Chương 10: Ta muốn cưới hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm từ cửa hàng đi ra liền bị mọi người vây xem, bất quá người vây xem cũng không dám quá lộ liễu, chỉ âm thầm chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Phàm, nói cái gì mà "đánh nữ nhân".

"Diệp thiếu, Diệp thiếu!" Tiền Dụ bước nhanh đuổi kịp Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn Tiền Dụ, nói: "Có việc gì sao?"

Mấy ngày nay Giang Hải Lâm đều sưu tập dược liệu bổ thân, chuyện này tự nhiên truyền tới tai Tiền Dụ, dưới sự ép hỏi của Tiền Dụ, Giang Hải Lâm chỉ có thể thú nhận nói ra sẽ đoản mệnh, khiến cho Tiền Dụ sợ hãi, Diệp Phàm nói hắn lây dính quỷ khí nặng hơn so với Giang Hải Lâm, có thể thấy được thọ nguyên của hắn chắn chắn tổn hại nhiều hơn.

"Phương thuốc ngài đưa lão nhị, ta có thể sử dụng sao?" Tiền Dụ hỏi.

"Có thể!" Diệp Phàm nói.

Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm, nói: "Diệp thiếu, ngài xem ta giảm bao nhiêu thọ mệnh?"

Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Tiền Dụ, nói: "Yên tâm, chỉ là nửa năm, nửa năm mà thôi, búng tay một cái lập tức liền qua." Kiếp trước tu giả Kim Đan trong tông môn, một lần bế quan liền qua mấy năm.

Tiền Dụ: "......"

"Diệp thiếu, ta uống nước thuốc kia chắc là có thể sống lâu hơn một ít đi! Ngài vẫn là ngài cho ta viết cho ta phương thuốc cấp bậc cao hơn đi, tiền không là vấn đề."

Diệp Phàm nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi tìm Giang Hải Lâm đi, cấp bậc cao hơn thân thể ngươi không tốt, cũng chịu không nổi, gần nhất chuyện phòng the muốn tiết chế."

Tiền Dụ gật gật đầu, nói: "Được được được, đều nghe ngài."

"Vừa rồi ta nhìn thấy ngài...... Đại hiển thần uy."

Diệp Phàm chống eo, nói: "Đồ không có ánh mắt, không đánh thì không biết sự lợi hại của ta."

Diệp Phàm hắn ở Bích Vân Tông chính là nhân vật vang dội, cho dù hắn không thể tu luyện, đệ tử tông môn ngoài mặt đối với hắn vẫn phải cung cung kính kính, một nha đầu chết tiệt, cư nhiên dám bôi nhọ hắn trộm tiền, nữ nhân kia dám giẫm đạp lên tôn nghiêm của Diệp nhị thiếu hắn như vậy, thật sự đáng giận!

Tiền Dụ: "......" Đồn đãi Diệp Phàm thiếu gia là kẻ bất lực, quả nhiên đều là gạt người.

"Mặc kệ thế nào, đánh nữ nhân là không tốt."

"Nếu không phải ả ta tiện, ai rảnh đánh ả ta đâu!" Diệp Phàm không thèm để ý nói.

Tiền Dụ: "......"

Tiền Dụ và Diệp Phàm đi dạo một vòng trong phố dược liệu.

Mấy quý công tử hào môn, vây quanh một bạch y thiếu niên đi tới.

Diệp Phàm đột nhiên dừng bước, nhìn bạch y thiếu niên lẫn trong đám người như hạc trong bầy gà, nghiêm trang hỏi: "Đó là ai?"

"Đó là Tam thiếu gia Bạch gia Bạch Vân Hi, lai lịch ngài ấy không nhỏ, không dễ chọc." Tiền Dụ nghiêm mặt nói.

Diệp Phàm chớp chớp mắt, có chút kích động: "Y lớn lên thật đẹp mắt! Ta muốn cưới y."

Sắc mặt Tiền Dụ vặn vẹo nhìn Diệp Phàm: "Diệp thiếu, trái tim của ta không tốt ngài đừng làm ta sợ như vậy......"

Lời nói của Tiền Dụ hắn ở Thương Thành có thể có chút trọng lượng, chứ đến kinh đô thì cái gì cũng không phải, Bạch Vân Hi chính là Thái tử trong kinh đô đều là nhân vật vang dội. Bạch Vân Hi tới kinh đô, gia gia hắn gặp đều tất cung tất kính bồi.

Bạch Vân Hi là thiên tài, từ nhỏ đến lớn không ngừng nhảy lớp, tuy 18 tuổi nhưng đã là tiến sĩ, bên dưới Bạch Vân Hi còn có công ty Triều Tịch, gia sản kinh người.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Tiền Dụ một cái, nói: "Ta muốn cưới y vì sao lại làm ngươi sợ?"

Tiền Dụ: ".......Bởi vì Bạch thiếu không thích ngài."

Diệp Phàm nghiêng đầu, nói: "Vì sao? Ta anh tuấn tiêu sái, thông tuệ hơn người, nhìn xa trông rộng."

Tiền Dụ: "......" Diệp thiếu, ngài có biết thanh danh của ngài có bao nhiêu xấu không? Chơi nữ nhân, không chí tiến thủ, bại gia tử, mới vừa rồi còn thêm ức hiếp muội muội!

"Bạch thiếu thích người có tiền, có năng lực." Tiền Dụ nói.

Diệp Phàm nghi hoặc hỏi: "Như thế nào gọi là có tiền?"

"Gia sản ít nhất mấy chục tỷ."

"Như thế nào gọi là có năng lực?" Diệp Phàm hỏi.

"Tay có thiên quân vạn mã, lấy thủ cấp địch như lấy đồ trong túi, có thể lấy một địch vạn." Tiền Dụ thuận miệng nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Hiểu rồi."

Tiền Dụ: "......"

Diệp Phàm không nhịn được nhìn chằm chằm về phía Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi như cảm nhận được cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua phía Diệp Phàm, Diệp Phàm tràn đầy hưng phấn vẫy vẫy tay về phía Bạch Vân Hi.

Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm giống như hoa si, một cổ nhiệt khí từ lòng bàn chân bốc lên, mặt thoáng đỏ bừng, tạo nghiệt! Diệp Phàm không cảm thấy mất mặt nhưng hắn thấy mất mặt! Tiền Dụ bỗng nhiên cảm thấy Diệp Phàm âm u trước kia vẫn còn khá tốt.

Bạch Vân Hi cười cười, hỏi người bên cạnh: "Tên ngốc kia là ai?"

"Không rõ ràng lắm." Liêu Hà bồi bên cạnh Bạch Vân Hi, không có mặt mũi nói cho Bạch Vân Hi biết đó là vị hôn phu tiền nhiệm của Liêu Đình Đình.

"Vậy sao."

Bạch Vân Hi ngồi trên xe nghênh ngang rời đi.

Diệp Phàm nghiêng đầu, đắc ý nói: "Y có ý tứ với ta."

Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm, có chút miễn cưỡng nói: "Diệp thiếu, ngài từ đâu nhìn ra Bạch thiếu có ý tứ với ngài?"

"Y vừa mới cười với ta, ngươi không thấy được?" Diệp Phàm khó hiểu hỏi.

Tiền Dụ: "......" Nếu không phải lúc trước Diệp Phàm thành công giúp Tống Bá Huy đuổi quỷ, hắn đều muốn đem tiểu tử này đưa đến bệnh viện tâm thần, hắn không quen người này!

"Diệp thiếu, thời gian không còn sớm, Bạch thiếu cũng đi rồi, không bằng ta mời ngài ăn một bữa cơm?" Tiền Dụ lấy lại bình tĩnh, lộ ra vẻ mặt tươi cười nói.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Được! Gần đây ta phát hiện một tiệm cơm không tồi, chúng ta có thể đến đó ăn."

"Tiệm cơm nào vậy?" Tiền Dụ rất có hứng thú hỏi.

"Mì sợi Lan Châu."

Tiền Dụ: "......" Diệp Phàm đây là giúp hắn tiết kiệm tiền sao? Tuy rằng thay Tống Bá Huy ra 1000 vạn, làm kinh tế hắn dạo này có chút khó khăn, nhưng tiền mời một bữa tiệc lớn, hắn vẫn phải có.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro