon dài cân xứng, màu sắc lông vũ trên đỉnh đầu xinh đẹp hoa lệ dị thường.

Nhưng mà toàn thân trên dưới của hắn đều là lông chim!!!

Trên cổ đeo một vòng lông chim, trên tay đeo lắc tay làm bằng lông chim, trên eo là váy lông chim, trên chân cũng đeo trang sức lông chim...

Hải Bối Nhi có chút không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu đi, thật sự quá buồn cười. Nàng biết giống đực của tộc Phi Cầm đều vô cùng yêu cái đẹp, đặc biệt lông chim của mình càng mỹ lệ càng kiêu ngạo, sẽ lấy lông chim rụng của chính mình chế thành y phục để mặc lúc hóa hình người nhưng mà tuyệt đối sẽ không giống thú nhân này, tất cả đều là lông chim.

"Tự giới thiệu một chút, ta là vương của bộ lạc Kim Sí, tên Kim Bằng." Động tác ưu nhã cầm linh vũ của mình đặt ở trước ngực.

Bộ lạc Kim Sí có thể nói là vương giả của trong tộc Phi Cầm, bọn họ tự xưng là hậu nhân của đại bàng Kim Sí. Đại bàng Kim Sí chính là thần thú trong truyền thuyết, nghe nói hai cánh màu vàng kim, mào ở đỉnh đầu và lông đuôi là bảy màu rực rỡ, là thần thú nổi danh cùng với Phượng Hoàng.

Đương nhiên bộ tộc Kim Sí không có đại bàng Kim Sí lợi hại như vậy nhưng mà cũng là những người xuất sắc trong toàn tộc Phi Cầm, trong đó vương tộc càng là người xuất sắc trong những người xuất sắc.

Các tế tự nghe nói là tộc Kim Sí thì rất là kinh ngạc, nhưng mà sau khi thấy Kim Bằng hành lễ thì cũng thả lỏng rất nhiều, đó là lễ nghi thể hiện sự hữu hảo, chứng minh bọn họ sẽ không dễ dàng động thủ.

Không biết Kim Bằng kia nói gì với các tế tự, các tế tựu để mọi người nghênh đón tộc nhân tộc Kim Sí tiến vào, tuyên bố từ đây bọn họ chính là tộc nhân của bộ lạc Di Nguyệt.

Tộc nhân giống đực có thể xuất chiến của bộ lạc Di Nguyệt khoảng bốn mươi người, nếu lúc này tộc nhân của bộ tộc Kim Sí gia nhập, như vậy bộ lạc bọn họ có thể tranh cao thấp với bộ lạc đệ nhất Hoàng Sư.

Đây là một chuyện tốt, bất quá câu cửa miệng nói là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh cũng không khỏi, ví dụ như:

"Không được rồi, điểu nhân bộ tộc Kim Sí đánh nhau với Hùng Đại rồi!"

"Không được rồi, những điểu nhân đó đánh nhau với Xà Nhị rồi!"

"Không được rồi, những điểu nhân đó lại đánh nhau với một người nào đó rồi!"

...

Mỗi ngày Hải Bối Nhi đều  nghe thú nhân Ô Nha trong tộc mỗi ngày báo cáo tin tức những điểu nhân đó đánh nhau với ai, còn để người ta vui sướng ngủ đông hay không đây?

Mỗi ngày đánh nhau sẽ tiêu hao thể lực cũng sẽ tiêu hao thức ăn, như vậy thì không tốt nữa rồi!

Hổ Hùng và Lang Kỳ cũng thật phiền chán nhưng mà đây sự tình vô cùng tự nhiên, tộc nhân mới tới không có địa vị cao trong bộ lạc cho nên đều sẽ phải thông qua đánh nhau để biểu hiện thực lực của chính mình, đề cao địa vị của bản thân.

Nếu không hôm nay lúc Lang Kỳ đi lấy đồ cũng đã không bị khiêu khích.

Lúc Hải Bối Nhi đuổi tới cũng đã đánh túi bụi, nàng thấy trên người Lang Kỳ đã có vài vết cào nhưng mà Hổ Hùng một chút cũng không lo lắng.

"Cái tên điểu nhân khốn khiếp này!" Lang Kỳ liếm miệng vết thương ở trên chân, vẻ mặt khinh thường, không phải điểu nhân này có cánh, hắn đã sớm xé nát hắn rồi!

"Ngươi con chó này cũng không khá hơn chút nào, dám cắn cái mông mỹ lệ của ta!" Kim Bằng đứng ở trên nóc nhà, rất đau lòng kiểm tra lông đuôi của chính mình, một hai ba... Thiếu mất ba sợi lông! Hắn muốn tử chiến một trận với tên chó chết này, báo thù cho lông đuôi của hắn!

Hai thú lần thứ hai xông vào nhau, Hải Bối Nhi nhìn thấy mà kinh sợ, bây giờ nàng mới biết lúc trước bản thân có thể ở trong rừng rậm Di Nguyệt sinh sống lâu như toàn dựa vận khí, nếu mà gặp phải mãnh thú lớn thì thật sự đã xong rồi.

"Được rồi, các ngươi dừng lại đi!" Đại hiến tế nhìn thấy hai con muốn động thủ thật, vội vàng lên tiếng ngăn lại.

Nhìn thấy Lang Kỳ dừng lại, Hải Bối Nhi lập tức đi lên xem xét thương thế của hắn, lúc nãy nàng nhìn thấy thật nhiều vết thương.

Lang Kỳ rất hưởng thụ tay nhỏ mềm mại sờ tới sờ lui trên người mình, ánh mắt đắc ý liên tiếp liếc nhìn Hổ Hùng, Hổ Hùng nghĩ sớm biết như vậy hôm nay hắn nên tới đây đánh nhau.

Kim Bằng dẫn theo tộc nhân của mình đầu nhập vào bộ lạc Di Nguyệt cũng là chuyện bất đắc dĩ, tuy rằng tộc Kim Sí của bọn họ là vương giả trong toàn tộc Phi Cầm, hắn càng là vương giả trong vương tộc nhưng mà cũng không thể thay đổi được việc tộc nhân thuần chủng của bọn họ càng ngày càng ít, thú nhân càng cường đại năng lực sinh dục càng thấp, còn chưa nói đến việc toàn tộc Phi Cầm chỉ giao phối với giống cái mà mình vừa ý.

Bọn họ bá chiếm địa vị hoàng giả (vua) của toàn tộc Phi Cầm đã lâu lắm rồi, lâu đến những bộ tộc Phi Cầm khác nhìn không được nữa, muốn đuổi bọn họ khỏi ngôi vị hoàng đế, chính mình làm vương. Bộ tộc Kim Sí cao ngạo, máu của bọn họ chảy xuôi, ngạo khí không cho phép chính mình cúi đầu trước những thú nhân khác. Cho nên hắn lập tức dẫn theo tộc nhân còn sót lại gia nhập vào bộ lạc Di Nguyệt, sự gian khổ trên đường không muốn để người khác biết, bọn họ hy sinh một ít tộc nhân già yếu bệnh tật.

Bộ lạc Di Nguyệt có lẽ là một bộ lạc có sự bao dung tốt nhất, bất cứ thú nhân đều có thể tiếp nhận, là một bộ lạc bình thản nhất, địa vị giữa các thú nhân không có sự chênh lệch quá lớn. Giống toàn tộc Hoàng Sư chính là ỷ vào thực lực cường đại của chính mình, trực tiếp nô dịch những bộ lạc nhỏ xung quanh.

Nhưng mà Kim Bằng cũng không nghĩ tới bộ lạc Di Nguyệt còn có giống cái mỹ lệ như vậy, tuy rằng trên người nàng không có lông chim, không phù hợp với thẩm mỹ của hắn nhưng mà đây là một tiểu giống cái mỹ lệ khó có được, hắn không muốn cũng không nghĩ muốn bỏ qua, tuy rằng bên người nàng giống như đã có bạn lữ.

Kim Bằng không cần gấp gáp, hắn luôn tin tưởng sức quyến rũ của chính mình, hắn chính là người đẹp nhất!

Hắn sửa sang lại linh vũ trên đầu mình một chút, không biết từ nơi nào lấy ra một cây linh vũ lệch trên đầu, khóe miệng mỉm cười, nụ cười mà chính hắn cho rằng mỹ lệ nhất, chậm rãi đi đến chỗ Hải Bối Nhi.

"Giống cái mỹ lệ này, không biết có thể cho ta biết tên của nàng được không?"

"Phụt" một tiếng, Hải Bối Nhi bật cười, có lẽ Kim Bằng cũng không biết hình tượng hiện tại của chính mình, trên mặt còn có vết bầm, trên váy lông vũ mặc qua loa bị rách một lỗ lớn, hơn phân nửa cái mông lộ ra sáng bóng.

"Điểu nhân cách xa một chút, Bối Nhi đã có chúng ta!"

"Thì ra tiểu giống cái này tên là Bối Nhi, thật là một cái tên rất hay, bảo bối..."

"Cách xa một chút, nàng là của chúng ta!"

"Không sao, chỉ cần Bối Nhi nguyện ý là được rồi, ý kiến của các ngươi không quan trọng."

Ba thú nhân đánh võ miệng, rõ ràng Kim Bằng cãi nhau tương đối lợi hại, Hải Bối Nhi nhìn giống đực ngây ngốc nhà mình, thật là dở khóc dở cười, vội vàng lãnh hai thú nhân về nhà, quá mất mặt.

Mùa đông nhanh chóng trôi qua, khi những chồi non bắt đầu nảy mầm thì cũng là lúc nên đi săn nếu không sẽ không có đồ ăn.

Hải Bối Nhi không giống những giống cái khác, nàng sẽ không yên tâm thoải mái chờ giống đực đưa đồ ăn đến bên miệng nàng như vậy, nàng bắt đầu nghĩ có thứ gì có thể cải thiện cuộc sống cho các thú nhân hay không?

Thế giới thú nhân đã tồn tại hơn một ngàn năm nhưng mà hiện tại cũng không có bao nhiêu công cụ được phát minh ra, có lẽ có quan hệ với việc bản thân bọn họ có thực lực cường đại. Nhưng mà chuyện này không có nghĩa phát minh ra công cụ cũng không có tác dụng gì, ít nhất những thú nhân không có thực lực cường đại cũng có thể dùng đến, ví dụ như tộc thỏ.

Hơn nữa Hải Bối Nhi cẩn thận suy nghĩ, giống cái ít như vậy nguyên nhân không chỉ bởi vì sinh sản thấp, quan trọng hơn là các nàng quá mức ỷ lại vào giống đực, nếu cứ tiếp tục như vậy rất có khả năng giống cái sẽ bị tuyệt diệt.

Nhưng mà Hải Bối Nhi không nghĩ tới sau lưng mình sẽ có một cái đuôi đi theo, Kim Bằng.

Hổ Hùng và Lang Kỳ vội vàng đi săn, cho Kim Bằng một cơ hội thừa dịp nhà trống mà đột nhập, gia hỏa này ỷ vào tốc độ bay của chính mình, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình lập tức tới quấy rầy Hải Bối Nhi.

Lang Kỳ và Hổ Hùng biết Kim Bằng đang theo đuổi Hải Bối Nhi, bọn họ đối với chuyện này đều là mở một con mắt nhắm một con mắt. Hiện tại giống cái không nhiều lắm, bọn họ đều đã có thói quen một thê nhiều phu, hơn nữa an toàn của Hải Bối Nhi cũng bảo đảm hơn, nhưng mà sau này vẫn phải phân lớn nhỏ, đây chính là vấn đề liên quan đến chuyện ăn thịt.

"Bối Nhi, trái cây này có cái gì đẹp đẽ? Cũng không đẹp bằng ta!" Kim Bằng rất bội phục Hải Bối Nhi, sau khi tiếp xúc mới biết được những món đồ ăn ngon như vậy đều do một mình nàng làm ra, hắn cũng thật ghen ghét những thứ hoa cỏ, trái cây đó, ánh mắt Hải Bối Nhi đều nhìn chằm chằm mấy thứ này cũng không liếc hắn một cái!

"..." Hải Bối Nhi thật sự không có lời nào để nói, nàng thật sự không muốn nhìn thấy Kim Bằng, trên người hắn tất cả đều là lông chim bảy màu hoa mỹ, cũng sắp phát sáng làm mù đôi mắt của nàng rồi có được hay không?

Một trận gió thổi qua, Kim Bằng lập tức trở nên cảnh giác, tuy Hải Bối Nhi cũng ngửi thấy được mùi hương không giống bình thường.

"Đây là..."

"Mùi máu tươi! Chúng ta đi trước!" Kim Bằng hóa thành hình thú, móng vuốt sắc bén dùng sức bắt lấy Hải Bối Nhi nhưng lại không thương tổn nàng, mà bay về phía bộ lạc. Nếu chỉ có một mình Kim Bằng, hắn sẽ không lập tức hoảng sợ chạy trốn như vậy, hắn sợ nhất chính là Hải Bối Nhi sẽ xảy ra chuyện.

Bây giờ Kim Bằng cực kỳ hối hận, vì muốn cùng Hải Bối Nhi đơn độc cùng nhau, bất tri bất giác hắn đã dẫn nàng tới nơi xa, nơi này không gần bộ lạc, ngay cả chính hắn cũng phải bay hơn một giờ, hơn nữa hắn quá kiêu ngạo, mang theo một người hắn sẽ bay không cao, tốc độ của đối phương rõ ràng không kém hơn hắn.

Hải Bối Nhi đung đưa giữa không trung rất khó chịu, nàng cũng không thể động đậy miễn cho ảnh hưởng đến Kim Bằng. Đột nhiên, trước mắt nàng tối sầm, rồi sau đó bị cái gì đó đánh rơi xuống mặt đất, nàng bị té choáng váng mặt mặt, cảm giác nửa người của mình đều mất đi tri giác.

"Bối Nhi!" Kim Bằng vội vàng bay qua, hắn cũng không chịu nổi, lúc nãy cũng bị tên kia đánh nội thương một chút, khóe miệng vương một tia vết máu.

"Ta không có việc gì, khụ khụ, ngươi nhanh chóng trở về bộ lạc cầu cứu!" Lúc này nàng chính là gánh nặng, nếu thật sự chết đi, cùng lắm thì chính là nhiệm vụ thất bại bị nhốt trong phòng tối, nhưng mà nếu Kim Bằng chết thì đó là chết thật sự.

"Không được, ta không thể trở về một mình!" Kim Bằng nâng Hải Bối Nhi dậy vẫn muốn mang nàng về.

Đại xà đưa nàng tới một cái động oi bức, ẩm ướt, buông nàng xuống, sau đó đi ra ngoài, ngâm tới một ít thảo dược vào, cách khá xa nhìn nàng.

"Cho ta sao?" Hải Bối Nhi chỉ những lá thảo dược đó, lại chỉ chính mình, nhận ra trong đó có một ít dùng để trị liệu vết thương.

Đại xà không có phản ứng.

Thật ra sau khi nàng bình tĩnh lại, nàng cảm giác được con đại xà này sẽ không có ý định thương tổn nàng, lập tức lớn mật sử dụng thảo dược mà đại xà cho để chữa thương, đại xà ở bên cạnh thấy hành động của nàng, cái đuôi lắc qua lắc lại có chút sung sướng.

Nàng không có gì đáng ngại, chủ yếu là da bị tróc ra một mảng lớn, vết thương nóng rát, nhìn qua thấy máu chảy đầm đìa rất kinh khủng, cho thảo dược vào miệng nhai sau đó đắp lên miệng vết thương, lập tức cảm thấy lạnh lạnh, rất thoải mái.

Xem ra thảo dược đại xà tìm hiệu quả rất tốt, Hải Bối Nhi còn có tâm tình suy nghĩ mang một chút về bộ lạc để xem Tế Tự A Mỗ có biết hay không?

Đại xà cuộn tròn ở một bên động, giống như sợ Hải Bối Nhi chạy trốn, cái đuôi cẩn thận canh ở cửa động, đôi mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Hải Bối Nhi.

"Có đồ ăn không? Ta có chút đói bụng." Hải Bối Nhi chỉ bụng của mình, làm động tác ăn.

Đại xà nhìn một lúc sau đó rít một tiếng với Hải Bối Nhi rồi ra khỏi động.

Hải Bối Nhi phỏng đoán đó là cảnh cáo nàng không cần có suy nghĩ chạy trốn, bất quá nàng thật sự cảm thấy rất kì quái vì sao đại xà này lại không ăn nàng, ngược lại còn tìm thảo dược rồi lại tìm đồ ăn cho nàng?

Không nghĩ ra vậy thì không nghĩ, không biết xà dẫn nàng tới chỗ nào, cũng không biết bọn Kim Bằng có thể tìm thấy nàng hay không?

Sau khi đại xà trở về ném cho nàng hai con thỏ rồi mới lại cuộn tròn về tư thế lúc trước, tiếp tục nhìn Hải Bối Nhi.

Nhìn con thỏ có thoi thóp, Hải Bối Nhi yên lặng thương tiếc một lúc rồi mới suy xét nên ăn như thế nào nhưng mà có một vấn đề mấu chốt đó chính là không có đồ để đốt lửa!

Thế là Hải Bối Nhi lại  khoa tay múa chân một phen, tỏ vẻ chính mình không thích ăn thịt tươi, muốn đi ra ngoài tìm thứ có thể đốt. Không biết một người một thú làm thế nào có thể thương lượng, cuối cùng đại xà vẫn nhượng bộ, Hải Bối Nhi có thể ra khỏi động, đại xà đi theo sau lưng nàng.

Cũng may hiện tại củi khô héo vẫn có rất nhiều, tìm chút cỏ khô và cành khô dùng dây leo bó lại, định để đại xà giúp nàng đưa về trong động.

"Răng rắc" một tiếng, Hải Bối Nhi lập tức quay đầu lại, lập tức thấy đuôi của đại xà cuốn một cây đại thụ, dấu vết mới xuất hiện nói cho nàng biết đây là cây lúc nãy bị bẻ gãy. Hải Bối Nhi càng khẳng định không thể đắc tội với đại xà, nàng nhìn lướt qua vòng tuổi của cây kia, ít nhất cũng hai trăm năm...

Đại xà đặt cây đại thụ ở trước mặt Hải Bối Nhi, còn thuận tiện cuốn mấy dây leo cũng đặt trước mặt nàng.

...

Nàng đột nhiên hiểu rõ, giống như thấy nàng bó cành khô, đại xà muốn hỗ trợ, cho nên...

Hải Bối Nhi cười khổ, nhịn không được dùng tay chân giải thích với đại xà rằng nàng không cần cây đại thụ như vậy, muốn đốt cháy cũng cần có thời gian rất lâu có được hay không?...

Tuy rằng Hải Bối Nhi đã giải thích vì sao không cần cây đại thụ nhưng mà nó vẫn cảm thấy thật ủy khuất, vì sao lại không cần? Rõ ràng so với những thứ kia to hơn rất nhiều...

Chờ đến khi ăn được thịt thỏ nướng, thật sự là rơi lệ đầy mặt, không phải vì cuối cùng cũng lấp đầy được bụng, vui quá mà khóc, mà sự thật là... Không có muối quá khó ăn...

Lang Kỳ, Hổ Hùng và Kim Bằng, cho dù các ngươi rất thích động tay động chân ta cũng sẽ không ghét bỏ các ngươi nữa, giờ mới phát hiện có các ngươi mới là hạnh phúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro