Chương 52: Trang hoàng biệt thự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về, Trương Huyên nhịn không được nhìn trộm Diệp Phàm một cái.

Diệp Phàm cau mày nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ta đã có người yêu thích, sẽ không coi trọng ngươi."

Trương Huyên nghẹn một hơi: "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ thích ngực lớn mông lớn, không thích người như ngươi."

Diệp Phàm lắc đầu, cực kỳ khinh thường nhìn Trương Huyên: "Yêu thích này của ngươi thật tục tằng!"

Trương Huyên: "......" Giống ngươi yêu thích nam nhân thì không tục tằng chắc!

"Lá cờ kia của ngươi là có được từ nơi nào?' Trương Huyên hỏi.

Diệp Phàm khinh miệt liếc mắt nhìn Trương Huyên một cái: "Đây là bí mật của ta, làm gì phải nói cho ngươi, ngươi cũng không phải thân mật của ta."

Trương Huyên bĩu môi: "Không nói thì không nói! Keo kiệt!"

Diệp Phàm cùng Trương Huyên từ trong taxi đi ra, Trương Văn Đào nhìn thấy hai người lại đây, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Bạch Mạt Mạt xảy ra chuyện, Trương Văn Đào và Trương Huyên chia lượt chăm sóc Bạch Mạt Mạt, bất quá, thời điểm Trương Văn Đào tới đây lại không thấy Trương Huyên, hỏi Bạch Mạt Mạt mới biết được, Trương Huyên và Diệp Phàm đã ra ngoài bắt quỷ, sau khi rõ chuyện, Trương Văn Đào thiếu chút nữa đã gấp muốn chết, sau lần thảm bại ở trên tay Diệp Phàm lần trước, Trương Huyên đã tâm tâm niệm niệm muốn tìm Diệp Phàm phục thù, Trương Văn Đào sợ hai người gặp mặt sẽ đánh loạn lên.

"Sư đệ, đệ không có đánh xong với Diệp thiếu mới đến đây đi?" Trương Văn Đào đè thấp thanh âm hỏi.

Ánh mắt Diệp Phàm nhàn nhạt nhìn Trương Văn Đào một cái: "Không có, hắn không phải là đối thủ của ta, nếu thật sự đánh lên cũng chỉ có phận bị ta đánh."

Trương Văn Đào cực kỳ bất đắc dĩ nhìn Diệp Phàm, sợ Trương Huyên bắt đầu tạc mao, ngoài ý muốn chính là Trương Huyên cư nhiên không có tức giận, chỉ là đè thấp thanh âm mắng một câu "Vương bát dê con"

"Các ngươi nói chuyện đi, ta vào xem." Diệp Phàm nói.

"Các đệ đi chỗ nào? Không có chuyện gì đi?" Trương Văn Đào nhìn thân ảnh Diệp Phàm biến mất, vội vã quay sang hỏi Trương Huyên.

Trương Huyên lắc đầu: "Không có chuyện gì lớn, sư huynh, huynh gặp được Diệp Phàm từ chỗ nào? Bản lĩnh của hắn là học từ ai?"

Trương Văn Đào sợ nhảy dựng, Trương Huyên là dòng chính trong tông môn, ngày thường cực kỳ kiêu ngạo, trưởng lão trong tông môn cũng không quản được đệ ấy, nhưng hiện giờ, tiểu tử này hình như lại lấy bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng với Diệp Phàm.

Sắc mặt Trương Văn Đào cổ quái nói: "Cái này, kỳ thật ta cũng không quá rõ ràng."

......

Diệp Phàm trở lại bệnh viện, không thấy Bạch Vân Hi lại gặp được Tiêu Trì.

"Ông ngoại, Vân Hi đâu?" Diệp Phàm nhìn đông nhìn tây hỏi.

Tiêu Trì khẽ hừ một tiếng: "Nó trở về rồi."

"Vậy sao."

Tiêu Trì ho nhẹ hai tiếng, không tình nguyện nói: "Chuyện của Mạt Mạt, cảm ơn ngươi."

Diệp Phàm vỗ vỗ ngực, dũng cảm ngẩng cao đầu: "Không cần, không cần, sau này chúng ta chính là người một nhà, đây là chuyện ta nên làm."

Tiêu Trì: "......"

"Vừa rồi Mạt Mạt nói ngươi ra ngoài bắt quỷ, không biết tình huống thế nào rồi?" Tiêu Trì hỏi.

Diệp Phàm vẫy tay: "Đã giải quyết xong, ta ra tay ông còn không yên tâm sao?"

Tiêu Trì như trút được gánh nặng khẽ gật đầu: "Giải quyết là tốt rồi, giải quyết là tốt rồi."

Trong lòng Tiêu Trì cũng có chút ngoài ý muốn, tuy Tiêu Trì biết Diệp Phàm có chút bản lĩnh nhưng cũng không biết bản lĩnh đến tột cùng là trình độ gì, vấn đề mà hai chân nhân Long Hổ Sơn cũng giải quyết không được, Diệp Phàm cư nhiên giải quyết dễ như trở bàn tay, tiểu tử Diệp Phàm này so với tưởng tượng của ông càng thêm bất phàm!

"Ông ngoại, thoạt nhìn ngài mặt mày hồng hào, có phải nhờ hiệu quả của Thập Toàn Đại Bổ Hoàn không?" Diệp Phàm chớp chớp mắt hỏi.

Tiêu Trì bị Diệp Phàm hỏi như vậy, da mặt tức khắc nóng lên. "Hiệu quả của thuốc viên kia cũng không tệ lắm."

Diệp Phàm gật đầu: "Đó là đương nhiên, đồ ta đưa ra khẳng định là không kém được."

Tiêu Trì có chút xấu hổ kể: "Phu nhân ta cũng dùng, số lượng có chút không đủ......"

Diệp Phàm thở dài một hơi: "Hiện tại ta không có, hôm khác sẽ luyện một lọ cho ngài, ông ngoại ngài cũng lớn tuổi, tay già chân yếu ớt cũng thật không dễ dàng gì."

Tiêu Trì cười khan, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có ai nói không phải đâu, đúng là không dễ dàng gì!"

"Nếu Vân Hi không ở đây, vậy ta đi trước."

"Được!"

Diệp Phàm rời đi không lâu, một người từ trong phòng bệnh đi ra, "Tên hỗn đản này đến cũng không biết lên tiếng chào hỏi ta một câu." Bạch Sĩ Nguyên chống eo, phẫn uất mắng.

Tiêu Trì nhìn Bạch Sĩ Nguyên: "Hắn cũng không biết ông đang ở đây."

Bạch Sĩ Nguyên rầu rĩ than thở: "Tên hỗn đản kia cũng thật hiếu thuận với ông, ngay cả ông ngoại cũng kêu được." Đối với ông lại không được! Chào hỏi cũng không có một câu!

"Nếu hắn biết thân phận của ông, nhất định sẽ vui lòng gọi ông là ông." Tiêu Trì nói.

Bạch Sĩ Nguyên xua xua tay: "Miễn đi, ta còn chưa muốn có thêm một tôn tử nhanh như vậy."

......

Diệp Phàm ngồi trong văn phòng Bạch Vân Hi, chống cằm như suy tư gì đó, trên mặt có vài phần ưu tư.

"Làm sao vậy?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Người nơi này cũng quá nhát gan, vừa nghe nói biệt thự ta là Quỷ trạch đã không dám đi, một đám đều là kẻ bất lực" Diệp Phàm cực kỳ buồn bực mắng nhỏ.

Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Diệp Phàm: "Ngươi mời người ta đến biệt thự ngươi làm gì?"

"Ta muốn trang hoàng a! Bên trong lung tung rối loạn, sô pha gì đó đều không thể dùng, ta cũng không thể ngày nào cũng ngủ dưới đất!" Diệp Phàm đáp.

"Như vậy để ta liên hệ một đội trang hoàng cho ngươi."

Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Vậy thật tốt!"

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Trọng thưởng tất có dũng phu, người bình thường không dám đến quỷ trạch, đưa giá gấp hai, gấp ba bình thường tự nhiên sẽ có người nguyện ý nhận, cái này gọi là có tiền có thể sai sử ma quỷ!

*Trọng thưởng tất có dũng phu: chỉ cần trả tiền nhiều thì ắt có người đi làm.

Diệp Phàm mặt mày hớn hở đá đá chân: "Vân Hi, ngươi biết đấy, kỳ thật dù ta mỗi ngày có ngủ dưới đất cũng không có vấn gì, nhưng vạn nhất ngươi lại muốn tới chỗ ta ở, nếu dơ hề hề thì không tốt lắm."

Bạch Vân Hi buông bút, nghiêm túc nhìn Diệp Phàm: "Vì sao ta phải đến chỗ ngươi ở?"

"Bởi vì ta a! Ta quá được hoan nghênh, khi nào ngươi mới lo lắng người khác bắt cóc ta đây, ngươi phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm ta mới đúng." Diệp Phàm đương nhiên nói.

Bạch Vân Hi cười lạnh: "Ngươi từ đâu nhìn ra ngươi rất được hoan nghênh?"

"Bởi tỉ lệ quay đầu a! Luôn có người quay đầu lại nhìn ta, đặc biệt là người trong công ty ngươi."

Bạch Vân Hi: "......" Người trong công ty y mới không phải vì tiểu tử Diệp Phàm này được hoan nghênh mới quay đầu lại nhìn. "Ngươi suy nghĩ nhiều quá."

Diệp Phàm rầu rĩ nói: "Ngươi luôn nói như vậy."

"Hôm qua ngươi có gặp được ông nội ta ở bệnh viện không?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Ông nội?"

"Đúng vậy, hôm qua ông nội ta ở bệnh viện cả ngày."

Diệp Phàm lắc đầu: "Thời điểm ta đến bệnh viện không gặp được ông ấy."

"Phải vậy không? Hôm qua ông ấy mang ngươi ra thoá mạ một trận." Bạch Vân Hi suy nghĩ có thể là vì ông nội làm bộ làm tịch cho nên cố ý chờ Diệp Phàm đi gặp ông ấy, cố tình Diệp Phàm lại không biết ông nội đang ở đó, trực tiếp rời đi, cũng có khả năng là ông nội ghen ghét Diệp Phàm chỉ luyện thập toàn đại bổ hoàn cho ông ngoại, chỗ ông nội còn chưa động đến.

Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Ông ngoại ngươi bụng dạ hẹp hòi, ông nội ngươi cũng dễ tức giận!"

Bạch Vân Hi: "......" Tiểu tử Diệp Phàm này đúng là cái gì cũng dám nói! Y là người Bạch gia cũng không dám không lớn không nhỏ như vậy, khó trách ông nội muốn mắng tiểu tử này.

Hiệu suất của Bạch Vân Hi rất kinh người, rất nhanh liền liên hệ một đội trang hoàng cho Diệp Phàm.

Chuyện trang hoàng biệt thự đã đi vào quỹ đạo, Diệp Phàm cuối cùng cũng yên tâm.

......

Tiểu khu Hân Duyệt.

"Huynh đệ, ngươi đã trở lại!" Thái Chấn Tuấn nhìn thấy Diệp Phàm, dào dạt nhiệt tình chạy đến chào đón

Từ sau khi Diệp Phàm mua biệt thự, Thái Chấn Tuấn liền bắt đầu theo dõi Diệp Phàm, rất muốn biết Diệp Phàm này khi nào sẽ bị dọa hồn phi phách tán, nhưng Diệp Phàm mỗi ngày sinh long hoạt hổ. Mấy ngày nay, trong nhà Diệp Phàm lại có không ít công nhân ra ra vào vào làm cho Thái Chấn Tuấn cực kỳ ngạc nhiên.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy!"

"Ta đến xem nhà của ngươi a! Cửa sổ đều mở hết, ngươi đang muốn làm gì?" Thái Chấn Tuấn hỏi.

"Ta muốn sửa chữa! Phòng ở thối hoắc, đúng là không để cho người sống." Diệp Phàm ghét bỏ nói.

Thái Chấn Tuấn chớp chớp mắt: "Cư nhiên có người nguyện ý sửa chữa cho ngươi?"

"Vì sao lại không có ai nguyện ý?"

"Tiểu huynh đệ, biệt thự này của ngươi có quỷ, ai dám tới chứ!"

"Xem tuổi ngươi vẫn còn trẻ, không cần mê tín như vậy! Cái gì thần thần quỷ quỷ, đó đều là tin vịt, ba mẹ ngươi nuôi ngươi lớn như vậy không phải để ngươi truyền bá tư tưởng mê tín!" Diệp Phàm chắp tay sau lưng, cực kỳ có điệu bộ ông cụ non dạy dỗ.

Thái Chấn Tuấn nhìn Diệp Phàm thầm nghĩ: Vận khí tiểu tử Diệp Phàm này cũng quá tốt, vừa vặn thời điểm tên ngốc này tới đây quỷ lại chuyển nhà hết! Để tiểu tử này nhìn thấy quỷ một lần liền biết lợi hại.

"Tiểu huynh đệ, ta có thể vào xem không?" Thái Chấn Tuấn hỏi.

Lần trước sau khi bị quỷ trạch dọa thiếu chút nữa tiểu trong quần, Thái Chấn Tuấn vẫn luôn muốn tìm cơ hội nhìn lại quỷ trạch, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội.

Diệp Phàm gật đầu: "Có thể!"

Thái Chấn Tuấn theo Diệp Phàm đi vào trong biệt thự, sau khi biệt thự được tu sửa qua một lần, nhìn cái gì cũng tốt, không ít đồ trang trí là hàng hiệu giá trị xa xỉ.

"Diệp thiếu, ngài xem sửa như vậy thế nào?" Một thiết kế sư đi tới cung kính hỏi.

Diệp Phàm bình tĩnh gật đầu: "Cũng tạm được, bất quá, có phải quá thuần tịnh hay không, ta nghe nói bồn cầu của người ta đều là hoàng kim, ngươi xem nội thất này trên TV dùng hoàng kim làm, có phải càng tốt hơn một ít không?"

Thái Chấn Tuấn: "......" Nhìn không ra đây còn là một tên thổ hào!

"Diệp thiếu, thiết kế nội thất này là Bạch tam thiếu chọn." Thiết kế sư run rẩy khóe miệng nói.

Diệp Phàm chớp chớp mắt: "Phải vậy không?"

Thiết kế sư trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy!"

"Nếu là y chọn, vậy thì cái này đi."

Thiết kế sư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự làm theo ý tưởng của Diệp Phàm mà thiết kế một cái nội thất hoàng kim thổ hào, đó tuyệt đối là vết nhơ trong kiếp sống thiết kế của hắn!

"Bạch tam thiếu?" Thái Chấn Tuấn sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Chắc chắn không phải là Bạch tam thiếu kia, Bạch tam thiếu kia làm sao có thể có tý quan hệ nào với tên quái thai Diệp Phàm này được!

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro