Chương 14: Tuyệt thế cao nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm gõ gõ bàn, nghiêm trang nói: "Lão bản, ngươi nhất định phải giúp ta đem thư với ngọc phật cùng nhau đưa đến cho Vân Hi! Nếu ngươi đánh mất thư của ta, ta liền vẽ Ác Mộng Phù, dán lên trán ngươi, làm ngươi suốt đêm ngủ không được."

Chu Cẩn Chi kinh ngạc nói: "Ngươi còn biết vẽ phù."

Diệp Phàm vẻ mặt cao thâm khó đoán cười cười, nói: "Ta không phải nói rồi sao? Từ nhỏ ta đọc nhiều sách vở, đã gặp qua là không quên được, trí tuệ siêu phàm, thiên hạ vô song, chỉ là vẽ phù mà thôi, không có gì ghê gớm."

"Ngươi thật ghê gớm!"

"Không dám, không dám!"

Chu Cẩn Chi: "......" Tiểu tử này cố ý!

Diệp Phàm thanh toán tiền xong, xoay người rời đi.

Chu Cẩn Chi nhìn bóng dáng Diệp Phàm, trầm ngâm một lát, gọi điện cho Bạch lão gia tử, "Bạch lão đầu! Không sai ta là lão Chu, ta vừa mới từ một vị tuyệt thế cao nhân lấy được phương thuốc, phương thuốc này là gồm......  tìm Hoa lão y sư nhìn một cái, phương thuốc có đối với chứng bệnh của Bạch thiếu gia có trợ giúp nào hay không."

Diệp Phàm đi đến chung cư không bao lâu, cửa đã bị gõ vang lên.

"Biểu ca, sao ngươi lại tới đây?" Diệp Phàm hỏi.

Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm, nói: "Ngươi đùa giỡn Bạch tam thiếu?"

"Bạch tam thiếu? Ngươi nói đại soái ca kia sao?"

Võ Tư Hàm gật gật đầu, nói: "Ừ, Bạch tam thiếu đích xác rất tuấn tú."

"Ta không có đùa giỡn y, ta chỉ là muốn theo đuổi y." Diệp Phàm nói.

Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm, tức giận nói: "Đó chính là Bạch tam thiếu! Ngươi không sợ bị ngài ấy đánh sao?"

Diệp Phàm khó hiểu nhìn Võ Tư Hàm, nói: "Vì sao ta sẽ bị đánh?"

Võ Tư Hàm: "......" Biểu đệ này của hắn từ sau khi bị Diệp gia trục xuất khỏi gia tộc, đầu có chút không bình thường lắm!

"Từ khi nào mà ngươi thích nam nhân, trước kia ngươi không phải thích Liêu Đình Đình sao?"

Diệp Phàm xua tay, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Không cần cùng ta đề cập Liêu Đình Đình, loại dung chi tục phấn này sao có thể xứng đôi với ta. Ta cũng không thích nam nhân, ta chỉ là vừa lúc nhất kiến chung tình với Bạch tam thiếu!"

Tu chân thế giới nam nhiều nữ ít, rất nhiều nam tu đều sẽ chọn kết đối với nhau.

Tu giả thường thường một lần bế quan chính là mấy chục năm, hơn trăm năm, thường thường có chút đại tu sĩ bế quan trăm năm ra tới, đời sau đều tọa hóa, rất nhiều tu giả theo đuổi trường sinh, cũng không quá coi trọng con nối dõi sẽ tìm một cái bạn lữ cùng nhau tiến thối, nâng đỡ lẫn nhau.

Võ Tư Hàm xoa xoa trán, có chút kinh ngạc, Diệp Phàm cư nhiên nói Liêu Đình Đình là dung chi tục phấn.

"Ngươi không sai biệt lắm có thể dừng cương trước bờ vực! Bạch tam thiếu, ngươi đuổi không kịp." Võ Tư Hàm nói.

"Biểu ca, ta xem trên tạp chí kinh tế tài chính đánh giá ngươi là một thương nhân có tinh thần mạo hiểm! Ngươi sao lại nhát gan như vậy! Biên tập của tạp chí kinh tế tài chính cũng thật là nhìn lầm ngươi." Diệp Phàm bất mãn nói.

Võ Tư Hàm trợn mắt, nói: "Ta cũng là muốn tốt cho ngươi!"

Diệp Phàm xua tay, nói: "Yên tâm đi, ta chưa định xuất kích đâu, nếu ta muốn chính thức xuất kích, ta phải có 10 tỷ, nhưng ta phải làm thế nào mới có thể có được 10 tỷ?"

Võ Tư Hàm: "......" Vấn đề này hỏi thật hay, hắn cũng muốn biết!

"A Phàm! Làm buôn bán, phải làm đến nơi đến chốn, đi bước tính một bước!" Võ Tư Hàm nói.

Diệp Phàm rầu rĩ nói: "Nói như vậy, vậy thì chừng nào ta mới có thể cưới được tức phụ!"

Võ Tư Hàm: "......" Đời này ngươi cũng không chờ được!

"Ngươi còn trẻ, có rất nhiều thời gian, có thể từ từ tới, từ từ tới......" Võ Tư Hàm nói.

Diệp Phàm thở dài, nói: "Vậy được rồi......"

Võ Tư Hàm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, từ sau khi Diệp Phàm bị trục xuất khỏi Diệp gia, liền không làm theo lẽ thường, Võ Tư Hàm nhịn không được có chút tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. "Giang thiếu, không có tới tìm ngươi gây phiền toái đi."

"Hắn vì sao muốn tìm ta gây phiền toái, hắn tôn kính ta như vậy?" Diệp Phàm khó hiểu hỏi.

Võ Tư Hàm: "......"

"Lễ vật để tặng lão gia tử, chuẩn bị tốt chưa?" Võ Tư Hàm hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Chuẩn bị tốt rồi."

"Một khối ngọc bội 5000 đồng?" Võ Tư Hàm hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Tiểu tử thúi, tặng Bạch tam thiếu đưa ngọc phật 300 vạn, tặng lão gia tử đưa ngọc bội 5000 đồng, không chê khó coi sao?

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro