Chương 33: Cuộc gọi tức chết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp gia.

Diệp Chí Trạch sắc mặt khó coi đi vào phòng, ngồi xuống sô pha.

"Anh, tâm tình anh không tốt a! Xảy ra chuyện gì sao?"

Diệp Chí Trạch nhìn Diệp Ánh Lan một cái, nói: "Không có gì."

Gã tìm vài người đi rải rác tin tức bất lợi về Diệp Phàm, kết quả, những người này cư nhiên bị kẻ khác kéo vào ngõ nhỏ đánh một trận.

Mấy ngày trước, Diệp Hoằng Văn nhận được tin tức nói Thang Vĩnh Kim bí mật tới Thương Thành, Diệp Chí Trạch liền muốn tìm một cơ hội biểu diễn một mặt tốt đẹp của mình ở trước mặt nhân vật lớn để lôi kéo chút tình cảm, ai biết được gã còn chưa tìm được cơ hội, Diệp Phàm cư nhiên đã xuất hiện ở trước mặt Thang Vĩnh Kim.

Gã còn nhận được tin tức Võ gia tặng cho Diệp Phàm một căn biệt thự, Thang Vĩnh Kim tự mình tới biệt thự đón Diệp Phàm đi nhà cũ Thang gia, đi theo còn có Chu lão của cửa hàng ngọc khí, đây là thể diện có bao nhiêu lớn a!

Cho dù là Thang Vĩnh Kim hay là Chu Cẩn Chi đều là nhân vật mà ông nội thấy, cũng phải cung cung kính kính!

Dưới sự hun đúc của Vương Hiểu Phỉ, Diệp Chí Trạch vẫn luôn coi Diệp Phàm là đối thủ cạnh tranh, có Võ gia chống lưng cho Diệp Phàm đã khiến cho Diệp Chí Trạch ghen ghét không thôi, nhưng lại cực kỳ khinh thường.

Lúc trước, kế hoạch làm xấu thanh danh của Diệp Phàm, lại giành được sự yêu thích của Liêu Đình Đình, khiến cho Diệp Chí Trạch có chút thỏa thuê đắc ý, nhưng lực lượng mới của Diệp Phàm xuất hiện, khiến cho trong lòng Diệp Chí Trạch dâng lên một cỗ nồng đậm bất an.

Dựa vào cái gì! Trong lòng Diệp Chí Trạch cực kỳ không cam lòng, gã phí nhiều tâm tư đem tiểu tử Diệp Phàm này giẫm xuống bùn lầy, tên tiểu tử này cư nhiên nhanh như vậy liền bò dậy được, người Võ gia đúng thật là hào phóng, trực tiếp tặng cho Diệp Phàm một căn biệt thự, đây là khí phách của đại gia tộc hay sao?

Diệp Hoằng Văn đi đến, Diệp Ánh Lan nhìn sắc mặt khó coi của Diệp Hoằng Văn, hỏi: "Cha, sắc mặt cha không tốt a! Xảy ra chuyện gì sao?"

"Ông nội con vừa rồi kêu ta qua, nói một đống chuyện lung tung rối loạn." Diệp Hoằng Văn không kiên nhẫn nói.

"Ông nội nói cái gì a?"

"Ông nội con nói, tên tiểu tử thúi Diệp Phàm kia, không biết là bởi vì nguyên nhân gì mà được Chu lão coi trọng, hiện tại lại được Thang Vĩnh Kim thưởng thức, còn nói, Võ gia có thể đạt thành hợp tác với tập đoàn Thang thị, chính là nhờ Diệp Phàm, kêu ta gọi Diệp Phàm kêu nó trở về, ta thấy ông nội con già rồi nên hồ đồ, cái hũ nút Diệp Phàm kia từ khi nào có bản lĩnh đó." Diệp Hoằng Văn khinh thường nói.

"Đúng vậy! Ông nội khẳng định đã lầm, tên biến thái kia, trừ bỏ phá hư thanh danh Diệp gia chúng ta, còn có thể làm được cái gì!" Diệp Ánh Lan không ngừng nói.

Nghĩ đến Diệp Phàm, Diệp Ánh Lan liền cảm thấy mặt đau lên, hai lần Diệp Ánh Lan đi tìm Diệp Phàm gây phiền toái đều bị ăn tát, ngoài miệng Diệp Ánh Lan không thừa nhận nhưng trong lòng lại kiêng kị Diệp Phàm không thôi.

Diệp Hoằng Văn hướng Diệp Chí Trạch nhìn qua, nói: "A Trạch, con và Liêu Đình Đình thế nào rồi, lúc trước không phải con nói, Liêu gia hợp tác với tập đoàn Thang thị là chuyện nắm chắc rồi sao? Con đi hỏi Liêu Đình Đình một chút xem chuyện là như thế nào?"

Diệp Chí Trạch cau mày, nói: "Gần đây công việc của con có chút bận rộn, còn chưa có gặp được Đình Đình."

Lời Diệp Hoằng Văn nói khiến cho Diệp Chí Trạch bị đả kích không nhỏ, Diệp Đỉnh Hồng là lão cáo già, không có nắm chắc thì sẽ không nói, cho nên con cá mặn Diệp Phàm này đúng thật là xoay người.

Mấy ngày nay Diệp Chí Trạch ẩn ẩn có cảm giác, Liêu Đình Đình đối với gã hình như không giống dịu dàng săn sóc như trước, gần đây gã hẹn Liêu Đình Đình vài lần, Liêu Đình Đình đều tìm cớ từ chối, Diệp Chí Trạch có chút hoài nghi, thái độ Liêu Đình Đình thay đổi chắc chắn có quan hệ với Diệp Phàm.

Diệp Hoằng Văn nhăn mày, nói: "Công việc tuy quan trọng, nhưng chung thân đại sự của con cũng quan trọng như nhau, tìm được người vợ giống như Liêu Đình Đình cũng không dễ dàng!"

Diệp Chí Trạch miễn cưỡng cười, nói: "Con biết rồi, nếu rảnh con sẽ mời Đình Đình ăn cơm."

......

Bạch gia.

"Ông nội, ai chọc giận người vậy?" Bạch Vân Hi vừa vào phòng, liền thấy Bạch Sĩ Nguyên chắp tay sau lưng, đi tới đi lui giống kiến bò trên chảo nóng ở trong phòng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bạch Sĩ Nguyên nhìn thấy Bạch Vân Hi, tối tăm trên mặt tan đi vài phần, "Vân Hi, con đã về rồi!"

Bạch Vân Hi liếc mắt một cái liền nhìn thấy bức thư ở trên bàn. "Diệp Phàm gửi lại đây?"

Bạch Sĩ Nguyên miễn cưỡng cười, nói: "Tiểu tử thúi kia chính là tên hỗn đản, con không cần để ý tới những lời hồ ngôn loạn ngữ của hắn."

Bạch Vân Hi cười cười, lấy lá thư thu lại.

Bạch Sĩ Nguyên nhìn thần sắc Bạch Vân Hi, nói: "Vân Hi, con không tức giận?" Bạch Vân Hi cư nhiên đem thư thu hồi rồi, chẳng lẽ không nên đốt thành tro sao?

Bạch Vân Hi cười cười, nói: "Tính tình của hắn chính là như vậy, ông nội giận hắn cũng vô dụng."

Bạch Sĩ Nguyên: "......"

"Trong bình này là dược sao?" Bạch Vân Hi hỏi.

Bạch Sĩ Nguyên gật đầu, nói: "Đúng vậy, tên Diệp Phàm kia gửi tới, nói là để con mỗi ngày ăn một viên, một lát nữa ta lấy đi xét nghiệm một chút."

Bạch Vân Hi lắc đầu, nói: "Không cần, nếu Diệp Phàm đưa tới, chắc hẳn là không có vấn đề."

Bạch Sĩ Nguyên nhìn Bạch Vân Hi, miễn cưỡng cười, nói: "Con tin tưởng Diệp Phàm như vậy?" Tôn tử nhà mình là bị trúng cái gì tà a!

"Lấy đầu óc của tên kia, cũng không gây ra được cái quỷ gì!" Bạch Vân Hi nói.

Bạch Sĩ Nguyên: "......" Nói trắng ra là, vẫn là tín nhiệm hắn.

......

Tiêu Trì ngồi trong văn phòng uống trà, một cuộc điện thoại vang lên.

"Alo, ai a?"

"Tiêu lão đầu, là ta!" Thanh âm tùy tiện của Diệp Phàm xuyên qua di động truyền tới.

Tiêu Trì nghe được tiếng của Diệp Phàm, tức khắc giận sôi máu, "Có chuyện gì sao?"

"Lần trước ta quên hỏi ông số điện thoại của A Hi, ông cho ta đi."

"Ha, dựa vào cái gì mà ngươi muốn số điện thoại của Vân Hi, ta liền phải cho ngươi? Lại nói tiếp, sao ngươi biết được số điện thoại của ta?" Tiêu Trì không vui nói.

"Ông không phải là giáo sư học viện sao? Trên danh sách học viện của các ông có a!" Diệp Phàm đương nhiên nói.

"Số điện thoại của Vân Hi, ta không có!" Tiêu Trì lạnh lùng nói.

"Tiêu lão đầu, ông không cần nhỏ mọn như vậy, Vân Hi tặng tín vật đính ước cho ta, không bao lâu nữa, ta liền trở thành cháu rể của ông, mọi người sau này chính là người một nhà, ông đối xử lãnh đạm với ta như vậy không tốt nha!" Diệp Phàm bất mãn oán giận nói.

Tuổi tác Tiêu Trì có chút lớn, thính lực cũng không phải rất tốt, cho nên âm lượng di động luôn để lớn một chút, vì thế, tiếng Diệp Phàm không sai biệt lắm đều bị toàn bộ người trong văn phòng nghe thấy được.

Tiêu Trì nhìn thấy đồng sự chung quanh đều nhìn mình, tức khắc có chút quẫn bách.

Tiêu Trì bưng kín điện thoại, bên kia điện thoại Diệp Phàm quả nhiên không có ý hành quân lặng lẽ.

"Như vậy đi Tiêu lão đầu, ông cho ta số điện thoại Vân Hi, lần sau ta mang cho ông Thập Toàn Đại Bổ Hoàn được không? Thập Toàn Đại Bổ Hoàn rất tốt, tư âm bổ thận, kiện thể an khang, thích hợp nhất với lão nhân chân cẳng không nhanh nhẹn như ông, ông ăn vào có thể tuổi trẻ ra mười tuổi, lão phu liêu phát thiếu niên cuồng a!" Diệp Phàm nói.

*Lão phu liêu phát thiếu niên cuồng ( "Giang thành tử - Mật châu xuất liệp"): Già này giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ.

"Đồ hỗn trướng." Tiêu Trì phẫn nộ cúp điện thoại Diệp Phàm.

"Tiêu giáo sư, ông không sao chứ?" Một giáo sư lịch sử bên cạnh Tiêu Trì tò mò hỏi.

Tiêu Trì nhìn Sử giáo sư bên cạnh lộ ra vẻ mặt muốn cười nhưng không thể cười, tức khắc cảm thấy mất mặt.

Tiêu Trì miễn cưỡng cười, nói: "Không có việc gì, không có chuyện gì!"

Tiêu Trì trợn mắt, thầm nghĩ: Chuyện gì a! Cái tên Diệp Phàm ngu ngốc đáng chết này!

"Tiêu giáo sư, thật sự không có việc gì sao? Ta thấy sắc mặt của ông không tốt lắm, ai gọi điện thoại tới vậy?" Sử giáo sư tò mò hỏi.

Tiêu Trì nghiến răng nghiến lợi đáp: "Một tên não tàn mà thôi."

Sử giáo sư cười cười, nói: "Tiêu giáo sư! Tính tình ông thật tốt, gặp được một cái não tàn như vậy, cư nhiên không có cúp máy ngay."

Sắc mặt Tiêu Trì lúc xanh lúc trắng, trong lòng tức giận đem Diệp Phàm mắng mấy chục lần. "Người này tuy đầu óc có chút vấn đề nhưng vẫn có chút bản lĩnh."

"Đúng vậy! Gọi điện thoại tới hỏi Tiêu giáo sư đòi số điện thoại của Bạch Vân Hi, người bình thường không có được bản lĩnh này, tiểu tử này có quan hệ gì với Bạch tam thiếu? Sao ta nghe được hắn muốn trở thành cháu rể ông." Sử giáo sư bát quái nói.

Tiêu Trì: "...... Sử lão đầu, lỗ tai ông không tốt, nghe nhầm rồi."

Sử giáo sư không cho là đúng nói: "Phải vậy không?"

Diệp Phàm nhìn điện thoại bị cúp, buồn rầu nói: "Lão nhân này tính tình thật lớn! Ta đều đã nói là sẽ tặng lễ vật cho ông ấy, ông ấy cư nhiên còn cúp máy."

Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm, sắc mặt nhăn nhó, trong lòng cực kỳ hối hận, tại sao hắn lại lắm miệng nói cho Diệp Phàm có thể tìm số điện thoại của Tiêu Trì trong hồ sơ đảm nhiệm chức vụ của học viện chứ!

Diệp Phàm thở dài, nói: "Nhìn dáng vẻ này chắc ta cần phải tìm một con đường khác rồi, có lẽ ta nên đi tìm tên gian thương bán ngọc thạch kia hỏi ông ấy số điện thoại của Vân Hi, vừa lúc, ta cũng cần mua một ít ngọc thạch, ai, sao lần trước ta lại quên hỏi chứ."

Tiền Dụ: "......" Diệp thiếu? Ngài xác định nếu ngươi muốn, Bạch tam thiếu liền sẽ cho sao?

Diệp Phàm vuốt cằm, rốt cuộc đem ánh mắt chuyển lên trên người Tiền Dụ, nói: "Ngươi tới tìm ta là có chuyện gì sao?"

Tiền Dụ cẩn thận nói: "Diệp thiếu, phù chú kia ngài vẫn còn bán đi?"

"Lúc trước ngươi đã đặt của ta một đống đơn đặt hàng rồi mà, bất quá, phù chú đó ta đều bán cho một cái nhảy đại thần, tạm thời không có." Diệp Phàm nói.

*Nhảy đại thần: thần côn.

Tiền Dụ: "...... Thần côn?"

"Nghe nói là Trương chân nhân gì đó của Long Hổ Sơn, là tên gà mờ thôi!" Diệp Phàm lắc đầu nói.

Tiền Dụ kinh ngạc cảm thán nói: "Trương chân nhân Long Hổ Sơn!" Đó chính là kim tự chiêu bài của Long Hổ Sơn a! Diệp thiếu ngay cả người của Long Hổ Sơn cũng chướng mắt.

"Ngươi biết sao?" Diệp Phàm nhìn Tiền Dụ hỏi.

Tiền Dụ gật đầu, nói: "Ta biết!"

"Xem ra tên thần côn kia còn rất nổi danh." Diệp Phàm nói.

Tiền Dụ: "......"

"Chờ có thời gian, ta vẽ mấy tấm Bùa Bình An cho ngươi, tạm thời bây giờ ta không có thời gian." Tuy tiền Tiền Dụ đưa không nhiều lắm, nhưng muỗi tuy có nhỏ cũng là thịt, gần đây hắn kiếm được không ít thứ tốt, tìm thời gian luyện chế chúng thành đan dược, đem thực lực tăng lên.

Tiền Dụ vội nói: "Chuyện này không vội không vội, ngài vội chuyện của ngài trước đi."

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Cũng được." Chờ hắn đem thực lực tăng lên tới Luyện Khí tầng ba, vẽ mấy tấm Bùa Bình An chính là chuyện trong nháy mắt.

"Diệp thiếu, lúc trước ngài đi chỗ của Thang lão bản? Là đi làm gì vậy?" Tiền Dụ nhịn không được tò mò hỏi.

"Lúc trước ta xem bệnh cho ông ta, ông ta mời ta đi nhà ổng làm khách, ta phát hiện ăn hôi có tiền tương đối nhanh, giúp cho tên thương nhân lòng dạ hiểm độc xem bệnh xong, ông ta liền cho ta 5000 vạn, có thể thấy được ngày thường lão già đó kiếm được không ít tiền chút nào." Diệp Phàm cân nhắc nói.

Tiền Dụ nhăn mày, thầm nghĩ: Diệp thiếu quả nhiên một bước lên trời, tên thương nhân lòng dạ hiểm độc trùm địa ốc kia đại khái chính là Thang Vĩnh Kim, như vậy xem ra biến cố gần đây của tập đoàn Thang thị, hẳn là không thoát được có liên quan đến Diệp Phàm, Diệp gia lão gia tử đại khái đều hối hận đến xanh ruột.

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro