Chương 8: Hoạn nạn thấy chân tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc nam tuần,bắt đầu lên đường quay về kinh thành, một chỗ chân núi xảy ra sạt lở.  Đất đá trên sườn núi bỗng nhiên sụt xuống,  âm thanh thật lớn, cuồn cuộn lao về phía đoàn xe của bọn họ.

" Điện hạ, là đất đá trôi..."

" Thái Tử điện hạ, chạy mau, chạy mau! a "

Hạ Tử Minh ngồi trong xe ngựa, đầu tiên là nghe được tiếng tảng đá lớn lăn xuống nện ở trên đỉnh xe, ngay sau đó truyền đến âm thanh kinh hoảng thất thố của đội thị vệ.

" Thái Tử điện hạ? " - Cố Sâm cũng cả kinh, lông mày nhíu chặt.

Hạ Tử Minh tựa hồ bị sự kinh hoảng của bọn họ ảnh hưởng, lập tức cũng bất chấp cái khác, cơ hồ phản xạ có điều kiện lập tức bắt lấy Cố Sâm tay nhảy ra khỏi xe ngựa.

Chỉ thấy dòng lũ đất đá mãnh liệt đã che trời lấp đất vọt lại đây.

 Toàn bộ mặt đất đều như bị đánh sâu vào đến rung lắc, lay động lên.

Hạ Tử Minh lại không để ý đến những người khác, bắt lấy Cố Sâm tay điên cuồng chạy về phía xa. Cố Sâm bị hắn kéo đến sửng sốt, nhưng tình hình trước mắt cũng không cho chàng kịp nghĩ ngợi, chỉ theo bản năng liều mạng chạy theo Hạ Tử Minh, giống như muốn chạy đến tận cùng thế giới.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Khi đất đá lao xuống từ trên núi sắp nện xuống trên người bọn họ, Hạ Tử Minh cơ hồ là phản xạ có điều kiện kéo lấy Cố Sâm ôm vào trong lòng ngực mình, che chắn phía trên, dùng sống lưng thừa nhận lại sự va chạm đến từ đất đá phía sau : " Tử Khanh...."

" Điện hạ____" - Cố Sâm kinh ngạc nhìn hắn.

Chàng biết Hạ Tử Minh có cảm tình với mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới khi phát sinh tình huống nguy hiểm như thế, thái tử điện hạ Hạ Tử Minh cao cao tại thượng cư nhiên sẽ theo bản năng bảo vệ chàng....

Lấy thân bảo hộ, chàng có tài đức gì mà lại được Hạ Tử Minh đối đãi như thế?

Cố Sâm đỡ Hạ Tử Minh, còn chưa phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc thì cả hai đồng thời bị đất đá nuốt hết.

Hoạn nạn thấy chân tình.

Cùng chung hoạn nạn là dễ dàng sinh ra cảm tình nhất, đặc biệt là trong hoàn cảnh đó một người dùng tính mệnh bảo hộ người còn lại.

Khi Cố Sâm tỉnh lại, trước mắt đều một mảnh đen nhánh, chàng vừa mở miệng liền cực kỳ hoảng loạn gọi tên Hạ Tử Minh:

" Điện hạ, điện hạ!,...  "

E sợ Hạ Tử Minh gặp chuyện.

" Tử Khanh đã tỉnh, cô ở đây. "  may mà ngay sau đó nghe được Hạ Tử Minh thấp giọng trả lời.

Tay Cố Sâm thử động, lúc này mới phát hiện mình cùng Hạ Tử Minh đang nắm chặt tay nhau; tuy rằng trong bóng tối không nhìn thấy đối phương nhưng lại có thể cảm nhận được, chưa từng tách ra.

Cố Sâm thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện bọn họ tựa hồ là bị thứ gì đó ngăn chặn, bị giam trong một không gian hẹp hòi không có ánh sáng

- Điện hạ, ngài bị thương nặng không? Trên người có vết thương sao? Có đau hay không, có thể cử động được không? - Cố Sâm đột nhiên nghĩ tới cái gì, nôn nóng hỏi.

Chàng nhớ rõ trước khi mất đi ý thức, Hạ Tử Minh lấy thân mình chắn lại đống đất đá lở kia..

Va chạm mãnh liệt như vậy, Hạ Tử Minh hiện tại không có khả năng không bị thương.

" Không sao, nhưng là hơi lạnh, rất muốn ngủ..." - Hạ Tử Minh thấy chàng tỉnh, tiếng nói còn tràn đầy sức sống như vậy cũng là thở dài nhẹ nhõm, nhưng thanh âm lại càng thêm uể oải.

Cố Sâm nghe hắn nói như vậy liền hoảng sợ, vội vàng dùng bàn tay đang nắm Hạ Tử Minh véo một cái thật mạnh, sợ hắn ngủ:

" Điện hạ, đừng ngủ! "

Chàng không biết Hạ Tử Minh bị thương thế nào?

Dưới hoàn cảnh như vậy, nếu Hạ Tử Minh ngủ.. nói không chừng sẽ chẳng tỉnh lại được nữa.

" Được, cô không ngủ " - Hạ Tử Minh nhanh chóng đáp lại Cố Sâm, nhưng thanh âm lại càng thêm yếu ớt, khiến người ta cảm thấy hắn không biết lúc nào sẽ nhắm mắt lại.

Cố Sâm không biết nên làm gì để khiến Hạ Tử Minh tỉnh táo lại, chỉ có thể nắm chặt tay hắn , không ngừng lặp lại:

" Đừng ngủ, sắp có người tới cứu chúng ta, sắp có rồi ! "

" Được..."

Sống trong bóng đêm trong thời gian dài thật sự rất gian nan, nó cũng dễ khiến người buồn ngủ chìm sâu vào giấc ngủ. 

Cố Sâm nghe tiếng Hạ Tử Minh nói càng ngày càng yếu, trả lời mình càng ngày càng ngắn, sợ hắn ngủ nên bắt đầu cùng Hạ Tử Minh nói chuyện, muốn làm hắn tỉnh táo lại.

" Sao lúc đó điện hạ lại làm vậy? Vì sao phải chắn khối đá kia cho thần? " - Nói một lúc, thấy thanh âm của Hạ Tử Minh càng ngày càng mỏng manh, Cố Sâm đột nhiên hỏi ra vấn đề khiến chàng kinh ngạc lúc đó.

Hạ Tử Minh giật mình một chút, cắn đầu lưỡi, nếm được chút hương vị máu tươi mới khiến cho mình thanh tỉnh một chút mới thấp giọng trả lời:

" Không có vì cái gì cả, cũng không kịp nghĩ đã làm như vậy rồi.... Nếu ngươi muốn hỏi, cô cũng không biết nên trả lời thế nào,lại vì sao phải làm như vậy ..."

Hắn trả lời thập phần thản nhiên, Cố Sâm lại cảm thấy trong lòng chấn động.

Đã trải qua việc được Hạ Tử Minh lấy thân bảo hộ, hắn có chút không biết nên đối mặt với sự thâm tình của Hạ Tử Minh như thế nào..

" Tử Khanh có thể gọi cô một tiếng Trường Phong không? "- đúng lúc này, Hạ Tử Minh ở trong bóng đêm thấp giọng mở miệng.

Cố Sâm sửng sốt.

Hạ Tử Minh nói thêm: " Chân tâm thực lòng, không phải có lệ, giống như ngươi đối với Tiểu Thịnh Tử vậy. "

Cố Sâm nắm tay hắn, không tự giác siết thật chặt.

" Vốn dĩ cho rằng, Cô còn có thể ở chung với Tử Khanh thật lâu, chờ được đến khi Tử Khanh thiệt tình đối đãi , đem Cô coi như  bằng hữu, cam tâm tình nguyện gọi cô một tiếng Trường Phong xuất phát từ trong tim .... Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ cô đã không còn nhiều thời gian nữa rồi ..." Thanh âm của Hạ Tử Minh ở giữa một mảnh đen nhánh truyền đến.

Chưa đợi hắn nói xong, Cố Sâm đã cắt lười, ngữ khí kiên định không một chút chần chờ: " Trường Phong!"

" Tử Khanh nguyện ý gọi cô, không, gọi ta một tiếng Trường Phong. Tốt, thật quá tốt." - Hạ Tử Minh cao hứng tột đỉnh, muốn cười, nhưng lại bị vết thương ép tới ho khan liên tục : " Ta vốn cho rằng cả đời đều không nghe được Tử Khanh thực lòng gọi ta một câu Trường Phong đâu, không nghĩ tới hiện tại không sống được bao lâu lại là nghe được, bây giờ ta có chết cũng đáng giá.... Khụ khụ, chỉ là tình hình này, sợ là muốn liên lụy Tử Khanh chết cùng ta ở chỗ này...."

Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi Cố Sâm:" Không biết Tử Khanh cùng ta chết cùng một chỗ, sau khi chết di hài không được tìm thấy có cảm thấy đáng tiếc hay không?"

"Chúng ta sẽ không chết, ta cùng Trường Phong đều sẽ sống sót, đều sẽ không chết. "- Cố Sâm kiên định cắt lời hắn.

Hạ Tử Minh nghe hắn nói như vậy, trầm mặc một chút liền cười phụ họa: " Được, được, Tử Khanh nói chúng ta sẽ không chết, ta liền tin chúng ta đều sẽ không chết, Tử Khanh là người tốt sẽ được ông trời phù hộ."

" Ta biết Trường Phong tâm duyệt ta, lúc trước ta còn không biết nên đáp lại Trường Phong thế nào. Nhưng bây giờ ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu lần này ta cùng Trường Phong đều có thể sống trở về, ta sẽ cho Trường Phong một câu trả lời. "  Cố Sâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng, ngữ khí kiên quyết.

Âm nhắc nhở của hệ thống trong đầu Hạ Tử Minh vang lên gần như cùng một lúc:

"Tích! Độ hảo cảm của đối tượng công lược Cố Sâm +15 điểm, hiện tại 60 điểm, đạt tới mức thích, xin ký chủ không ngừng cố gắng."

" Ta.... Ngươi...." - Hạ Tử Minh kích động đến tột đỉnh, cả người đều thanh tỉnh, cân nhắc một lát lại nói:  " Tử Khanh không cần như thế, ta xả thân cứu Tử Khanh chỉ là muốn làm như vậy mà thôi, tuyệt đối không phải muốn đòi báo ân, ép Tử Khanh nhất định phải cho ta một câu trả lời."

Không đợi hắn nói xong, Cố Sâm đã giành trước một bước ngắt lời :

" Trường Phong không cần nhiều lời, ta suy nghĩ cặn kẽ rồi mới có quyết định này, không phải nhất thời khí phách hay là báo đáp ơn cứu mạng. Trường Phong lấy thân bảo hộ, ta sao có thể không cảm động cơ chứ?"

" Nếu chúng ta đều có thể sống sót, sau khi ra ngoài, ta nhất định sẽ cho Trường Phong một câu trả lời thích đáng ." Chàng thập phần quyết đoán nói :

Cố Sâm không phải người ý chí sắt đá, sở dĩ kiếp trước Hạ Tử Minh không thể đả động chàng, không phải vì tâm địa chàng cứng rắn mà chỉ vì chàng từ đầu đến cuối đều chưa từng tin phế thái tử trái tính trái nết, thay đổi thất thường là thực lòng yêu thương.. Nhưng hiện tại, Hạ Tử Minh lấy thân tương hộ, hoạn nạn thấy chân tình, cảm tình đối với hắn là thật sự đáng tin.....

 Cố Sâm cũng không thể lại cho hắn leo cây suốt, cần thiết cho Hạ Tử Minh một lời hồi đáp.

" Được.. Hết thảy chờ chúng ta ra ngoài lại nói - Hạ Tử Minh thấp giọng đáp lại Cố Sâm, nghe như là không tin tưởng bọn họ còn có thể sống sót trở về.

Cố Sâm cũng không hứa hẹn nhiều, chỉ nghĩ dùng sự thật chứng minh hết thảy.

Rốt cuộc Hạ Tử Minh là Hoàng thái tử, khi sạt lở kết thúc quan viên địa phương cùng đội thị vệ hoàng gia liền mang binh tìm kiếm bọn họ trên quy mô lớn. Không mất bao lâu hai người liền được phát hiện.

Cố Sâm gần như không bị thương, sau khi quan binh dọn đi đất đá cây cối đè ở trên người, chàng lập tức có thể đứng lên, cử động.

Nhưng Hạ Tử Minh lại lâm vào hôn mê. Vết thương trên người hắn không ít, quần áo đều bị nước bùn cùng máu tươi thấm đẫm, trên lưng còn có vết thương dài gần một thước xuyên rách quần áo, trên mặt cùng trên tóc cũng tràn đầy vết máu.

Hạ Tử Minh vì làm Cố Sâm cảm động, không có làm hệ thống mở bàn tay vàng chữa khỏi vết thương cho hắn, miệng vết thương nhiễm trùng dẫn đến cả người đều sốt cao.

" Thái Tử điện hạ! "  Nhìn thấy hắn như vậy, người trong đội thị vệ của Hoàng thái tử quan viên đến cứu hộ đều hoảng sợ.

Nếu Thái tử được Kim thượng yêu thương nhất chết ở chỗ này, bọn họ cũng đừng hòng sống nổi .

Cố Sâm phản ứng cực nhanh, sau khi thử mạch đập cùng hơi thở của Hạ Tử Minh, xác định hắn còn sống chỉ là bị thương quá nặng liền quyết đoán hạ lệnh:

" Lập tức đi tìm đại phu làm đại phu chờ sẵn, đưa Thái Tử điện hạ về."

" Tuân lệnh!"

Thuộc hạ của Hạ Tử Minh loạn thành một đoàn, cũng không rảnh để ý Cố Sâm không tuân thủ quy củ dĩ hạ phạm thượng, lập tức xem mệnh lệnh của hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, luống cuống tay chân làm theo.

Mấy tên thị vệ chân tay vụng về đi tới nâng lên Hạ Tử Minh, nhưng lại không biết nặng nhẹ khiến Hạ Tử Minh đang hôn mê bị đau, khiến hắn phát ra một tiếng : " Ngô! "

Cố Sâm lập tức quát bọn họ lui lại.

" Cố đại nhân? " thị vệ của Hoàng thái tử bị hắn dọa sợ.

Cố Sâm trực tiếp bế Hạ Tử Minh đầy người bùn đất lên, nói: " Để ta! "

Đại phu tốt nhất trong thành toàn bộ đợi sẵn ở trạm dịch, thực mau liền xử lý xong toàn bộ vết thương trên người Hạ Tử Minh, tuy hắn bị thương nhiều nơi nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.

Cố Sâm tự mình lau người cho Hạ Tử Minh, bôi thuốc, thay quần áo.

Trước kia Cố Sâm chưa bao giờ chú ý đến diện mạo của Hạ Tử Minh, chỉ cảm thấy hắn quái đản thô bạo, khó ở chung, hiện tại lại phát hiện Hạ Tử Minh rất đẹp, tuy khác với vẻ xinh đẹp tinh xảo của Hạ Tử Thịnh nhưng hắn mày kiếm mắt sáng, làn da bóng loáng, còn có tám múi cơ bụng, là một người đàn ông chân chính....., cũng có vẻ gợi cảm độc đáo thuộc về nam tử thành niên.

Mà Cố Sâm vốn thích nam tử....

Chăm sóc Hạ Tử Minh một hồi lâu, không biết có phải vì thời tiết hanh khô hay không ,Cố Sâm liền nhịn không được chảy xuống hai dòng máu mũi. Chỉ là Hạ Tử Minh không biết được chuyện này...

Hạ Tử Minh hôn mê chừng năm ngày mới giảm sốt ,tỉnh lại từ trong hôn mê .

Hắn vừa mới giãy giụa ngồi dậy, Cố Sâm liền nhanh chóng chạy tới, ngồi xuống trước giường, ôm chặt hắn: " Trường Phong...."

Tuy không nói rõ, nhưng Hạ Tử Minh đã thấu hiểu câu trả lời của Cố Sâm....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro