Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương trình do chính tay Hoắc Viễn viết kia đưa hắn trực tiếp tốt nghiệp lập trình cơ giáp khoa năm thứ tư, đồng thời xác định nơi hắn sẽ thực tập - tnh vực hỗn loạn.

Này tinh vực hỗn loạn là đường giao thương trực tiếp giữa thủ đô tinh cùng nhiều cái tinh cầu khác, nhiệm vụ duy nhất là quan sát khu vực này để tránh trường hợp tinh thạch va vào thuyền buôn cùng với phòng trừ tinh tặc.

Hoắc Viễn sẽ trực tiếp tại đó ngốc hai năm hoặc sau một năm được điều đi nơi khác.

Kể từ lúc gặp được Ngọc Phong gia phụ tử bọn họ, Hoắc Viễn hack vào toàn bộ liên bang cơ mật tin tức, cũng không tài nào biết được vị này Ngọc Phong tên là gì. Lần đầu tiên hắn cảm thấy thất bại!

Hoắc Viễn đưa ra một suy nghĩ táo bạo, ngày mai y sẽ lên phi thuyền đến nơi thực huấn, y bây giờ sẽ hỏi thẳng người kia, mà y sẽ dùng quan não.

Hoắc Viễn đem quan não gửi yêu cầu câu thông với Ngọc Phong thống soái. Trống tim hắn đập thình thịch, đây là lần đâu tiên y chủ động liên lạc cùng số quang não này, bình thường đều là Ngọc Phong Yên chủ động liên lạc.

"Có việc?" gương mặt Ngọc Phong phụ thân xuất hiện trước màn ảnh, dung mạo này khiến Hoắc Viễn như muốn ngừng thở.

"Ngọc Phong tiền bối, anh... là Ngọc Phong Triều sao?" Lời này nói ra, Hoắc Viễn như bị rút gân, ánh mắt tối sầm.

Bên kia yên lặng thật lâu, mới thấy trả lời "Cậu là kẻ nào? Dám tới tận đây muốn giở trò?" Ngọc Phong Triều gián tiếp trả lời, đồng thời trong lòng phát sinh tia đề phòng gắt gao. Hắn tên thật trước nay cũng không phải là cái gì cơ mật, bất quá người biết được rất ít, bình thường đều gọi Ngọc Phong thống soái, này một cái thiếu niên, vì cái gì biết được tên y đâu? Ánh mắt Ngọc Phong Triều lộ ra hung quang, bất thiện nhìn Hoắ Viễn trên màn hình giả lập.

Hoắc Viễn hô một tiếng không ổn, đem màn hình cưỡng chế tắt đi. Hắn ngã khụy xuống sàn, nhớ đến thân phận của Ngọc Phong Triều, cả người hắn run lẩy bẩy, là hắn có lỗi với đứa nhỏ kia.

Ngọc Phong Triều cả người tỏa ra một tia âm u, phải chăng đây là lý do Hoắc Viễn tiếp cận Ngọc Phong Yên?

Nhưng mà Ngọc Phong Triều đoán sai rồi, một tuần sau đó, Hoắc Viễn đến tinh vực hỗn loạn làm việc, không có chủ động cùng Ngọc Phong Yên kết nối, kể cả Ngọc Phong Yên gửi yêu cầu, cũng không được chấp nhận.

...

Hoắc Viễn vừa đến nơi, đã đem tư nhân quang não thảy sang một bên, sử dụng quang não quân bộ phát xuống.

Này loại quang não tiếp thu sóng không mạnh tốt hơn, đồng thời giúp quân bộ trực tiếp định vị vị trí người mang.

Hoắc Viễn cũng không có đem số quan não Ngọc Phong Triều lưu vào, hắn cảm thấy, đứa nhỏ sống mấy nghìn năm, đã không còn là Ngọc Phong Triều trước kia nữa, hoặc hắn đã không còn là Ngọc Phong Cự, nên không cách nào có cảm nhận trước kia.

Hoắc Viễn lắc lắc đầu, cuộc sống ở đây cũng xem như nhàn nhã, mỗi ngày kiểm tra lập trình ban đầu của số cơ giáp được phân công một vòng, sau đó trở lại phòng thao tác ngồi xem tiền bối làm việc xem như thị phạm, sau đó trở về khu quân xá.

Mỗi tháng cũng sẽ có một lần trực đêm, hai thực tập viên đi theo hai chính thức lập trình viên cùng bốn cái tác chiến viên trực bốn phía quân khu.

Vừa đúng tối hôm nay, Hoắc Viễn trực ở phía Bắc, đồng thời là cảng tinh hạm của quân khu. Công việc của hắn rất đơn giản, tại phòng điều khiển nhận tín hiệu tinh hạm gia nhập phạm vi từ trường, kết nối tín hiệu để tinh hạm đáp xuống an toàn.

Thời điểm ban đêm rất ít tinh hạm đến, bình thường cũng ít? Hoắc Viễn chỉ cần ngồi đợi hết đêm liền là ổn. Bất quá đêm nay đã nhận được trình báo tinh hạm Ares của Andrew thượng tướng sẽ tại tinh cầu thủ đô đến. Hoắc Viễn chính là đang chờ.

Đến khoảng gần sáng, vùng từ trường xuất hiện một chấm đỏ, Hoắc Viễn lập tức kết nối máy liên lạc.

Câu thông.

"Hoắc Viễn, lập trình khoa số 1107, nhận lệnh trực bắc khu, xin hỏi phải hay không Ares tinh hạm?" đem bản thân danh tự báo ra, Hoắc Viễn tuân thủ thủ tục nói.

"Là, hiện tại có thể tại đâu đỗ xuống?" Nhân viên Ares tinh hạm đáp lời. Hoắc Viễn liền thông báo sang cho cái kia tác chiến viên đang trực bên ngoài, để hắn cùng nhân viên cảng sắp xếp nơi đỗ.

"Khoang N01 đã chuẩn bị xong, mời đáp xuống, tiếp theo sẽ có sĩ quan dẫn đường." Hoắc Viễn kết thúc đối thoại, tại đường dây bên kia chuẩn bị cắt đứt, lại nghe thấy âm thanh quen thuộc "Hoắc Viễn..." y cả kinh đem máy lập tức tắt, không có đáp lại.

Ngọc Phong Triều, sao lại đến đây? Dựa theo liên bang dã sử, Ngọc Phong Triều chính là thống soái quân bộ của liên bang, hắn bình thường đều tại thủ đô tinh ở lỳ trong biệt thự hiếm khi đi ra, hiện tại đến bên này hỗn loạn tinh vực, là sắp có chiến sự đâu?

Hoắc Viễn đem thông tin tinh hạm Ares đã đáp xuống cảng xác nhận với đồng đội xong, cũng bắt đầu ngồi đếm thờigian trôi đi.

Bởi vì hôm nay Hoắc Viễn đã làm việc 24 giờ, ngày mai, sẽ là thời gian 24 giờ nghỉ ngơi của y, sau đó mới trở lại làm việc 10 giờ một ngày như cũ.

...

Hoắc Viễn trở về khu quân xá trong tình trạng thể lực 350 điểm gần như cạn kiệt, hắn quyết định sau khi uống dịch dinh dưỡng, nhất định phải ngủ một giấc dài. Y tự mắng cái thân thể Hoắc Viễn vô dụng, có cố gắng bao nhiêu cũng chỉ lên được thêm 50 điểm thể lực.

Tiếng giày quân trang gõ cộp cộp trên đất, trong thời điểm hừng đông của khu quân xa, đặc biệt rợn người. Nhưng mà Hoắc Viễn vẫn giữ nguyên tư thế đi về phía trước, càng đi càng mệt mỏi, càng là cạn kiệt.

Hoắc Viễn mở cửa, cả người ngã vào trong, đem chân đóng cả lại, y quyết định, cứ tại đây nằm ngủ một giấc đi.

Hoắc Viễn ngủ đến liền không còn ý thức, cả người thả lỏng, không có bất kỳ đề phòng với ngoại cảnh, dù sao cũng là quân khu a.

Hoắc Viễn ở trên đất ngủ một giấc đếm chiều tối hôm sau, lúc thức dậy đã không còn ánh sáng tự nhiên.

Bụng đói kêu liên tục, Hoắc Viễn bò dậy, một mạch uống hết 5 túi dịch dinh dưỡng mới đi tẩy rửa cơ thể.

Hoắc Viễn mang theo hơi ẩm ướt ngồi trên giường, lúc này mới nhớ đến tư nhân quang não bỏ qua một bên đã một tuần. Mặc dù sẽ không có ai thường xuyên liên lạc, nhưng vẫn còn Ngọc Phong Yên đứa nhỏ.

Hoắc Viễn kinh ngặc mở to mắt vừa chỉ hơn 10 ngày, thế nhưng mà có 11 hộp thoại, đều là từ quang não số của Ngọc Phong Triều.

Hoắc Viễn mở ra xem, 10 cái đầu đều là khuôn mặt nhỏ của Ngọc Phong Yên, đứa nhỏ mỗi ngày đều niệm "Viễn Viễn ca ca không có chú ý ta, Viễn Viễn ca ca không thích ta nữa, Viễn Viễn ca ca có khi nào bệnh rồi? Viễn Viễn ca ca...." Hoắc Viễn bật cười, đồng thời cũng là cảm thấy có lỗi.

Cái cuối cùng hộp thư là Ngọc Phong Triều, hắn nghiêm mặt ngồi trước màn hình, dung mạo này khiến Hoắc Viễn nhói lên một tia đau xót, hắn đã làm đúng sao?

Lời NgọcPhong Triều rất xúc tích, cho Hoắc Viễn ba ngày để giải thích vì sao biết thân phận của hắn, đồng thời đe dọa Hoắc Viễn đừng mong trốn, toàn bộ tinh hệ đều là hắn địa bàn.

Hoắc Viễn mày trái giật kịch liệt, ba ngày, vừa hay hôm nay hết ba ngày! Nên Ngọc Phong Triều tìm tới cửa!

Hoắc Viễn mắt mũi đều cay, hắn nợ Ngọc Phong Triều quá nhiều, hiện tại cũng không thể nói ra chân tướng, Ngọc Phong Triều sẽ tin sao? Hoắc Viễn lắc đầu, đây căn bản là hão huyền.

Hoắc Viễn suy nghĩ thật lâu mới hạ tay trả lời "Ta... hiện không thể trả lời."

Tin thoại vừa gửi đi chưa bao lâu, cửa phòng có người gõ. Hoắc Viễn cả kinh. Vội giả chết nằm xuống đắp chăn.

"Hoặc là cậu mở cửa. Hoặc là tôi tự vào." Ở cửa phòng vọng ra âm thanh, Hoắc Viễn đinh ninh với tính cách không thích gần người cùng không cùng tiểu nhân vật câu nệ quá lâu, Ngọc Phong Triều ghét phải để tiểu nhân vật cảm thấy chúng quá quan trọng với hắn, Ngọc Phong Triều nhất định sẽ bỏ đi cung mặc kệ.

Nhưng Hoắc Viễn lại quên, Ngọc Phong Triều đối với chuyện này rất nghiêm túc, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Đùng một tiếng, của phòng mở bật thật mạnh, Hoắc Viễn cảm giác cả căn phòng đều run run, hắn sâu sắc đau lòng Triều tiểu bảo bối đối với hắn như vậy thật khiến hắn đau lòng. Nhưng mà Ngọc Phong Triều sẽ đợi hắn đau lòng sao? Y đem cái chăn Hoắc Viễn giật mạnh quăng ra ngoài. Hoắc Viễn điếc không sợ súng nhắm chặt mắt.

Ngọc Phong Triều ánh mắt bất thiện, bóp lấy cổ Hoắc Viễn nâng lên.

Hoắc Viễn mặt cắt không còn giọt máu, than thể này quá nhược, không có cách nào chịu được lực tay của Ngọc Phong Triều, không.thở.được!

"Nói hay không nói?" Ngọc Phong Triều nghiến răng, thiếu niên 18 tuổi dễ dàng nhìn ra thân phận của hắn căn bản là hảo huyền.

Hoắc Viễn không có cách nào thở nữa, hắn từ từ mất đi ý thức. Ngọc Phong Triều thấy người mắt đã mơ hồ, hai tay cũng gần như buông thỏng, hắn mới dịu đi một ít sát khí trên người, đem người ôm lên vai, ra khỏi cửa.

...

Ngọc Phong Triều thả Hoắc Viễn xuống giường của mình, bản thân tự ngồi xuống ghế tựa bên cạnh giường, hai chân bắt chéo, nhìn chằm chằm khuôn mặt Hoắc Viễn, hắn cảm thấy, người này có mấy phần quen thuộc.

Hoắc Viễn lúc ngủ khuôn mặt đặc biệt ngây ngô, lại thêm điểm thể lực thấp, hắn hiển nhiên trở nên vô hại. Ngọc Phong Triều bất giác tiến đến gần, áp sát mặt vào Hoắc Viễn.

Hoắc Viễn bất chợt mở mắt, nhanh chóng chộp gối đầu quăng mạnh về phía Ngọc Phong Triều, bản thân lăn qua mép giường bên kia.

Ngọc Phong Triều phản xạ bắt lại cái gối, nhưng không có bắt kịp Hoắc Viễn. Chờ đến khi cả hai định hình lại, Hoắc Viễn mới cả kinh.

"A! Ngọc Phong tiền bối, à không, Ngọc Phong thống soái, xin... xin lỗi."

Ngọc Phong Triều đem cái gối trong tay vò nát ném mạnh "Cậu!" kiên nhẫn của hắn đã chạm mức cực hạn, hắn hoàn toàn bộc phát.

"Tiểu Triều Nhi!" Hoắc Viễn ngồi sụp xuống đất, tính mạng bị đe dọa.

Hoắc Viễn căn bản cũng không phải muốn che giấu trốn tránh cả đời, hắn chỉ cảm thấy chưa đến thời điểm. Nhưng mà cảm giác bị Ngọc Phong Triều uy hiếp, đe dọa, lại khiến tâm hắn như thắt lại. Hoắc Viễn trong một khắc vô thức gọi ra cái biệt danh kia, nhớ lại rất nhiều chuyện.

Có một đứa nhỏ, luôn đi theo Ngọc Phong Cự, đứa nhỏ thoạt nhìn u uất, nhưng nội tâm nó, bất cứ líc nào ở bên cạnh Ngọc Phong Cự đều rất hạnh phúc. Đứa nhỏ một tiếng sẽ gọi "Thầy", hai tiếng cũng gọi "Thầy". Đối với nó, thầy nó luôn là người quan trọng nhất.

"Ngươi sao lại biết cách gọi này?!"....

...

Hoàn chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro