Chương 1: "Hà tất" và "Lý do"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được dịch và đăng tải bởi Ngũ Nguyệt MInh Diêu, vui lòng không tự ý mang bản dịch đi nơi khác.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Hà tất" cần "lý do", vụ án lớn nhỏ mới không phiền não.

Đây là  câu nói lưu truyền phổ biến nhất trong giang hồ, trong nha môn, hay ngõ hẻm trong gần bảy năm qua . Từ người già  cho đến trẻ nhỏ ai ai cũng biết. Bởi vì bất kì vụ án khó khăn phức tạp nào, chỉ cần nói ra câu này nhất định đều có thể giải quyết dễ dàng. Đương nhiên những vụ  án lớn  như này cũng không nhiều, một năm nhiều nhất chỉ có một hai vụ án, nhưng một hai  vụ án như vậy  cũng đủ để làm câu nói này danh chấn thiên hạ.

Gần đây, giang hồ bỗng nhiên lại có tin tức truyền đến.

"Hà tất" lại tìm "Lý do"  đi!

.

Hoàng hôn cuối thu, mưa lạnh phiêu diêu, đầu cành sơ sơ lạc lạc vài miếng lá rách cũng theo gió bay xuống, nơi xa thỉnh thoảng truyền đến mấy chỗ tiếng quạ kêu, tăng thêm mấy phần thu ý, như thôi thúc nỗi nhớ cố hương của biết bao người. Cái thời tiết khó chịu này ai ai cũng không muốn đi ra ngoài, trên đường thưa thớt bóng người đi lại,  đèn lồng trong gió chập chờn, mà đa số người nhà cửa phòng đã sớm đóng lại, đa phần đều đã yên vị trong chăn bông ấm áp.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ.

Đầu đường, một lão già và đứa trẻ co rúm người lại ở góc tường, trước mặt bày bán gánh hàng. Vì cuộc sống mưu sinh vất vả của tầng lớp nghèo khổ nhất trong mắt người đời , thời tiết dù thế nào cũng không vì thế mà khác đi. 

Còn có một cái ngoại lệ.

Một người chậm rãi từ cuối phố dài  đi tới.

 Bộ y phục bó sát màu đen không giống người khác, mặc trên người hắn bỗng nhiều hơn mấy phần thẳng tắp cứng cáp, khiến cho cả người hắn nhìn qua lộ ra vẻ âm lãnh, nguy hiểm .

Gương mặt tuấn mỹ khoác lên mình chiếc áo đen cùng sắc trời như thêm phần nổi bật, có vẻ hơi tái nhợt, chóp mũi hướng xuống dưới, mang theo mấy phần lãnh khốc, hai mắt nặng nề, chỉ nhìn thẳng đường phía trước, phảng phất như mọi thứ xung quanh đều không can hệ gì đến hắn. Vì thế khi tiếng cửa cọt kẹt mở ra, một người lắc đầu mang cho đứa trẻ đáng thương kia một bát cơm, hắn vẫn là nhìn cũng không nhìn một chút, chậm rãi từ bên cạnh bọn họ đi tới.

Một người như vậy, tuyệt đối không có ai dám xem thường, huống chi bên hông hắn còn treo một thanh đao.

Đao vẫn trong vỏ. Vỏ đao đen nhánh là loại phổ biến bình thường, lại không người dám khinh thường, bởi vì, đây là thanh đao đã "uống máu tươi no bụng", trải qua bao trận chiến tàn khốc, mới có sát khí và hàn khí lạnh lẽo đến nhường ấy. 

.

Ngoài thành có một sơn trang lộng lẫy. Bậc thang chỉnh tề, cửa son tường cao, chỉ là ngoài cửa treo màn trắng, hai ngọn đèn lồng cũng đổi thành màu trắng, có lẽ là đang có tang sự.

Cách cửa còn rất xa, người áo đen đã dừng bước, bởi vì ngoài cửa sớm đã có một người đứng đó.

Người kia trạc tuổi hắn, hơn hai mươi tuổi, hoa phục kim quan, không chút nào không lộ vẻ tục khí. Mày kiếm hạ là một đôi cao quý như mắt phượng,  khuôn mặt tuấn tú kia thần sắc mười phần ôn hòa, mang theo  vẻ đau thương, hắn  ngửa mặt, đưa mắt nhìn bức màn trắng đến xuất thần.

Người áo đen dường như không chút tiếng động bước đến trước mặt hắn.

Công tử áo gấm hoàn hồn, mỉm cười hướng người áo đen chắp tay: "Hà huynh cuối cùng cũng tới."

Người áo đen dạ: "Lại một người nữa?"

"Không sai, lại là một vị cô nương" , công tử áo gấm ảm đạm, nghiêng người, đưa tay nhường đường, "đi vào rồi nói, mời."

Nam Cung thế gia vốn là một đại thế gia nổi danh trên giang hồ, hầu hết mấy đời đều ở Nam Cung biệt uyển, cũng có  không ít  nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng không biết vì lí do gì mà gần trăm năm nay từ đầu đến cuối nhân khẩu không tăng thêm, đến nay đã ba đời đơn truyền. Chủ nhân đời trước của biệt uyển là Nam Cung Ngọc, kiếm thuật xuất chúng, phẩm hạnh ngay thẳng, là giang hồ đại hiệp nổi danh, đáng tiếc trời ghét anh hùng, hơn bốn mươi tuổi đã qua đời. Thời gian thấm thoắt trôi đi cũng đến lúc vật đổi sao dời, bây giờ chủ nhân mới chính là con trai của Nam Cung Ngọc khi xưa.

Nghe nói vị  Nam Cung công tử này từ nhỏ ốm yếu, có số đoán mệnh, cho rằng ở nhà nuôi không lớn được, Nam Cung Ngọc liền đem hắn cho người khác nuôi dưỡng,  đến hơn mười tuổi mới cho đón về biệt uyển. Nam Cung Ngọc dưới gối chỉ có một đứa con này, liền hết lòng thương yêu, dụng tâm dạy dỗ. Nam Cung công tử cũng thật không khiến người ta thất vọng, thiên tư thông minh, tuổi còn nhỏ liền thắng được nhiều trận tỉ võ, được bằng hữu giang hồ nhiều nơi hết lời ngợi khen, Nam Cung Ngọc thường thường vẫn lấy làm kiêu ngạo. Bây giờ Nam Cung công tử đã trưởng thành, luôn lấy lịch sự cùng chân thành mà đối đãi , thêm hắn trời sinh tính nhân nghĩa, yêu thích kết giao bằng hữu, bởi vậy thanh danh rất tốt, từ đại hiệp danh sĩ cho tới dân chợ búa, phụ nữ  trẻ em, thậm chí  ngay cả Sát thủ, nhắc lên hắn nhất định đều là cùng tán thưởng. Nam Cung Ngọc sau khi qua đời, Nam Cung biệt uyển không những thanh danh chưa suy giảm, ngược lại càng tăng lên.

Nhưng mà mọi người càng tán thưởng thì vế sau, kiểu gì cũng sẽ không nhịn được mà thở dài một tiếng ——

Thiên hạ có mấy ai được vạn phần viên mãn, Nam Cung công tử túc trí đa mưu, ôn hòa lễ độ, vậy mà trời sinh kinh mạch dị thường, không thể sử dụng nội lực, là một phế nhân.

.

Phòng ốc đình viện rộng lớn, trang trí lộng lẫy,  hoa viên phía sau càng không nhỏ, cảnh sắc xen vào nhau tinh tế, tú mỹ vô cùng. Hành lang khắc hoa,  nơi núi đá, hồ nước, điểm vài bông hoa cúc ,  rừng trúc.

Trời dần tối, gia nhân cầm đèn lồng ở phía trước dẫn đường, hai người sóng vai đi ở chính giữa đường đá bên trên.

Công tử áo gấm nói: "Tháng này mất tích chính là'Một đao trảm Giang Nam' Trương Minh Sở."

Người áo đen ngữ khí có chút lạnh ,cứng rắn tiếp lời: "Nam."

Công tử áo gấm bật cười: "Trương đại hiệp ngươi còn không biết? Hắn đương nhiên là nam."

Người áo đen đáp: "Người chết là nữ nhân"

Công tử áo gấm hiểu ý tứ của hắn, cau mày nói:  "Việc này ta cũng là tìm trăm manh mối vẫn không có cách giải, Trương Minh Sở mất tích, người chết lại không phải hắn."

Người áo đen hỏi: "Thân phận người chết?"

Trách thì trách ở đây, công tử áo gấm lắc đầu, theo ta được biết, những vị cao thủ thành danh trong giang hồ cùng vị cô nương này không có nửa điểm giống nhau, mà nhìn nàng cũng không giống người tập võ.

Người áo đen nói: "Đặc biệt."

Lần này quả thực rất rất đặc biệt, so với những người chết trước đó khác nhau, công tử áo gấm suy nghĩ một chút nói, " ta dù sao kiến thức có hạn, nói làm không được chuẩn, ta đã để bọn hắn đem tin tức thả ra, đợi người đến nhận thi thể."

Người áo đen ngẩng đầu lên một lúc,  nhìn  sắc trời tối dần: "Lão Lý đâu?"

Công tử áo gấm đáp lời: "Lý huynh ước chừng có việc, muốn tới đến trễ một chút."

Người áo đen hừ một tiếng: "Lười." 

Công tử áo gấm mỉm cười: "Lại lười, hắn tất nhiên cũng sẽ đến, bên trong đã chuẩn bị rượu ngon, không bằng chúng ta trước tiên......"

Người áo đen chỉ đáp: "Xem thi thể."

Công tử áo gấm hiểu rõ tính tình của hắn, lúc này ra hiệu gia nhân dẫn đường: "Linh đường đặt tại lầu các kia, trước mắt chưa tìm được người nhà của nàng, ta liền tự mình sắp xếp đơn giản một chút."

Người áo đen gật đầu một cái:  "Rất tốt".

Hai người hướng lầu các mới đi vài bước, phía trước liền nổi lên một trận ồn ào, một hạ nhân vội vàng hấp tấp chạy tới: "Không xong! Công tử, không xong rồi!"

Công tử áo gấm nhíu mày:" Vội vàng hấp tấp còn thể thống gì, cẩn thận nói ta nghe xem."

.

Tỉnh lại lần nữa, Dương Niệm Tình lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong một cái trong quan tài, quan tài này ngược lại là đủ lớn, có thể thoải mái xoay người, dưới thân còn có đệm làm bằng vải vóc mềm mại.

Cả gian phòng chỉ có tia sáng lờ mờ, lúc này hẳn là ban đêm. Có tia sáng từ quan tài dưới đáy lộ ra, ,chiếu đến phía trên thanh xà ngang bằng gỗ, cùng mấy cành cây rủ xuống màn trắng. Quan tài ở nơi đối diện với cửa, bị một bức màn màu trắng rất lớn chặn lại, bên ngoài tựa hồ đốt vài ngọn nến, chiếu lên màn trắng, bên trên viết chữ "Điện".

Dương Niệm Tình ngồi ở trong quan tài, kéo kéo mấy tầng áo liệm trên thân, có chút ngây ngốc.

Đây chính là truyền thống mai táng từ xưa ,chỉ  khi xem phim truyền hình mới có thể nhìn thấy, mình rõ ràng rơi xuống nước chết đuối, chẳng lẽ bọn họ đem mình vớt lên, ngay tại thôn dã bên cạnh ngọn núi nào đó làm tang sự? Nếu vậy quả thực có chút sơ sài, coi như không có tiền mời dàn nhạc của sơn thôn, tốt xấu cũng nên thả đoạn nhạc buồn làm nổi một chút bầu không khí .

Nghĩ đến cái này, Dương Niệm Tình tự chọc cười chính mình.

Còn thả nhạc buồn, đây là cái suy nghĩ  quỷ quái gì thế, nhưng là người chết thật sự có tồn tại trạng thái hồn phách.....

Gương mặt đáng sợ đó  bỗng nhiên lại hiện ra.

Dương Niệm Tình thoáng chốc run rẩy, cũng không cười nổi nữa, nàng khẩn trương nhìn  bốn phía, sợ vị đồng loại kia lại xuất hiện, lập tức leo ra khỏi quan tài, nhảy xuống liền hướng phía bên ngoài mà đi, đi vài bước lại cảm thấy mới lạ, tự nhủ trong lòng: Thì ra hồn phách không thể bay, vẫn phải tự mình đi bộ.

Tiểu thuyết cùng phim truyền hình quả nhiên toàn là hư cấu.

Dương Niệm Tình vừa nghĩ vừa lắc đầu, bước đến bức màn trắng.

Nơi này  đúng là linh đường, phía trước là bàn thờ, trên bàn đốt hai ngọn nến màu trắng, còn bày biện lư hương và không ít cống phẩm, ở giữa có tấm bảng hiệu.

Là linh vị. Phía trên thế mà trống rỗng, không có chữ.

Đến linh vị  cũng không cho viết một cái tên? Dương Niệm Tình có chút im lặng, dự định đi ra ngoài để xem xét tình hình các bạn học, vừa mới xoay người, bên ngoài liền vang lên tiếng người nói chuyện. Nghĩ rằng đó có thế là các bạn học, bản thân mình như vậy đi ra ngoài hù đến bọn họ dường như không tốt lắm, Dương Niệm Tình lập tức trốn đến sau bàn thờ, mượn bức màn trắng che chắn thân hình.

"Công tử, thật sự có quỷ!" 

"Hồ nháo" , giọng ôn hòa ẩn ẩn lộ ra uy nghiêm,  "lấy đâu ra quỷ!"

"Ta không dám nói dối" , một người khác kinh hoảng biện bạch, "là thật! Ta tận mắt thấy nàng mở mắt, xác chết vùng dậy!"

Mở mắt? Dương Niệm Tình trong lòng khẽ động, nhớ tới trước đó nhìn thấy gương mặt đáng sợ kia.

Hẳn là...... Chắc không phải quỷ đấy chứ?

Nàng vẫn đang suy nghĩ, bỗng nghe bên ngoài có người nói: "Công tử, ta nhìn hắn không có nói láo, không phải là vị cô nương này oan hồn bất tán......"

"Chắc chắn chỉ do con người làm ra"i, giọng ôn hòa vang lên lần nữa, khiến cho lòng người ổn trọng an toàn, " hung thủ muốn giá họa Nam Cung biệt uyển cổ kính huyền bí mà thôi, người là thần bộ từng phá án nhiều năm, nhưng đã từng có vụ án nào là do quỷ xuống tay?"

Dương Niệm Tình càng giật mình.

Công tử? Cô nương? Nam Cung biệt uyển? Gì thần bộ? Mà lại, cái gì gọi là oan hồn bất tán?

Tất cả đều có chút không đúng. Dương Niệm Tình đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức cúi đầu nhìn hai tay.

Bàn tay tinh tế, làn da trắng trẻo, trông rất đẹp mắt.

Nhưng đó căn bản không phải là của tay của mình!

Dương Niệm Tình như là gặp quỷ, vội vàng lại đi sờ mặt sờ  mũi, đợi xác định đây không phải thân thể của mình, nàng lập tức luống cuống.

Chuyện gì xảy ra? Chết còn có thể biến đổi hình dạng, dáng người?

Trong đầu nổi lên nghi vấn hàng đàn rối rắm, Dương Niệm Tình  không dám nghĩ nhiều, che lấy bộ ngực hít sâu, đợi nàng cố gắng tìm về lý trí, lại phát hiện bên ngoài lặng ngắt như tờ, rốt cuộc nghe không được tiếng nói chuyện.

Đều đi hết rồi?

Dương Niệm Tình kiên nhẫn đợi nửa ngày, xác định không có động tĩnh, nàng chần chờ nửa ngày, cuối  cùng thử thò đầu ra nhìn.

Cánh cửa như chiếc khung vẽ, khảm bóng đêm như khói mực.

Một vị công tử cổ đại trẻ tuổi  đứng ở bên trong khói mực ấy, hoa phục kim quan hết sức loá mắt, mày kiếm mắt phượng, quý khí mười phần.

Những nghi vấn rối rắm thoáng chốc trở thành hư không, Dương Niệm Tình lăng lặng nhìn nam nhân trước mặt.

Trên đời thật sự có người như thế? Chẳng lẽ là liêu trai bên trong Hồ Tiên?

Trước mắt mọi thứ đều quá khả nghi, mang theo vài phần như mộng cảnh. Dương Niệm Tình đến thở mạnh cũng không dám, hồi lâu từ từ lấy lại tinh thần, thở hắt ra.

Không phải đang nằm mơ, mới vừa nghe đến đối thoại, vị công tử cổ đại trước mắt..... Tất cả đều cho thấy, là cuộc sống thời cổ đại trước đây.

Dương Niệm Tình luôn nhiệt tình, quyết định thử bắt chuyện trước, thế là nàng cẩn thận từng li từng tí hướng đối phương mỉm cười, phất tay: Này?

Công tử áo gấm cũng không phản ứng.

Sẽ không phải là bị dọa sợ đến ngây người đi? Dương Niệm Tình vội vàng nói: "Ngươi đừng sợ a, ta là quỷ tốt, sẽ không hại ngươi, ngươi biết ta sao? Hay là..... Ngươi đến gặp ta sao?"

Công tử áo gấm vẫn không đáp.

Dương Niệm Tình thấy thật khó khăn. Hắn thực sự không nhìn thấy mình, không nghe thấy tiếng mình nói chuyện? Nghĩ nghĩ,  Dương Niệm Tình dứt khoát từ bàn thờ sau đi tới, đi phía trái mấy bước, lại đi phải đi hai bước, rốt cụộc xác định cặp kia mắt phượng là đang nhìn nàng, ánh mắt còn lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Thì ra  ngươi xem gặp ta à! Dương Niệm Tình vui vẻ, không chờ nàng lại tiếp tục di chuyển, đầu vai bị đè xuống, bên cổ đột nhiên mát lạnh.

"Ngươi là ai?"

.

Thanh âm lạnh như băng sắc như kiếm. Dương Niệm Tình trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh, nàng phát hiện, nguyên lai sát khí này là từ một vật thể tồn tại.

"Ngươi...... Ai vậy?" Nàng bị dọa đến thanh âm phát run.

Một người áo đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên cạnh nàng, sắc mặt lạnh lùng, cả khuôn mặt đường cong rõ ràng, hình dáng gần với lạnh lẽo cứng rắn, xem xét liền rất khó dây vào.

Nhìn đến thanh đại đao sáng như tuyết  gác ở bên cổ, Dương Niệm Tình lập tức thức thời giơ hai tay lên: "Chuyện gì cũng cứ từ từ nói chứ! Ta chắc chắn không động, không di chuyển."

"Ngươi là ai?"  Người áo đen lặp lại, ngữ khí mười phần hung ác.

Các ngươi làm sao đều có thể nhìn thấy ta? Dương Niệm Tình kỳ quái hơn, thình lình thoáng nhìn cái bóng dưới đất, nàng không khỏi sửng sốt nửa ngày, nghẹn ngào,  à , ta không chết, thì ra  ta vẫn còn sống!

"Chính là nàng. " Một người xuất hiện ở sau lưng Nam Cung Tuyết, thanh âm phát run, chỉ vào Dương Niệm Tình, "công tử ngươfi nhìn xem, nàng thật sự còn sống!"

Nhìn thấy mặt của hắn, Dương Niệm Tình cũng nhẹ nhàng thở ra, đại khái đoán được chuyện gì xảy ra. Đây rõ ràng là gương mặt nàng nhìn thấy trước đó, hắn căn bản không phải quỷ, chỉ là một hạ nhân bị hủy dung, lúc ấy dưới bầu không khí như thế, mình sai đem hắn xem như quỷ, có lẽ cũng đem hắn dọa sợ.

Người dọa người, cũng đủ hù chết nhau, quả thật không sai.

Dương Niệm Tình muốn cười nhưng hiện tại thật sự cười không nổi, thấy người áo đen vẫn không nhúc nhích bên cạnh, vội nói: "Ta đã biết! Đây đều là  hiểu lầm......"

"Ngươi là ai! " Người áo đen hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn, ép lưỡi đao xuống.

Với thân pháp và tốc độ của hắn, Dương Niệm Tình tuyệt đối sẽ không hoài nghi võ công của người này, mà dường như người này là kiểu người không biết phân rõ phải trái nặng nhẹ, nếu như đáp sai, đao kia rất có thể liền sẽ chặt đi xuống. Dương Niệm Tình cũng là lần đầu gặp loại sự tình này, có mười lá gan thì cũng bị phá nát hết chín cái, nhắm mắt cầu xin: Đại hiệp tha mạng! Ta tên Dương Niệm Tình, chúng ta không phải cùng một thời đại, nói ngươi cũng không biết a!

"Hà huynh chậm đã!"  Công tử áo gấm cuỗi cùng cũng chịu mở miệng, ngữ khí mang theo vài phần mừng rỡ, hắn bước nhanh đi hướng Dương Niệm Tình, " Nàng vừa tỉnh, vẫn là trước hết để cho nàng......"

Người áo đen quát khẽ: " Cẩn thận!"

Lời còn chưa dứt, hắn đã lách mình qua , mang theo công tử áo gấm tránh đi, đồng thời vung đao đem ám khí đánh rớt.

Hai người chưa đứng vững, một đạo hàn quang  bén nhọn, thẳng hướng Dương Niệm Tình mà lao tới!

Là giương đông kích tây!

"Tránh ra!" Hai người đồng thời thấp giọng hô.

Dương Niệm Tình  đang nhìn  thứ ám khí sáng long lanh trên mặt đất đến ngẩn người nên không kịp phản ứng.

Ám khí! Thật sự có ám khí!

Chờ đến khi nghe được tiếng hô, Dương Niệm Tình mới chợt hồi thần, vội vàng ngửa mặt lên nhìn, vừa lúc đối đầu cặp mắt phượng kia.

Nguy hiểm! Có người muốn giết mình?

Dương Niệm Tình chỉ là so với người thường may mắn hơn một chút, ở nơi đó né  được, trong lòng lập tức lạnh buốt một mảng.

Ngay khi nàng xem như khó tránh khỏi tai kiếp, trong đêm tối bay đến một luồng khói trắng.

.

Mây trăng trên không bay tới, nhẹ nhàng im ắng, từ cổng trên đỉnh đầu hai tên gia nhân thổi tới, bay vào gian phòng, tư thái ưu mỹ, khó mà diễn tả bằng lời.

Đây không phải là mây, mà là một người.

Áo bào trắng bị gió thổi dạt ra, lại lặng yên không một tiếng động, nhìn động tác rất chậm.  Nhưng là, người như thế nào có thể đuổi kịp ám khí?

Sau một khắc, hết thảy đều dừng lại.

Thực sự dừng lại, đứng im.

Hai ngón tay thon dài, sạch sẽ dừng ở trước mắt Dương Niệm Tình, giữa ngón tay kẹp lấy một mảnh ngân châm, mỏng như lá liễu, là tiểu đao, mũi đao chỉ cách mi tâm của nàng một tấc.

Dương Niệm Tình hít vào ngụm khí lạnh, trong lòng cùng tay chân đều căng thẳng.

Ngón tay dời đi, nàng liền nhìn thấy một đôi mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro