Chương 45: Bút Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông di động Bạch Vân Hi vang lên, Bạch Vân Hi vừa nghe không bao lâu, sắc mặt liền thay đổi.

"Làm sao vậy?" Diệp Phàm lo lắng hỏi.

Bạch Vân Hi lắc đầu: "Không có gì, nha đầu nhà anh cả ta bị bệnh, lát nữa tan tầm ta qua đó xem."

Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Sinh bệnh sao? Vậy ta cũng đi?"

Bạch Vân Hi lắc đầu: "Không, ngươi đừng đi."

"Vì sao?" Diệp Phàm khó hiểu nhìn Bạch Vân Hi.

"Ông ngoại ta cũng ở đó, ta sợ ông ngoại ta nhìn thấy ngươi lại tức giận."

Diệp Phàm không cho là đúng lắc đầu: "Có phải ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi không? Ta người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, lão nhân gia ngoài miệng nói không thích ta, không chừng ở trong lòng lại cực kỳ yêu mến ta đâu...... Trước kia cũng có mấy vị lão nhân giống như vậy, tuy bọn họ bên ngoài mắng ta, nhưng sau đó lại có người nói cho ta biết, kỳ thật là mấy lão nhân đó cực kỳ yêu thương ta, trách ta, tâm ông ấy cũng đau muốn chết."

Trước kia ở Bích Vân Tông, có rất nhiều lão đầu nhìn hắn không vừa mắt, nói hắn làm không nên chuyện, nhưng sau lưng lại phát hiện những trưởng lão đó kỳ thật rất thích hắn, còn muốn đưa môn sinh, hậu nhân cho hắn làm tiểu thiếp.

Bạch Vân Hi: "......" Tiểu tử Diệp Phàm này đúng là không thiếu tự tin.

"Ngươi vẫn nên nhanh chóng đi giúp Trương thiên sư giải quyết ổn thỏa mọi chuyện đi, miễn cho càng kéo dài, mấy người bộ đội đặc chủng đó cũng kéo theo cùng ngươi." Bạch Vân Hi tức giận nói.

Diệp Phàm gật đầu: "Được rồi, ta đi đây, ngươi không cần quá nhớ ta!"

Bạch Vân Hi cười lạnh: "Yên tâm đi, ta không rảnh mà nhớ ngươi."

Diệp Phàm: "......"

Bạch Vân Hi vừa tan tầm liền đến bệnh viện, Tiêu Trì hoang mang rối loạn đi ra đón, "Diệp Phàm đâu, không tới cùng con sao, ta nghe nói các con thường xuyên ở bên nhau mà?"

Bạch Vân Hi lắc đầu, nói: "Không có! Làm sao vậy?"

Bạch Vân Hi bỗng nhiên nhớ tới lời Diệp Phàm nói, "Ta người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, lão đầu ngoài miệng nói không thích ta, không chừng trong lòng lại cực kỳ yêu mến ta......". Chẳng lẽ Diệp Phàm nói đúng rồi, ông ngoại y kỳ thật là rất thích Diệp Phàm?

Tiêu Trì cau mày, mặt đầy lo lắng: "Mạt Mạt có chút không thích hợp, nếu tiểu tử Diệp Phàm kia tới đây hẳn là có thể giúp đỡ một chút."

"Không thích hợp? Không thích hợp như thế nào?" Bạch Vân Hi nghi hoặc hỏi.

"Hình như là bị quỷ ám!" Tiêu Trì nói.

Bạch Vân Hi trầm mặt xuống, ban đầu y chỉ cho rằng Mạt Mạt là sinh bệnh, không nghĩ tới lại là bị quỷ ám, nếu sớm biết như vậy, y đã mang Diệp Phàm tới đây.

"Ông ngoại, sao người không sớm nói việc này cho con?" Nếu Tiêu Trì nói sớm hơn một chút, y liền mang Diệp Phàm tới.

"Mạt Mạt vẫn luôn hôn mê, cũng nhìn không ra được vấn đề gì, con bé vừa mới tỉnh lại liền không thích hợp." Tiêu Trì nói.

"Con đi xem thử."

Bạch Vân Hi vừa đi vào phòng bệnh liền nhìn thấy Bạch Mạt Mạt ngồi ở trên giường bệnh ăn gà nướng, không dùng đến đũa mà trực tiếp dùng tay gặm.

"Sao lại thế này?" Bạch Vân Hi nhìn về phía đại tẩu Chu Tuyết Oánh.

"Mạt Mạt vừa tỉnh lại liền kêu đói, không cho ăn liền cắn người, sức lực của con bé tự dưng trở lớn vô cùng, rất không bình thường, con bé đã ăn hai con gà nướng rồi." Chu Tuyết Oánh mặt đầy bi thương lo lắng nói.

Bạch Vân Hi nhíu mày lại, nói: "Cứ tiếp tục như vậy cũng không được."

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Mạt Mạt tuy còn nhỏ nhưng đã biết yêu làm đẹp, ngày thường luôn ồn ào muốn giảm béo, cũng không ăn nhiều lắm, ăn giống như vậy, Bạch Vân Hi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cứ tiếp tục ăn thế này thì cũng căng bụng chết mất.

Ban đầu Bạch Mạt Mạt còn đang chuyên chú ăn gà nướng, bỗng dưng liền xoay đầu, nhìn về phía Bạch Vân Hi, trong mắt lộ ra thần thái khác thường, Bạch Vân Hi tức khắc có loại cảm giác sởn tóc gáy.

Bạch Mạt Mạt toét miệng tươi cười với Bạch Vân Hi, nụ cười kia dữ tợn không nói nên lời.

Bạch Mạt Mạt nhào về phía Bạch Vân Hi, tốc độ cực kỳ kinh người.

Đổi Vận Châu trên cổ tay Bạch Vân Hi phát ra một tầng lục quang, Bạch Mạt Mạt lập tức bị bắn bay ra ngoài, đụng thật mạnh lên tường.

Một đạo hắc ảnh chui ra khỏi người Bạch Mạt Mạt, Bạch Vân Hi thấy được một bộ hài cốt cá sấu, miệng lại lớn như quái vật.

Bạch Vân Hi lấy ra một tấm Lôi Quang Phù, ném qua chỗ hắc ảnh kia, hô một tiếng "Phá!"

Phù lục lập tức hóa thành một đạo lôi quang, tạc nứt ra.

Hắc ảnh kêu thảm thiết một tiếng, chạy ra khỏi cửa sổ, Tiêu Trì đứng một bên nhìn đến trợn mắt há mồm.

"Vân Hi, vòng tay này của con......?"

Bạch Vân Hi nhìn Đổi Vận Châu trên tay: "Diệp Phàm cho con."

Diệp Phàm từng nói y sở hữu Thiên Âm Chi Thể, đối với quỷ quái mà nói là vật đại bổ, nếu có quỷ quái phát hiện tự nhiên sẽ theo dõi y, vậy nên Diệp Phàm mới cho y Đổi Vận Châu cùng phù lục phòng thân.

"Vừa mới nãy con quăng ra cái gì?" Tiêu Trì hỏi.

"Là Lôi Quang Phù, cũng Diệp Phàm cho con." Bạch Vân Hi nói.

Tiêu Trì gật đầu thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu tử thối kia tuy có chút thiếu đánh nhưng đúng là vẫn có vài phần bản lĩnh......"

Bạch Mạt Mạt chậm rãi mở mắt nhìn Bạch Vân Hi, mờ mịt hỏi: "Tiểu thúc, con đang ở đâu vậy?"

Bạch Vân Hi cau mày, nói: "Con không biết sao?"

Bạch Mạt Mạt lắc đầu, nói: "Con không biết!"

Tiêu Trì nhìn Bạch Mạt Mạt, không vui nói: "Mạt Mạt, trước khi con hôn mê đang làm cái gì, sao lại lây dính mấy thứ không sạch sẽ này?"

Bạch Mạt Mạt bị Tiêu Trì trừng một cái liền ngại ngùng cúi đầu: "Con chỉ là đang chơi Bút Tiên với bạn bè, sau đó con cảm thấy có cái gì đó sờ soạng đầu con, cuối cùng con liền không còn cảm giác gì nữa."

Tiêu Trì tức giận mắng: "Con chơi cái gì không tốt, sao lại chơi loại đồ vật này!"

Bạch Mạt Mạt che miệng, vẻ mặt thống khổ nói: "Bụng của con thật căng quá!"

Bạch Vân Hi nhẹ nhàng tiến lên xoa lưng cho cô bé: "Con ăn quá nhiều, để bác sĩ kê một đơn thuốc dạ dày cho con đi."

Tiêu Trì đi theo Bạch Vân Hi ra ngoài, nói: "Vân Hi, lúc nãy thứ kia hình như là đã chạy trốn."

Bạch Vân Hi gật đầu, nói: "Ân."

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro