Chương 19: Cứu người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiền Dụ lái xe đến một khu phố cũ.

"Chắc là ở gần đây thôi, chúng ta xuống xe chỗ này đi, xe của ngươi có chút chói mắt." Diệp Phàm nói.

Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm, do dự một chút, nói: "Diệp thiếu, ta có thể đi cùng không?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Cũng được."

Tiền Dụ đi theo Diệp Phàm vào một nhà xưởng bỏ hoang, Võ Hào Cường bị bịt miệng, trói vào ghế.

"Lão đại, Võ gia nói tiền chuộc 200 triệu quá nhiều, tiền của Võ gia đều trong cổ phần của công ty, phải bán cổ phiếu đổi lấy tiền mặt, mới có thể góp đủ 200 triệu, nhưng bán cổ phiếu lấy tiền mặt không phải chuyện một sớm một chiều, yêu cầu một ít thời gian."

"Hỗn đản, người Võ gia rõ ràng là muốn kéo dài thời gian."

"Lão đại, ta thấy bọn họ cũng không dám không đưa, đồng lứa Võ gia này chỉ có một người tôn tử, rất quý giá."

"Chuyện này nếu như kéo dài quá, chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề."

"Bằng không chúng ta giảm xuống một ít."

"Không được, phải 200 triệu, không thể ít hơn."

Võ Hào Cường rầu rĩ nhìn mấy người này, đôi mắt bên trong tràn đầy tức giận.

"Lão đại, có nên cho tiểu tử này ăn chút gì hay không? Tiểu tử này nếu xảy ra vấn đề gì, Võ gia sẽ không bỏ qua cho chúng ta."

"Không cần, một ngày không ăn mà thôi, cũng không đói chết!"

Tiền Dụ trộm nhìn Võ Hào Cường, thầm nghĩ: Tiểu quỷ này cũng thật thảm, cư nhiên một ngày cũng chưa ăn cái gì, đây chính là tôn tử quý báu của Võ gia!

Diệp Phàm lấy ra một ống trúc, một làn khói lượn lờ bay lên, khói mê rất nhanh phiêu tán bên trong kho hàng, vài người bên trong kho hàng sôi nổi ngã xuống dưới.

Tiền Dụ trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, giống như trên TV! Thì ra thật sự có loại khói mê này.

"Diệp thiếu, bọn họ đều ngất rồi?"

Diệp Phàm gật đầu, có chút thịt đau nói: "Ân, bọn họ trúng mê dược, có chút xíu dược hết 20 vạn đâu, bọn họ có súng, nếu không phải lo lắng bọn người kia chó cùng rứt giậu, giết chết tiểu trư kia, ta cũng không cần phải lãng phí như vậy."

Tiền Dụ tràn đầy khâm phục nói: "Diệp thiếu, ngài thật ghê gớm!"

Diệp Phàm có chút tự đắc nói: "Không dám, không dám! Ngươi cầm cái này."

Diệp Phàm đưa một tấm Thanh Thần Phù cho Tiền Dụ, Tiền Dụ không hỏi nhiều, trực tiếp cầm lấy.

Tiền Dụ đi theo Diệp Phàm vào kho hàng, Diệp Phàm đá bọn bắt cóc mỗi người một cái, Tiền Dụ phát hiện mỗi khi Diệp Phàm đá, sau đó sẽ vang lên một tiếng xương cốt giòn vang, Tiền Dụ phát hiện tay chân của bọn bắt cóc bị đá trúng toàn bộ đều trật khớp.

Diệp Phàm cởi trói cho Võ Hào Cường, ôm ở trong tay: "Đi thôi."

Tiền Dụ gật gật đầu, nói: "Được."

Diệp Phàm ôm Võ Hào Cường đi ra, "Đưa phù của ngươi cho ta."

Tiền Dụ lấy phù đưa qua cho Diệp Phàm, Tiền Dụ có chút kinh ngạc phát hiện chữ viết trên phù chú đã phai nhạt rất nhiều. "Thanh Thần Phù còn có chút hiệu dụng, đừng lãng phí." Diệp Phàm đem phù vỗ lên người Võ Hào Cường, tấm phù tức khắc biến thành tro tàn.

Võ Hào Cường nhắm hai mắt, vẫn không có tỉnh lại.

Tiền Dụ nhìn Võ Hào Cường, có chút kỳ quái nói: "Sao còn không tỉnh lại?"

"Trúng dược mà!"

"Nhưng không phải đã dùng phù rồi sao?" Tiền Dụ hỏi.

Diệp Phàm nhún vai, nói: "Nha, không có hoàn chỉnh, bị ngươi xài một phần rồi."

"Vậy lại dán thêm một tấm?"

"Không cần, dù sao tiểu tử này ngủ một hồi sẽ tỉnh." Diệp Phàm không thèm để ý nói.

Tiền Dụ: "......" Diệp thiếu thật là tiết kiệm!

"Thằng nhóc chết tiệt này nặng quá! Một ngày không ăn gì, còn nặng như vậy." Diệp Phàm rầu rĩ nói thầm nói.

Tiền Dụ: "......"

......

Võ gia.

"Thế nào?" Đường Ninh nhìn Võ Tư Hàm hỏi.

Võ Tư Hàm cau mày, nói: "Điện thoại của bọn bắt cóc gọi không được."

Đường Ninh lập tức khóc lên, nói: "Bọn họ không phải là giết con tin rồi đi."

Võ Đằng Minh dùng quải trượng gõ mặt đất, nói: "Sao có thể, không cần tự dọa mình."

Đường Ninh bị Võ Đằng Minh la một tiếng, tức khắc không dám khóc.

Điện thoại Đường Ninh vang lên, Đường Ninh vội vàng tiếp lên, "Alo......"

"Dì Ninh, con và Tiểu Cường đang ăn KFC, tụi con trễ chút nữa sẽ trở về." Thanh âm Đường Noãn vang lên.

"Con và Tiểu Cường đang ăn KFC, con xác định là con đang cùng Tiểu Cường ăn KFC?!" Đường Ninh khó tin hỏi.

"Đúng vậy! Bọn bắt cóc Tiểu Cường kia bị ngộ độc thức ăn đều té xỉu, Tiểu Cường tự chạy ra."

Đường Ninh: "......" Ngộ độc thức ăn?! "Noãn Noãn, con đưa điện thoại cho Tiểu Cường."

"Mẹ, con không có việc gì, hiện tại con đang ở cửa hàng KFC ở quảng trường Vạn Đạt, đợi lát nữa con sẽ trở về, mẹ không cần lo lắng. Bọn bắt cóc kia đều game over, con đã báo nguy, mẹ điện thoại của con sắp hết pin rồi, con không cùng mẹ nói nữa." Võ Hào Cường nói.

Đường Ninh: "......" Đường Ninh còn muốn nói cái gì, điện thoại đã bị cúp.

Võ Đằng Minh nhìn Đường Ninh, nói: "Thế nào?"

Đường Ninh chớp chớp mắt, nói: "Noãn Noãn gọi điện thoại nói, đã chạy ra tới, hẳn là không có việc gì."

"Đường Noãn, sao Noãn Noãn lại ở cùng với Tiểu Cường?" Võ Đằng Minh khó hiểu hỏi.

Đường Ninh vẻ mặt đưa đám, nói: "Con cũng không biết!"

Võ Hầu Tuyên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mặc kệ chuyện như thế nào, đây cũng là tin tức tốt."

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro