Chương 30: Ông trùm địa ốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm cầm tiền liền rời đi, Võ Tư Hàm có chút không yên tâm đuổi theo.

"Ngươi có nắm chắc không?" Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm nói.

"Nắm chắc cái gì?" Diệp Phàm hỏi.

"Giải độc a!" Võ Tư Hàm nói.

Diệp Phàm cười cười, nói: "Cái đó chỉ thử lòng một chút thôi! Ta bác học uyên thâm, thông kim bác cổ, tài hoa hơn người, chỉ là giải độc mà thôi, chuyện nhỏ không tốn sức gì."

Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm, có chút không yên tâm nói: "Ngươi biết ông ấy là ai không, ông trùm địa ốc Thang Vĩnh Kim, ông ấy dậm chân một cái toàn bộ điền sản trong giới đều phải run chuyển."

"Cá sấu lớn nha! Nói như vậy, lão đầu kia rất có tiền, ta có nên đòi tiền nhiều hơn một chút không? ." Diệp Phàm vuốt ve cằm thầm nghĩ.

Võ Tư Hàm bất đắc dĩ nói: "Vấn đề ở đây không phải là tiền, ngươi nên cùng người ta tạo dựng quan hệ tốt đẹp a, kết thiện duyên."

Diệp Phàm vẫy vẫy tay, nói: "Được rồi! Cái này quá phiền toái, ngươi không biết, ta theo đuổi tức phụ đã đuổi đến tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, không còn tinh lực cùng người khác tạo dựng quan hệ......"

Võ Tư Hàm hận sắt không thành thép nói: "Ngươi phải biết rằng người này chúng ta đắc tội không nổi!"

"Vì sao ta phải đắc tội ông ta?" Diệp Phàm khó hiểu nói.

Võ Tư Hàm: "......"

Diệp Phàm nhìn Võ Tư Hàm một cái, nói: "Hiện tại ta có tiền, chúng ta đi phố đồ cổ trước, chọn một cái đan đỉnh!"

*Đan đỉnh: lò luyện đan, đan lô.

Võ Tư Hàm: "Giải Độc Đan mà ngươi nói là tự ngươi luyện chế sao?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đương nhiên, nếu không đan dược ở đâu mà ra?"

......

Diệp Phàm rời đi không bao lâu, mấy bác sĩ liền phát hiện Thang Vĩnh Kim tỉnh, từng người đều vui mừng quá đỗi.

Thang Vĩnh Kim nhìn bác sĩ chủ trị một cái, hỏi: "Bác sĩ Triệu, báo cáo kiểm tra đo lường nồng độ máu của ta sao rồi?"

Triệu Hàn nói: "Thang tiên sinh, báo cáo kiểm nghiệm nói máu của ngài hết thảy đều bình thường, ngài đột nhiên té xỉu có thể là bởi vì vấn đề tim mạch."

"Phải vậy không?" Thang Vĩnh Kim nhàn nhạt lên tiếng, đem người đuổi đi.

Sau khi Thang Vĩnh Kim đuổi mấy bác sĩ đi, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Thang Vĩnh Kim cùng Chu Cẩn Chi, "Lão Chu, cái người trẻ tuổi kia là ai a?"

"Chính là tên hỗn đản! Bất quá, hắn vẫn có chút bản lĩnh." Chu Cẩn Chi nói.

Trương Văn Đào kia của Long Hổ Sơn hình như rất coi trọng Diệp Phàm, người từ Long Hổ Sơn đi ra, ít nhiều gì cũng có chút bản lĩnh.

"Chuyện lần này đa tạ ông, nếu không chỉ sợ ta đã lành ít dữ nhiều." Thang Vĩnh Kim cúi đầu, ngữ khí mang theo nồng đậm hàn ý.

"Lão già ông chỉ thích mấy cái đồ cổ không rõ lai lịch đó, mấy thứ đó tốt thì có tốt nhưng cũng dễ dàng xảy ra chuyện." Chu Cẩn Chi nói.

Thang Vĩnh Kim cười cười, nói: "Ta biết rồi, chờ ta trở về liền đem mấy thứ kia đi xử lý."

......

Biệt thự Diệp Phàm.

"Giải Độc Đan đưa qua chưa?" Diệp Phàm nhìn Võ Tư Hàm vừa vào cửa, lười biếng hỏi.

Võ Tư Hàm gật đầu, nói: "Đã đưa qua, đan dược kia thật sự có tác dụng sao?"

Diệp Phàm nhìn Võ Tư Hàm một cái, cười nói: "Yên tâm đi biểu ca, ăn vào cũng không chết người."

Võ Tư Hàm: "......" Tên tiểu tử Diệp Phàm này, nói loại lời nói như vậy kêu hắn làm sao mà yên tâm cho được!

"Ngươi đang làm gì đó?" Võ Tư Hàm hỏi.

"Ta luyện chế một ít đan dược mà thôi." Diệp Phàm nói.

"Ngươi không phải là học mấy đế vương cổ đại luyện chế một ít đan dược trường sinh bất lão, sau đó đem chính mình ăn chết luôn chứ." Võ Tư Hàm lo lắng nói.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Võ Tư Hàm, nói: "Biểu ca, ngươi suy nghĩ nhiều quá, cái loại giá áo túi cơm chỉ biết lừa gạt hãm hại người khác như vậy sao có thể đánh đồng với ta được."

Hai người ở bên này đang nói chuyện thì điện thoại Võ Tư Hàm vang lên.

"Cha, chuyện gì?"

"Cái gì?! Tập đoàn Thang thị tìm chúng ta hợp tác?"

Võ Tư Hàm nghe điện thoại Võ Hầu Tuyên, tức khắc mặt đầy vui mừng, "Biểu đệ, cha lấy được hạng mục hợp tác với tập đoàn Thang thị, nói ra cũng đều là nhờ phúc của ngươi."

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Như vậy sao! Nhớ rõ phải chia hoa hồng cho ta nữa đó, ta còn phải kiếm tiền cưới lão bà."

Võ Tư Hàm gật đầu, nói: "Được, được, sẽ không quên phần ngươi."

Võ Tư Hàm thầm nghĩ: Thang Vĩnh Kim kia không dễ lừa gạt, nếu hiện tại tập đoàn Thang thị nguyện ý hợp tác với Võ gia, nhìn dáng đó chắc là viên đan dược kia có tác dụng, Võ Tư Hàm nhìn Diệp Phàm, bỗng nhiên có một loại cảm giác nhìn không thấu.

......

Liêu gia.

"Cha, cha làm sao vậy?" Liêu Đình Đình nhìn sắc mặt khó coi Liêu Hà hỏi.

Liêu Hà lắc lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Chuyện đàm phán với tập đoàn Thang thị thất bại rồi."

Liêu Đình Đình khó hiểu nói: "Sao có thể, lúc trước không phải đã nói mọi chuyện rất tốt sao? Hơn nữa, đổng sự Thang Vĩnh Hà không phải đã đáp ứng sẽ đem hạng mục cho chúng ta sao?"

"Thang Vĩnh Hà đã xảy ra chuyện, bị kéo rớt đài rồi." Liêu Hà nói.

"Tại sao lại như vậy? Không phải nói quan hệ của hai huynh đệ Thang Vĩnh Kim cùng Thang Vĩnh Hà này rất tốt sao, Thang Vĩnh Hà ở trước mặt Thang Vĩnh Kim rất có tiếng nói sao?" Liêu Đình Đình hỏi.

"Có quỷ mới biết mọi chuyện là như thế nào! Chuyện người trong đại gia tộc trở mặt thành thù có rất nhiều. Thang Vĩnh Hà chỉ sợ là đụng vào điều kiêng kị của Thang Vĩnh Kim, hiện tại tương đối phiền toái chính là tập đoàn Thang thị và Võ gia hợp tác rồi!" Liêu Hà không cam lòng nói.

"Vì sao lựa chọn Võ gia?"

"Không biết, ta nghe nói Võ gia ký hiệp ước với tập đoàn Thang thị, tập đoàn Thang thị nhường rất nhiều lợi nhuận trong hạng mục cho Võ gia!" Liêu Hà nói.

Liêu Đình Đình kinh ngạc nói: "Tại sao lại như vậy?"

Ban đầu Diệp gia và Liêu gia còn muốn chèn ép Võ gia, nếu tập đoàn Thang thị chống lưng cho Võ gia, ý tưởng này của bọn họ, sợ là phải ném đá trên sông.

Liêu Hà lắc đầu, nói: "Còn không rõ ràng lắm, Đình Đình, con hiểu biết bao nhiêu về Diệp Phàm?"

Liêu Đình Đình bất mãn nói: "Cha, cha đề cập đến cái bọc mủ này làm gì?"

"Tiểu tử này gần đây hình như không quá giống nhau." Liêu Hà nói. "Đám người Giang Hải Lâm, Tiền Dụ thường xuyên qua lại với hắn, đương nhiên chuyện này cũng không có gì, bất quá, Chu lão hình như cũng rất coi trọng hắn, ta còn nghe được, lần này tập đoàn Thang thị lựa chọn hợp tác cùng Võ gia nguyên nhân rất lớn là bởi vì Diệp Phàm."

Liêu Đình Đình khó hiểu nói: "Cha, cha có phải lầm rồi hay không?"

Liêu Hà cau mày, nói: "Ta cũng hy vọng là ta lầm, con còn nhớ chuyện lần trước Võ Hào Cường bị người khác bắt cóc không, chuyện lúc đó chính là do Diệp Phàm giải quyết, tên tiểu tử này có lẽ vẫn luôn giấu dốt."

......

Diệp Phàm đang ngồi trong biệt thự, cắn cán bút, mặt đầy rối rắm.

Võ Hào Cường nhìn Diệp Phàm, nói: "Tiểu thúc, thúc làm sao vậy?"

"Ta đang suy nghĩ là phải viết thư cho tiểu thẩm con như thế nào?"

Võ Hào Cường nghĩ nghĩ, nói: "Tùy tiện viết là được, tiểu thúc, đan dược này là để cho tiểu thẩm sao?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng vậy! Thân thể tiểu thẩm con không tốt, sống đến bây giờ không dễ dàng gì!"

"Tiểu thúc, khi nào thì thúc luyện chế một ít đường đậu cho con ăn a!" Võ Hào Cường nói.

"Đi đi đi, dược có ba phần độc, đan dược cũng không phải có thể tùy tiện ăn."

"Tiểu thúc, có người tới."

Diệp Phàm hướng ngoài cửa nhìn, thấy Chu Cẩn Chi và Thang Vĩnh Kim một trước một sau đi đến.

Chu Cẩn Chi đến gần liền thấy được bình đan dược để trên bàn, cùng với lá thư mới viết được một nửa, mở đầu thư, A Hi thân mến, một ngày không gặp như cách ba thu, ba ngày không gặp, tâm liền muốn điên, làm cho Chu Cẩn Chi vô ngữ cực kỳ.

"Diệp thiếu, đây là đồ tặng Bạch tam thiếu sao?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng vậy, y đã tặng tín vật đính ước cho ta, ta đương nhiên phải đáp lễ!"

"Bạch tam thiếu tặng tín vật đính ước cho ngươi?" Chu Cẩn Chi hoài nghi nói.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng vậy, y tặng cho ta rất nhiều dược liệu trân quý."

Chu Cẩn Chi: "......"

Thang Vĩnh Kim kinh ngạc nói: "Diệp thiếu nhận thức Bạch tam thiếu?"

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta đã gặp ông ngoại y!"

Chu Cẩn Chi lắc đầu, thầm nghĩ: Tên tiểu tử Diệp Phàm này nói cứ như là chuyện của hắn và Bạch tam thiếu đã thành vậy, còn gặp qua gia trưởng.

Thang Vĩnh Kim nghe Diệp Phàm trả lời, không khỏi đối với Diệp Phàm lau mắt mà nhìn.

"Chu thúc, sao ông lại tới đây?" Diệp Phàm tùy tiện hỏi.

"Thực tế là Thang lão ca tìm ngươi." Chu Cẩn Chi nói.

Diệp Phàm nhìn Thang Vĩnh Kim, đôi mắt lưu chuyển một chút: "Thân thể của ông hẳn là tốt hơn rồi đi!"

Thang Vĩnh Kim cười cười, nói: "Đều là nhờ phúc Diệp thiếu, không biết Diệp thiếu có hứng thú đi xem đồ ta cất giữ không? Ta gần nhất định bỏ đi một số món, nếu Diệp thiếu có nhìn trúng đồ vật gì thì có thể lấy một hai món cũng được."

Diệp Phàm nhìn Thang Vĩnh Kim, cười cười, nói: "Vậy cũng được!" Đồ vật được tặng không, không lấy cũng uổng, Thang Vĩnh Kim là cá sấu lớn, đồ vật trong tay chắc hẳn đều là thứ tốt.

Diệp Phàm nhìn Chu Cẩn Chi, nói: "Chu thúc, người huynh đệ này của ông biết điều hơn ông nhiều, ông nên học hỏi người ta một chút!"

Chu Cẩn Chi: "......"

"Dược này ngươi muốn đưa cho Bạch thiếu, ta giúp ngươi gửi?" Chu Cẩn Chi nói.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Vậy cũng được, nhưng mà thư của ta còn chưa có viết xong."

"Thư này của ngươi viết như vậy là được rồi, không cần viết quá nhiều." Chu Cẩn Chi tức giận nói.

"Phải vậy không?" Diệp Phàm có chút nghi hoặc nói.

Chu Cẩn Chi cười cười, nói: "Đúng vậy!" Dù sao Bạch tam thiếu cũng sẽ không muốn đọc thư ngươi viết.

......

Diệp Phàm mang theo Võ Hào Cường, đi cùng Chu Cẩn Chi với Thang Vĩnh Kim ra khỏi biệt thự, Diệp Phàm liền nhìn thấy Tiền Dụ.

"Tiền thiếu, ngươi tới tìm ta!"

Tiền Dụ nhìn thấy Chu Cẩn Chi với Thang Vĩnh Kim, không khỏi có chút ngoài ý muốn, lập tức tiến lên chào hỏi với hai người.

"Diệp thiếu, ngài đây là......"

Diệp Phàm nhìn Tiền Dụ một cái, chỉ chỉ Thang Vĩnh Kim, nói: "Vị lão bản này muốn tặng đồ vật cho ta, ta đi qua nhìn một xem một chút, nếu ngươi có việc thì hôm nào lại đến tìm ta."

Tiền Dụ nhìn Thang Vĩnh Kim, lại nhìn nhìn Diệp Phàm, vội nói: "Ngài vội, ngài vội."

Tiền Dụ nhìn thân ảnh Diệp Phàm đi xa, trong lòng tràn đầy cảm thán.

Thời điểm nghĩ cách cứu viện Võ Hào Cường, Tiền Dụ liền biết, người như Diệp Phàm không có khả năng vẫn luôn yên lặng vô danh, chỉ là không nghĩ tới, Diệp Phàm nhanh như vậy đã một bước lên trời. Tin tức của Tiền gia vẫn rất linh thông, trước đó, Tiền Dụ đã biết, tập đoàn Thang thị đã quyết định hợp tác cùng Võ gia rồi, Tiền Dụ nhìn tình hình mới vừa xảy ra liền biết vì sao Thang gia sẽ thay đổi chủ ý.

Lúc trước Liêu gia vì muốn bắt lấy hạng mục của tập đoàn Thang thị đã trả giá không ít, hiện tại xem như là ném đá trên sông.

Liêu Hà tự cho mình là biết nhìn người, lần này chỉ sợ đã nhìn lầm. Bỏ Diệp Phàm, chọn Diệp Chí Trạch, chờ sau này Diệp Phàm nhanh chóng thăng chức, lão già đó chắc chắn sẽ hối hận xanh ruột.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro