Chương 9: Ôn nhu phúc hắc thụ & trầm cảm hắc đạo công ( 7 )Tác giả: Y Thiên Hạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới trước cửa nhà Diệp Mộ Sanh, vốn dĩ Chu Lạc Ly lại muốn chạy, nhưng bất đắc dĩ vẫn luôn bị Diệp Mộ Sanh kéo tay.

"Đợi mưa tạnh, ngươi muốn rời đi cũng không muộn." Diệp Mộ Sanh một tay mở cửa, một tay dùng sức kéo Chu Lạc Ly vào nhà.

Đóng cửa lại buông tay Chu Lạc Ly ra, Diệp Mộ Sanh đi đến phòng khách cầm điện thoại của mình sau đó mở khóa, đưa cho Chu Lạc Ly. "Ngươi gọi cho cha mẹ của ngươi đi, đừng làm bọn họ lo lắng."

Nghĩ đến việc mình trộm chay ra ngoài đã lâu, mẹ khẳng định sẽ rất lo lắng, Chu Lạc Ly do dự một lát liền cầm lấy điện thoại.

Nhìn tư thế trầm tư cầm điện thoại của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh nhếch môi cười cười, gia hỏa này sẽ không đến nỗi số điện thoại của mẹ mình cũng quên mất chứ.

Chu Lạc Ly liếc mắt nhìn Diệp Mộ Sanh, Diệp Mộ Sanh ngừng cười, nghiêm túc nói, " Ngươi từ từ gọi đi , ta đi tìm cho ngươi một bộ quần áo."

Sau khi Diệp Mộ Sanh rời đi, Chu lạc Ly nhập vào điện thoại mấy con số rồi lại xóa, lặp lại vài lần rốt cuộc nhập đủ 11 con số, bấm máy gọi.

Nghe thấy điện thoại truyền đến là một âm thanh xa lạ, Chu Lạc Ly bình tĩnh tắt điện thoại.

Lần thứ hai rốt cuộc cũng nhập đúng, bên kia điện thoại là tiếng khóc sốt ruột của mẹ Chu,  làm Chu Lạc Ly cảm giác sâu sắc tự trách, nhíu mày nắm chặt tay.

"Mẹ, thực xin lỗi, lại làm người lo lắng. Người yên tâm, con không có việc gì, hiện tại con đang ở nhà của bạn, đợi mưa tạnh con sẽ về." Chu Lạc Ly nói.

Chờ Chu Lạc Ly nói chuyện điện thoại xong, Diệp Mộ Sanh thay quần áo xong cũng cầm một bộ quần áo đi ra. Cầm quần áo đưa cho Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh nói, " Ngươi đi tắm trước đi."

"Ngươi đi trước." Đặt điện thoại lên trên bàn, Chu Lạc Ly nói.

"Ta thay quần áo rồi, thời gian ngươi ở dưới mưa lâu hơn, nếu không nhanh chóng tắm nước nóng thì rất dễ bị cảm, hơn nữa thân thể của ngươi cũng kém hơn so với ta."Nhìn màu da trắng bệch của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh lo lắng nói.

"..." Chu Lạc Ly mở miệng không nói, hắn trước kia thân thể chính là rất tốt a...

Còn không đi? Hay ngươi muốn ta giúp ngươi cởi quần áo, giúp ngươi tắm rửa sao?" Đem mặt để sát vào Chu Lạc Ly, chóp mũi hai người chạm vào nhau, Diệp Mộ Sanh không biết xấu hổ nói.

"......" Chu Lạc Ly lui về phía sau một bước, liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Diệp Mộ Sanh, cầm quần áo yên lặng vào phòng tắm.

Nhìn bóng dáng Chu Lạc Ly, khóe miệng Diệp Mộ Sanh càng giương lên cao hơn. Tuy rằng vừa rồi Chu Lạc Ly thực bình tĩnh, nhưng hắn lại thấy lỗ tai Chu Lạc Ly đỏ.

Hơi nước làm không khí bên trong phòng tắm trở nên mông lung, Chu Lạc Ly nhắm mắt lại, đúng dưới vòi nước, làm nước ấm theo tóc chậm rãi chảy xuống.

Chu Lạc Ly vẫn luôn cau mày, thẳng đến lúc tắm xong vẫn chưa giãn ra. Tráng ngươi qua một lần, Chu Lạc Ly dùng khăn lau mặt.

Khăn lông xẹt qua mang đi bọt nước, Chu Lạc Ly chậm rãi mở mắt. Tuy rằng cặp mắt kia vẫn như cũ ảm đạm, nhưng sâu bên trong con ngươi hiện lên một tia ánh sáng sâu thẳm phức tạp.

Chu Lạc Ly chỉ dùng mấy phút đã tắm xong, mặc quần áo vào bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Mộ Sanh cũng từ phòng ngủ đi ra.

"Nhanh như vậy nha, trên bàn để nước ấm cùng thốc trị cảm, còn có máy sấy, uống thuốc xong nhớ sấy khô tóc." Diệp Mộ Sanh chỉ vào cái bàn trong phòng khách nói, nói xong liền đi vào phòng ngủ.

Chờ Diệp Mộ Sanh cầm một bộ quần áo lại đi ra, Chu Lạc Ly vẫn còn đang đứng bất động ở ngoài phòng tắm.

Diệp Mộ Sanh bất đắc dĩ, chỉ có thể đem quần áo vắt lên trên vai, sau đó câm cốc nước cùng thuốc trị cảm đi đến bên cạnh Chu Lạc Ly.

"Đây là nước sạch, thuốc cũng không phải là thuốc độc."Diệp Mộ Sanh nói xong, Chu Lạc Ly không nói một lời liền tiếp nhận thuốc, uống.

"Trên bàn có máy sấy, không muốn bị cảm thì ngoan ngoãn sấy tóc đi."Nhìn mái tóc đen ướt dầm dề của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh nhắc nhở nói.

Lúc Diệp Mộ Sanh vào phòng tắm, chuẩn bị đóng cửa lại,  phía sau vang lên tiếng nói trầm thấp, "...... Cảm ơn."








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đam