Quyển 4 - Chương 9 +10+11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày đó, hình như Diệp Thần rất thích tới chỗ của Bối Nhi nhưng lại không làm tình với Bối Nhi, một mặt bởi vì vết thương của Bối Nhi chưa lành nhưng mà hắn đặc biệt thích ăn những món ăn Bối Nhi nấu. Mặc kệ hương vị như thế nào cũng sẽ ăn hết làm cho Bối Nhi hoài nghi có phải Diệp Thần bị đánh tráo hay không?

“Chủ nhân, đây là sữa bò, cà phê uống nhiều sẽ không tốt.” Nếu thái độ của Diệp Thần có chút buông lỏng với cô, Bối Nhi sẽ chậm rãi triển lộ thuộc tính thê nô, các loại quan tâm, ôn nhu, v.v, không quá nửa tháng, thái độ của Diệp Thần với cô sẽ buông lỏng một chút.

“Từ từ, ở lại.” Diệp Thần mở miệng giữ Bối Nhi.

Vì không để Diệp Thần hoài nghi mình, Bối Nhi sẽ không ở quá lâu ở những nơi như thư phòng, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thần giữ cô lại trong thư phòng, cho nên cô dùng đôi mắt nghi hoặc nhìn Diệp Thần.[QR][/diendanlequydon]

“Cô muốn cái gì?” Diệp Thần có chút chần chờ, mở miệng, từ ngày thấy Bối Nhi làm bộ giống như không có việc gì, hơn nữa sau đó cô càng ngày càng giống người kia, hắn không hạ thủ được với cô, hắn suy nghĩ có phải cô đã biết cái gì hay không? Muốn lấy được cái gì đó từ chỗ của hắn.

“Dạ? Dạ…” Bối Nhi cúi đầu, ngón tay vô ý thức vò góc áo.

Muốn cái gì à?

“Tôi muốn ra cửa đi dạo, mua một con rùa đen về nuôi có được không?”

“Có thể gọi người khác mua về.” Hắn không quá tin tưởng Bối Nhi suy nghĩ nửa ngày chỉ muốn tự mình đi mua một con rùa đen.

“À.” Cúi đầu, che dấu sự thất vọng của mình, cô chỉ muốn ra ngoài mà thôi, chỉ là từ khi đến đây cô chưa từng ra ngoài.

“Cô… Ngày mai cùng nhau đi.” Sự bực bội trong lòng Diệp Thần càng ngày càng nghiêm trọng, cảm xúc trong đáy mắt càng ngày càng mãnh liệt.

Bối Nhi vừa nghe lời này lập tức mỉm cười, không có thấy biểu tình âm u của Diệp Thần, có thấy coi như không phát hiện, dù sao có lẽ người này đang suy nghĩ có phải cô đang có âm mưu gì hay không?

Bởi vì được ra ngoài, Bối Nhi hưng phấn cả đêm không ngủ được, sáng sớm ngày hôm sau đã thức dậy làm bữa sáng, rồi mới mặc bộ váy mình thích nhất, sau đó nhịn không được lắc lư trước mặt Diệp Thần.

Nhưng mà đến tận lúc Diệp Thần ăn sáng xong cũng không có vẻ muốn đi.

Sắp giữa trưa, Bối Nhi cũng sắp thất vọng rồi, Diệp Thần mới nói dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm.

Ngồi ở trong xe, Bối Nhi liếc mắt một cái, không chớp mắt nhìn phong cảnh bên ngoài, trong mắt thường xuyên hiện lên sự kinh ngạc cảm thán.

“Được ra ngoài mà vui vẻ như vậy?” Diệp Thần có chút không thể hiểu Bối Nhi, còn không phải chỉ là một thân cây thôi sao, có cái gì tốt mà kinh ngạc cảm thán chứ?

“Dạ, thật lâu tôi chưa được ra ngoài!”

“… Vậy sau này ngươi muốn ra ngoài thì gọi điện thoại cho tiểu Lý, để cậu ấy dẫn ngươi đi.”

“Được!” Tra nam, ra khỏi cửa còn muốn sai người giám thị tôi! Đã biết anh sẽ không dễ dàng buông tha tôi như vậy, nhưng mà cũng may còn có thể ra ngoài!

Tới trung tâm thành phố, Diệp Thần để Bối Nhi xuống, rồi nói cô một giờ sau tới công ty ăn cơm.

Làm bộ như không thấy những người đi theo phía sau, cô chỉ có một giờ, phải đi dạo thật vui.

Cô đi mua một con rùa đen nhỏ, rồi tới hiệu sách gần đó chọn hai quyển sách, ngẫu nhiên thấy những cặp đôi đi ngang qua, cô còn nhìn với vẻ mặt hâm mộ.

Đặc biệt là thấy cặp đôi mà con trai đối xử ôn nhu với bạn gái, sự hâm mộ và buồn bã của cô căn bản không ngăn được.[QR][/diendanlequydon]

Khóe mắt liếc thấy người đàn ông đi theo sau lưng gọi điện thoại báo cáo, khóe miệng cô nở nụ cười không rõ ý, cô chính là muốn cho Diệp Thần biết những chuyện này.

Còn chưa tới một tiếng , cô đã mua một ly sữa bò, đi đến công ty Diệp Thần.

Người kéo cô đúng là Lâm Thư.

Bối Nhi cũng không nghĩ sẽ dùng phương pháp cũ kỹ như vậy, nhưng sự thật chứng minh phương pháp này rất có hiệu không phải sao? Nếu không làm sao Lâm Thư có thể đồng ý đi cùng cô đến tiệm cà phê gần nhất ngồi một lúc.

Bối Nhi đã diễn kịch phải diễn nguyên bộ, chân cô thật sự bị trẹo, Lâm Thư không tiện bỏ lại cô như vậy mà rời khỏi nên đồng ý đi cùng cô đến tiệm cà phê gần đó để đợi người tới đón Bối Nhi.

“Kỳ thật tôi có biết anh.” Dùng ngón tay vén tóc ra phía sau tai, một động tác thể hiện toàn bộ sự dịu dàng đồng thời lại có chút phong tình nói không nên lời.

“A? Không biết Diệp tiểu thư làm sao lại biết tôi?” Lâm Thư là người dịu dàng nhưng cũng là một công tử thế gia, cũng không đơn giản như vậy, trong mắt anh hiện ra sự cảnh giác.

“Gần đây anh và chủ… thiếu gia đang hợp tác, tôi đã thấy anh.” Bối Nhi tự xưng họ Diệp với Lâm Thư, Bối Nhi biết anh ấy sẽ hoài nghi cô, thậm chí điều tra cô, nhưng chuyện cô muốn chính là Lâm Thư điều tra cô.

“Cô đang nói đến Diệp Thần?” Lâm Thư chú ý tới sự thay đổi xưng hô của Bối Nhi lúc trước, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng càng thêm hoài nghi đây không phải do Diệp Thần hoặc những người khác phái tới tiếp cận anh.

“Ừ.” Nói đến Diệp Thần, sự dịu dàng trên mặt Bối Nhi không còn nữa, sắc mặt còn có chút tái nhợt, giống như đang nghĩ tới chuyện đáng sợ nào đó nhưng vẫn cố chống đỡ.

Bộ dáng này khiến người khác không khỏi tò mò, người con gái này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, đồng thời trong lòng cũng có vài phần thương tiếc.

Vừa lúc người của Diệp Thần tìm được cô, Bối Nhi cử chỉ ưu nhã nói tạm biệt, không chút lưu luyến rời đi.

Cô thực chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của bọn họ, lúc ấy toàn bộ thông tin của cô đều sẽ bị Lâm Thư điều tra rất rõ ràng.

Bối Nhi trẹo chân nên ở nhà an phận mà xoát hảo cảm của Diệp Thần, chờ đến lúc chân khỏi hẳn, lập tức làm một phần bánh kem đưa cho Lâm Thư, nói là báo đáp anh ấy.

Hai người mới gặp mặt hai lần, kết quả mỗi lần đều đi quán cà phê ngồi nói chuyện phiếm.

Lâm Thư tán gẫu thật sự vô cùng thoải mái, suy cho cùng Bối Nhi lớn lên xinh đẹp, học thức không thấp, hơn nữa những chuyện có hứng thú lại rất tương đồng.

“Vậy hiện tại nguyện vọng lớn nhất của cô là gì?” Lâm Thư không khỏi tò mò, sau khi anh biết thân thế Bối Nhi thì có chút đau lòng, cô gái này thật đáng thương, nhà họ Diệp xuất thân từ hắc đạo, những chuyện dơ bẩn bên trong quá nhiều, đáng thương thì đáng thương nhưng anh còn không biết Bối Nhi có phải có dụng tâm kín đáo hay không?

“Tôi? Tôi… Tôi muốn đi xem thế giới này.” Trên mặt Bối Nhi bao trùm bởi sự khát khao, cô khát vọng tự do đã thật lâu.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên gò má trắng mịn của cô, chiếu lên hàng mi tạo thành tầng tầng bóng mờ trên khuôn mặt, khóe môi cong lên, đầy ý cười nhưng lại vô cùng khổ sở, bàn tay đang mở ra ở trên bàn nắm lại, giống như đã bắt được một cái gì đó nhưng cuối cùng lại vô lực mở ra.

“Tôi rất vui khi quen biết được một người bạn như anh, anh là người bạn đầu tiên của tôi đó!” Lúc chia tay Bối Nhi cười vô cùng vui vẻ, nụ cười vui vẻ chân thành trên mặt cảm nhiễm đến Lâm Thư.

“Tôi cũng rất vui vẻ.” Người bạn đầu tiên sao?

Trong lòng Lâm Thư đột nhiên như bị nắm chặt, sự thương tiếc trong lòng không khỏi tràn lan ra ngoài.

Từ nhỏ anh đã được dạy dỗ, phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ của mình, phải yêu thương thật tốt, cho dù là đối mặt với người con gái xa lạ cũng phải lấy ra phong độ thân sĩ của bản thân.

Anh đã từng gặp tính nô được đại gia tộc nuôi nhốt như Bối Nhi nhưng không có một người nào giống như cô vậy, giống như gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Bối Nhi và Lâm Thư lưu lại phương thức liên hệ, bắt tay rồi từng người rời đi, hai người đều không phát hiện ở nơi xa có người dùng di động ghi chép lại quá trình bọn họ gặp mặt.

Mà mấy thứ này cuối cùng được đặt ở trên bàn Diệp Thần

Bối Nhi đương nhiên sẽ không chỉ làm bánh kem cho Lâm Thư, cô cũng làm một phần cho Diệp Thần, hơn nữa khi lướt nhìn qua hình dáng càng thêm tinh xảo, dụng tâm.

Nhưng mà khi cô cầm theo bánh kem đi vào văn phòng, phát giác không khí có chút không thích hợp, không khỏi cảm thấy vài phần áp lực, phía sau còn ẩn ẩn đổ mồ hôi lạnh cả người.

“Chịu trở lại rồi sao?” Diệp Thần đưa lưng về phía cô, đôi tay đút vào túi quần tây.

“Dạ? Chủ nhân, tôi làm bánh kem cho ngài.” Bối Nhi có chút không rõ ý tứ của Diệp Thần, sau khi đặt bánh kem ở trên bàn, đứng quy quy củ củ giống như trẻ con làm sai bị răn dạy.

“Chính cô tự mình xem đi.” Một lúc lâu sau, Diệp Thần mới xoay người lại, ánh mắt lạnh băng như đao, ý hắn bảo Bối Nhi tự mình xem ảnh chụp trên bàn.

Cầm lấy ảnh chụp, phát hiện người chụp ảnh thật biết tìm góc độ, nhìn qua từng tấm từng tấm giống như cô và Lâm Thư đang tán tỉnh nhau, tấm cuối cùng còn vô cùng giống như đang hôn môi.


Đầu óc Bối Nhi nhanh chóng vận chuyển, xem ra người theo dõi cô không chỉ có người của Diệp Thần, có lẽ còn có những người bạn giường khác của Diệp Thần nữa, nếu không hà tất phải tìm người chụp ra chứng cứ giống như cô đang “hồng hạnh xuất tường” như vậy, ngoại trừ những người bạn giường không an phận khác của Diệp Thần, cô cũng không thể nghĩ được còn có người nào sẽ chú ý đến một tính nô nho nhỏ như cô. Còn lý do rất đơn giản, thời gian Diệp Thần lưu lại ở chỗ cô đã lâu lắm rồi, lâu đến mức bọn họ bắt đầu hoảng loạn.

“Chủ nhân, tôi chỉ là đi cảm tạ ơn cứu mạng của Lâm Thư.” Bối Nhi lắc đầu, vội vội vàng vàng giải thích, đôi mắt rưng rưng nhìn Diệp Thần, giống như không thể tin được người nam nhân này còn có thể hoài nghi sự trung thành của cô đối với anh.

“Tôi thấy cô là muốn tìm người che chở có phải không? Cô cũng không nghĩ xem cô là tính nô của Diệp Thần tôi, cô cảm thấy Lâm Thư sẽ coi trọng cái giày rách như cô hay sao, hả?” Ngón tay thon dài xinh đẹp của Diệp Thần nâng cằm Bối Nhi lên, giọng điệu lạnh băng nói những lời như đâm vào lòng cô.

Trong nhiều năm như thế, đây là câu nói dài nhất mà Diệp Thần nói với Bối Nhi. Đáng tiếc mỗi một chữ trong những lời này đều giống như một thanh đao nhọn, mỗi một đao đều cắm vào ngực Bối Nhi.[QR][diendanlequydon]

Làm sao anh có thể hoài nghi cô? Làm sao có thể?

Suốt 5 năm, cảm tình của cô đối với anh thật phức tạp, có trung tâm, có sợ hãi, cũng từng có ái mộ. Cô cho rằng chỉ cần đối với anh thật tốt, nói không chừng ngày nào đó anh có thể hơi chút thương tiếc cô, đối cô dịu dàng hơn một chút. Cô không cầu Diệp Thần có cảm tình gì với cô, chỉ cầu có thể an an ổn ổn mà sinh sống qua ngày.

Sự dịu dàng cô nhận được mấy ngày này làm lòng cô bốc cháy lên niềm hy vọng, đáng tiếc có câu nói là “tiệc vui chóng tàn”.


“Tôi không có, ngài phải tin tưởng tôi!” Bối Nhi dùng sức hô lên một câu này, nước mắt trên khóe mắt cuối cùng rơi xuống xuống, xẹt qua tay Diệp Thần.

“Vì cái gì tôi phải tin tưởng cô? Nếu cô đã bị người khác chạm vào, tôi cũng không cần cô.” Diệp Thần thu tay mình lại, còn dùng khăn tay lau lau, rồi mới dùng vẻ mặt không thèm để ý ném chiếc khăn tay được chế tác tinh mỹ xuống đất.

Cả người Bối Nhi như bị rút hết sức lực, ngã ngồi trên mặt đất, trong thân thể của cô đột nhiên xuất hiện sự tuyệt vọng, loại tuyệt vọng này thậm chí ảnh hưởng tới cả linh hồn của cô, làm cả người cô mất đi tri giác.

Diệp Thần nhìn thấy bộ dáng này của Bối Nhi, lại một lần nữa nhớ tới người con gái trong trí nhớ kia, trong lòng hơi co rút đau đớn, anh phân không rõ là đối với người trong trí nhớ hay là đối với Bối Nhi lúc này.

Anh thống hận loại cảm giác này, như là sẽ mất đi cái gì đó không tìm về được.

Anh không tha thứ cho Bối Nhi ở bên cạnh anh nhưng trong lòng lại có suy nghĩ bí mật khác, anh cho rằng chuyện này bất quá chỉ là thiếu một bạn giường tương đối an phận ngoan ngoãn mà thôi.

“Nhưng mà tôi cũng sẽ không cứ như vậy nhường cô đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro