Chương 40: Lấy cổ trùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước bàn lễ tân công ty Triều Tịch.

"Xin hỏi Bạch tổng có ở đây không? Chúng tôi đã hẹn gặp mặt lúc ba giờ chiều." Chương Tư Lượng hỏi.

Tiểu thư lễ tân gật đầu, nói: "Ở, là Chương tổng đúng không? Bạch thiếu đang ở trên tầng, ngài ấy đã chờ ngài rất lâu."

Chương Tư Lượng gật đầu, nói: "Được."

Chương Tư Lượng tới kinh đô không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Bạch tam thiếu.

Bạch gia ở kinh đô chính là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, Chương Tư Lượng tuy có chút tiền, nhưng cũng không nghĩ tới Bạch tam thiếu quý giá của Bạch gia, sẽ chủ động mở miệng mời chào, Chương Tư Lượng cảm thấy cực kỳ thụ sủng nhược kinh, còn có chút nghi hoặc.

Chương Tư Lượng tiến vào thang máy, đi tới văn phòng tổng tài.

Chương Tư Lượng vừa vào văn phòng liền thấy được Bạch tam thiếu tuấn tú đoan trang.

Bạch Vân Hi tuy còn trẻ, nhưng đã được không ít tiểu thư đại thế gia theo dõi, có rất nhiều người muốn làm phu nhân Bạch tam thiếu, bất quá, không biết có phải bởi vì Bạch Vân Hi tuổi còn quá nhỏ hay không mà chưa từng đối xử đặc biệt với ai.

Làm Chương Tư Lượng ngoài ý muốn chính là ngồi bên cạnh ghế xoay của Bạch Vân Hi, còn có một người, người này đưa lưng về phía ông, hai chân giơ cao gác lên trên một giá sách, vui vẻ ăn kem.

Gia tộc lớn như Bạch gia chú trọng nhất chính là quy củ, nhìn thấy một người lôi thôi lếch thếch như vậy ở trong văn phòng của Bạch Vân Hi, trong lòng Chương Tư Lượng cực kỳ khó hiểu.

"Bạch tam thiếu, ngài tìm ta?" Chương Tư Lượng khẩn trương hỏi.

Bạch Vân Hi lắc đầu, cười cười, tùy tay chỉ chỉ người bên cạnh nói: "Kỳ thật không phải là ta tìm ngươi, là hắn tìm ngươi, bất quá, ta lo lắng hắn không gọi ngươi ra được nên hẹn ngươi tới đây."

"Hắn?" Nghe được Bạch Vân Hi nói, trong lòng Chương Tư Lượng càng thêm tò mò.

"Là ta!" Diệp Phàm ngồi trên ghế xoay người lại.

Chương Tư Lượng nhìn Diệp Phàm, rất nhanh đã nhận ra được, "Ngươi, ngươi là vị tiểu ca kia trên máy bay."

Thời điểm Chương Tư Lượng ở trên máy bay đã muốn hỏi Diệp Phàm vài câu, nhưng lúc ấy Viên Y cũng ở đó, ông không thể không giữ im lặng.

Khả năng là Viên Y cũng đã ý thức được cái gì, mấy ngày nay cứ khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, mấy ngày trước ông đã có được số điện thoại của Diệp Phàm, nhưng lại chậm chạp không tìm được cơ hội để liên hệ với Diệp Phàm.

Sau khi Bạch Vân Hi hẹn ông, Viên Y đã xác nhận rất nhiều lần là Bạch tam thiếu gửi lời mời, mới chịu thả ông đi!

Chương Tư Lượng hoàn toàn không nghĩ tới, Diệp Phàm cư nhiên lại có giao tình cùng Bạch Vân Hi.

"Nói một chút đi, ông biết được những gì về tình huống của thân thể mình rồi?" Diệp Phàm lười biếng nói.

Thấy mối quan hệ tốt đẹp của Diệp Phàm với  Bạch Vân Hi, một chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng Chương Tư Lượng lập tức đánh mất, người mà Bạch tam thiếu coi trọng, hẳn là cũng không đến mức lừa ông.

Chương Tư Lượng nghe vậy, lập tức nói: "Viên Y là bí thư của ta, cũng là đồng học của lão bà ta, năm đó cô ta muốn câu dẫn ta, ta liền muốn sa thải cô ta, cô ta liền giả vờ đáng thương, mời ta và lão bà ta ăn một bữa cơm chia tay, kết quả, ta mơ mơ màng màng liền xảy ra quan hệ với Viên Y."

"Sau bữa cơm này, mọi chuyện càng mất khống chế, trời đất chứng giám, kỳ thật ta đối với cô ta cũng không không có hảo cảm tốt gì, nhưng thời điểm ở bên người cô ta, ta sẽ theo bản năng nghe theo lời cô ta nói mà làm."

"Sau khi lão bà của ta biết ta cùng Viên Y say rượu làm loạn, cô ấy liền nháo loạn cùng với Viên Y, hai người còn xảy ra khắc khẩu, nhưng ta thật sự không biết mình đã làm cái gì, xong việc mới có người nói cho ta, ta liền cảm thấy không có khả năng."

"Nhưng kế tiếp, chuyện càng cổ quái đã xảy ra, ta thiếu chút nữa đã giết con trai của ta!"

"Ta đã nói với lão bà của ta có thể là ta đã bị trúng tà, sau đó liền cùng cô ấy ly hôn."

Thời điểm ly hôn, bên ngoài ông và Ninh Sương nháo đến túi bụi, nhưng thực tế, ông đã chuyển bảy phần sản nghiệp dưới tay cho con trai bọn họ, bản thân ông còn bí mật đi bệnh viện buộc ga-rô. Viên Y vẫn luôn muốn có một đứa con trai nên tìm không ít phương thuốc cổ truyền để uống, nhưng mà nữ nhân đó không biết, cô ta có uống nhiều phương thuốc cổ truyền đi nữa cũng sẽ không mang thai con của ông được. 

"Mấy năm nay, kỳ thật ta cùng lão bà của ta vẫn còn có chút liên hệ, lão bà của ta cảm thấy có thể là ta bị hạ độc, cho nên lục tục tìm mấy vị đại sư xem qua cho ta."

"Có một lần không cẩn thận bị Viên Y biết, ta liền bệnh nặng một thời gian! Bác sĩ khám như thế nào cũng khám không ra nguyên nhân, sau đó lão bà của ta rời đi, Viên Y tới xem ta vài lần, liền tự nhiên tốt."

......

Bạch Vân Hi nghe được mùi thú vị, nói: "Ngươi thấy thế nào?"

"Hẳn là không phải bị hạ độc, là trúng Đồng Tâm Cổ." Diệp Phàm nói.

"Đồng Tâm Cổ phân ra hai loại, một loại là bình đẳng Đồng Tâm Cổ, loại Đồng Tâm Cổ này tác hại rất nhỏ, sau khi hai người yêu nhau dùng, có thể tâm ý tương thông, có cãi nhau cũng càng thêm ăn ý, chỉ là nếu như một bên xảy ra chuyện, một bên khác cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhất định."

"Một loại khác, có khả năng giống như là tử mẫu Đồng Tâm Cổ trên người của Chương tiên sinh, tử cổ được mẫu cổ sinh ra, đối với mẫu cổ là nói gì nghe nấy, nếu tử cổ cách mẫu cổ càng gần, ảnh hưởng đối với ký chủ càng lớn, cho nên Chương tiên sinh lúc tới gần Viên Y sẽ thường xuyên mất trí nhớ, nhưng sau khi rời khỏi lại có thể khôi phục đúng không?" Diệp Phàm hỏi.

Chương Tư Lượng gật đầu, nói: "Không sai, đúng là như thế." Lúc trước ông thấy lão bà và Viên Y đánh nhau, rõ ràng là ông muốn giúp lão bà, nhưng ma xui quỷ khiến, ông lại đẩy lão bà xuống.

"Nếu là như vậy thì rời xa một chút là được rồi." Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm lắc đầu, nói: "Không được, tử cổ cần dinh dưỡng, nếu rời mẫu cổ quá lâu, nó sẽ làm ầm ĩ, Chương tiên sinh đến lúc đó sẽ càng không thoải mái."

Chương Tư Lượng kinh ngạc cảm thán nhìn Diệp Phàm, lời này của Diệp Phàm một chút cũng không sai.

Nữ nhân Viên Y này quỷ dị như thế, Chương Tư Lượng đương nhiên từng nghĩ tới việc rời đi, nhưng trong thân thể có một cổ lực lượng, bức bách ông không thể không trở lại bên người Viên Y, ném chuột sợ vỡ đồ, nữ nhân kia quá tà môn, ông cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

"Dưỡng cổ không có nguy hại gì sao?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Có một chút, mẫu cổ sinh trưởng cần hấp thu khí huyết, như vậy sẽ tiêu hao sinh khí của ký chủ, khi đạt đến trình độ nhất định sẽ ảnh hưởng đến thọ mệnh." Người tu chân cũng có không ít người nuôi cổ, phương pháp nuôi cổ nhiều vô số kể, có rất nhiều phương pháp để bổ sung khí huyết, cho nên ảnh hưởng tương đối nhỏ.

"Tử cổ thì sao? Cũng sẽ tiêu hao thọ mệnh?" Chương Tư Lượng hỏi.

"Sẽ, bất quá, tương đối nhỏ, kỳ thật tử mẫu Đồng Tâm Cổ trong người của Chương tiên sinh chỉ là loại bán thành phẩm, còn chưa tính là cổ trùng chân chính, tử mẫu Đồng Tâm Cổ chân chính thì ký chủ mang tử cổ sẽ không phản kháng được bất kỳ mệnh lệnh nào của ký chủ mang mẫu cổ, một khi phản bội thì sẽ chết không có chỗ chôn, còn có thể thay đổi một cách vô tri vô giác ở bên trong thân thể ký chủ, một mực khăng khăng ký chủ mang mẫu cổ, bất quá, cổ trùng chân chính, cũng không dễ để bồi dưỡng như vậy." Diệp Phàm lạnh giọng nói.

Chương Tư Lượng cười chua xót, ẩn ẩn nghe ra được Diệp Phàm đang khinh thường cổ trùng trong thân thể ông.

"Vậy đại sư, ta còn có thể cứu chữa được không?" Chương Tư Lượng cẩn thận hỏi.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Đương nhiên là có thể cứu, bằng không ta tìm ông tới làm cái gì, bất quá, có chuyện chúng ta phải nói rõ ràng trước, nếu ta giúp ông lấy cổ trùng ra, ông thật sự nguyện ý cho ta 5000 vạn?"

Chương Tư Lượng vội nói: "Cái này là đương nhiên." 5000 vạn tuy không ít, nhưng chỉ cần có thể giải quyết được cổ trùng trong người ông, đây cũng không tính là cái gì.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Vậy được rồi."

Diệp Phàm lấy ra một cái đỉnh nhỏ, đem thảo dược đã được chuẩn bị tốt trước đó ném vào.

"Hương vị gì vậy? Thật quá thối!" Bạch Vân Hi nhíu mày nói.

Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, nói: "Rất thối sao? Cổ trùng thích nhất hương vị này."

Diệp Phàm mỉm cười nhìn Chương Tư Lượng, nói: "Có phải ngươi cảm thấy hương vị này rất thơm không?"

Chương Tư Lượng gật đầu, thành thật nói: "Đúng vậy."

Bạch Vân Hi cực kỳ câm nín nhìn Chương Tư Lượng, Chương Tư Lượng bị Bạch Vân Hi nhìn có chút xấu hổ.

"Cổ trùng trong thân thể ông thích hương vị này cho nên ông cũng thích." Diệp Phàm giải thích nói.

Chương Tư Lượng: "......"

"Đưa tay cho ta đi." Diệp Phàm nói.

Chương Tư Lượng nhanh chóng giơ tay lên.

"Chương tiên sinh, trong cánh tay ngài có cái gì đang động đậy a!" Bạch Vân Hi nói.

Diệp Phàm cười cười với Bạch Vân Hi, nói: "Bình thường cổ trùng đều sẽ trốn đi, nhưng một khi đã chịu kích thích sẽ chủ động chạy ra."

Bạch Vân Hi cười cười, nói: "Thật thú vị."

Chương Tư Lượng nghe Bạch Vân Hi và Diệp Phàm nói chuyện, tức khắc lòng đầy câm nín, hai người kia giống như đem ông trở thành một món đồ chơi thú vị.

Trong lòng Chương Tư Lượng cực kỳ sốt ruột, nhưng hai người trước mắt một người ông cũng đắc tội không nổi, cũng không dám nói thêm cái gì.

Cổ trùng ở trên cánh tay Chương Tư Lượng chui tới chui lui, Chương Tư Lượng nhìn đến da đầu tê dại.

Chương Tư Lượng đã sớm biết thân thể của mình có vấn đề, nhưng trơ mắt nhìn trên cánh tay nhô ra một vật không xác định lại còn không ngừng di động, vẫn là loại cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh.

"Đại sư, khi nào thì có thể lấy ra?" Chương Tư Lượng thật cẩn thận hỏi.

Diệp Phàm nhìn Chương Tư Lượng, nói: "Không nên gấp gáp, nó ngửi được hương vị nó thích, cho nên gấp rút muốn chui ra, nhưng nếu ông vội vã bức nó ra, nó sẽ hiểu được đây là bẫy rập, nó sẽ lùi về, nếu như nó lùi về, lần sau muốn dẫn nó ra sẽ không dễ dàng như vậy."

Bạch Vân Hi tò mò nói: "Cổ trùng đều thông minh như vậy sao?"

Diệp Phàm cười cười, nói: "Sinh vật nào cũng đều có bản năng xu lợi tị hại sao, câu cá cũng là cái dạng này a."

Bạch Vân Hi gật đầu, nói: "Cũng đúng."

Dược vị càng ngày càng nồng, cổ trùng trong thân thể Chương Tư Lượng cũng chuyển động càng ngày càng mạnh, Diệp Phàm cắt một đoạn nhỏ trên cánh tay Chương Tư Lượng, một con sâu đỏ như máu chạy ra, bay vào bên trong dược đỉnh. Sâu màu đỏ lớn cỡ một lóng tay, dài mười centimet, Chương Tư Lượng nhìn đến có một loại cảm giác ghê tởm muốn nôn.

Chương Tư Lượng nhìn cổ trùng bơi qua bơi lại bên trong dược đỉnh, da đầu tê dại.

"Thật thối!" Chương Tư Lượng nói.

"Cổ trùng đã lấy ra, ông liền khôi phục khứu giác của người bình thường, cho nên ông mới cảm thấy thối." Diệp Phàm nói.

Chương Tư Lượng: "......"

"Đại sư, thứ này được lấy ra rồi, chắc là ta không còn vấn đề gì đi?" Chương Tư Lượng hỏi.

Diệp Phàm gật đầu, nói: "Không có vấn đề, ông yên tâm đi."

Chương Tư Lượng thở phào nhẹ nhõm, tức khắc có loại cảm giác như trút được gánh nặng.

"Nhớ chuyển tiền cho ta, nếu sau này ông lại trúng cổ, có thể gọi điện thoại cho ta, xem ông là khách hàng lâu năm, ta có thể giảm giá cho ông." Diệp Phàm nói.

Chương Tư Lượng: "......" Lại trúng cổ? Loại chuyện này gặp một lần cũng đủ đáng sợ rồi!

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro