Chương 5: Tụ Khí Quy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm cầm 100 vạn, đi một chuyến đến hoa điểu thị trường.

Bên trong hoa điểu thị trường bày không ít thực vật, bất quá, hơn phân nửa Diệp Phàm đều không có hứng thú, Diệp Phàm ở trong hoa điểu thị trường đi dạo một vòng, khi hắn cho rằng sẽ không có thu hoạch gì, lại bị một cổ linh khí nhàn nhạt hấp dẫn.

Diệp Phàm theo linh khí, đi tới một cửa hàng bán thuỷ sản.

"Ông chủ, con rùa đen này bán bao nhiêu tiền?"

Hai mắt Diệp Phàm sáng lên, Diệp Phàm không nghĩ tới ở địa phương linh khí bần cùng như này, cư nhiên có thể gặp được Tụ Khí Quy, cái gọi là Tụ Khí Quy, chính là rùa đen có thể hội tụ linh khí, loại thiên địa linh thú này cực kỳ hiếm thấy, nếu ở tu chân đại lục xuất hiện, tuyệt đối sẽ bị tranh đoạt vỡ đầu, nơi Diệp Phàm đã từng ở - Bích Vân Tông cũng không có Tụ Khí Quy, nhưng đối thủ một mất một còn của Bích Vân Tông, Huyền Kiếm Môn có một con.

Đáng tiếc, thế giới này không có người tu chân, người thường đều không cảm giác được linh khí, căn bản không biết giá trị của Tụ Khí Quy, đương nhiên, như vậy liền tiện nghi hắn.

"Vị thiếu gia này ngài thực tinh mắt, đây chính là rùa đen hoang dã, ngài xem màu sắc này, mai dưới này, nếu ngài muốn, ta lấy ngài 1000......"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Được!" Diệp Phàm âm thầm vui vẻ, chỉ với một ngàn cư nhiên có thể mua được Tụ Khí Quy, thật là may mắn!

Chủ tiệm nhìn bộ dáng ngốc bạch ngọt của Diệp Phàm, thầm nghĩ: Ra giá thấp!

Chủ tiệm tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có sửa miệng nâng giá, "Khách nhân, rùa đen này ngài định mua về hầm hay là làm thịt kho tàu? Đây chính là vật đại bổ, có muốn ta sơ chế trước cho ngài không?"

Diệp Phàm vội vàng xua tay, nói: "Không cần, rùa đen này ta muốn mua trở về nuôi, nghe nói nuôi rùa đen có thể trường thọ."

Diệp Phàm có chút thương hại nhìn rương rùa đen, lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Con rùa này thật đáng thương! Ở tu chân đại lục Tụ Khí Quy đó là phải được cung phụng lên! Ở nơi này, cư nhiên bị trở thành thịt nấu ăn, may mắn là gặp được hắn, tiểu tử này mới có thể rời khỏi biển khổ!

Chủ tiệm gật gật đầu, nói: "Ân, đương nhiên đương nhiên, ngàn năm vương bát vạn năm quy, nuôi rùa đen cũng có thể dính chút phúc khí của rùa đen."

*Ngàn năm vương bát vạn năm quy: dùng để hình dung tuổi thọ của loài rùa.

Diệp Phàm dọn thùng đựng rùa đen lên trên xe, hưng phấn chạy xe về chung cư.

Nơi ở hiện tại của Diệp Phàm là chung cư mẫu thân hắn lưu lại, hơn 160 mét vuông, đối với Diệp Phàm mà nói đã không tồi, tuy rằng chung cư này kém xa lắc so với biệt thự Diệp gia.

......

Diệp gia.

"Diệp Phàm đi nơi nào?" Diệp Hoằng Văn nói.

Vương Hiểu Phỉ nhịn không được có chút khó hiểu, Diệp Hoằng Văn luôn không thích Diệp Phàm, mỗi lần nói tới Diệp Phàm đều rất không vui, Vương Hiểu Phỉ không rõ sau khi Diệp Phàm nháo ra gièm pha lớn như vậy, sao Diệp Hoằng Văn lại đột nhiên nhắc tới hắn.

Không đợi Vương Hiểu Phỉ mở miệng, Diệp Ánh Lan liền mở miệng, "Ba ba, ba hỏi tiểu tử bùn nhão trét không lên tường kia làm gì? Hắn chơi nữ nhân đem mặt mũi Diệp gia chúng ta đều mất hết."

"Bằng hữu của ta nói cho ta, Diệp Phàm ở phía dưới cầu vượt bán phù, giả danh lừa bịp!" Diệp Hoằng Văn trầm mặt nói.

Vương Hiểu Phỉ sắc mặt tức khắc đổi đổi, rốt cuộc Diệp Phàm cũng là người Diệp gia, Diệp Phàm ở bên ngoài lừa gạt, Diệp gia cũng mất mặt theo.

"Ba, ba quản hắn làm cái gì! Ai tạo nghiệt thì người nấy chịu." Diệp Chí Trạch nói.

Diệp Hoằng Văn do dự một chút, nhìn Diệp Ánh Lan nói: "Con đi đưa cho tiểu tử kia 10 vạn,  bảo nó an phận một chút, không cần làm loạn, càng không cần làm việc mất mặt xấu hổ như vậy."

Diệp Ánh Lan cảm thấy Diệp Hoằng Văn cho Diệp Phàm tiền, tiền này cho thật sự dư thừa, nghĩ lại, tức khắc cười cười, nói: "Cũng tốt, dù sao hắn cũng là ca ca ta, hắn sa đọa thành như bây giờ, ta cũng không chịu nổi."

Diệp Ánh Lan lấy thẻ của Diệp Hoằng Văn, thầm nghĩ: Gần đây ả nhìn trúng một cái túi Chanel, bất quá kinh tế có chút khó khăn, lúc này có thể mua tới.

......

Diệp Phàm thu hồi công pháp, hoạt động tay chân một chút, có Tụ Khí Quy ở đây, hiệu suất Diệp Phàm cao hơn không ít, bất quá, Diệp Phàm một ngày tu luyện hai giờ, linh khí trong cơ thể liền đạt tới mức bão hòa, vô pháp hấp thu thêm linh khí.

Diệp Phàm lấy ra mấy lá phù, vẽ lên, tuy sinh ý bán phù không tốt lắm, nhưng Diệp Phàm cảm thấy miệng ăn núi lở cũng không phải là biện pháp, cho nên, sinh ý phù chú vẫn phải làm, đương nhiên, nếu qua mấy ngày nữa vẫn bán không ra, vậy phải suy xét đến làm việc khác.

Diệp Phàm ôm một thùng gà rán, ngồi xuống vị trí cũ phía dưới cầu vượt.

"Tiểu huynh đệ, ngươi vài ngày không có tới!"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Có mấy ngày rồi."

"Tiểu huynh đệ, 100 vạn kia của ngươi nhanh như vậy liền tiêu hết?" Viên đại sư hỏi.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Xài cũng không sai biệt lắm." Mua linh dược quá tiêu tiền, dược nhiều hơn vài năm đều phải vài vạn, thuốc tắm mỗi ngày của Diệp Phàm tiêu dùng đều trên dưới 10 vạn.

Viên đại sư nghe được Diệp Phàm nói, khóe miệng run rẩy, thầm nghĩ: Một tên bại gia tử.

Một thiếu niên trang điểm quý khí, mặt mày tái nhợt, từ trên Porsche xuống tới.

"Đại sư, đoán mệnh?"

Viên đại sư vuốt râu, nói: "Đúng."

"Tiểu huynh đệ mệnh trong phú quý không thể nói, nhưng năm nay mệnh phạm Thái Tuế, sợ là vận số năm nay không may mắn!"

Thiếu niên đột nhiên mở to mắt, nói: "Ta quả thật gặp được một chút phiền toái, đại sư, ngài xem phải làm sao bây giờ?"

Diệp Phàm âm thầm trợn mắt, Thương Huyền đại lục có một cái kêu Thiên Cơ Tông tông môn, nghe nói, tông môn từ vạn năm trước, là đại tông môn lớn mạnh, nhưng bởi vì tiết lộ thiên cơ quá nhiều, chịu khổ diệt môn...

Đồn đãi Thiên Cơ Tông có một vị tông chủ có thể tính ra vận mệnh rất nhiều người, nhưng mệnh không phải dễ tính như vậy, thường xuyên thay người khác đoán mệnh, sẽ tiêu hao thọ mệnh phúc trạch của chính mình, thậm chí kéo họa đến đời sau, cho nên có rất nhiều đại sư đoán mệnh, sẽ không dễ dàng ra tay.

Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy Viên đại sư là đang lừa dối, chỉ nhìn qua như vậy hắn cũng có thể nhìn ra tới, tiểu tử này một thân hàng hiệu, chạy siêu xe, tự nhiên phú quý không cần nói, tiểu tử này vội vội vàng vàng tới đoán mệnh, hơn phân nửa là gặp được phiền toái, người bình thường sẽ không đi đoán mệnh, chỉ có những người gặp phiền toái, mới có thể ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa đi đoán mệnh.

Đương nhiên, Diệp Phàm còn nhìn ra một chút những thứ khác, bất quá, người đối phương tìm không phải hắn, hắn cũng không tiện đoạt sinh ý của Viên đại sư.

........


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro