Chương 84: Linh thạch tới tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm khó hiểu nhìn đám tu giả cổ võ: "Vì sao ta lại phải chết? Ta lợi hại như vậy, các ngươi có chết hết ta cũng không chết được."

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nổ súng!"

Diệp Phàm sửng sốt một chút, ban đầu hắn còn tưởng rằng ba người sẽ động thủ, không nghĩ tới lại dùng tới biện pháp của người bình thường.

Mấy chục viên viên đạn vun vút bay về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm thi triển Kim Chung Tráo, viên đạn bắn tới giống như là đụng vào một vách tường vô hình, rơi hết xuống mặt đất.

Jack nhìn một màn quỷ dị này, tiếng lòng căng thẳng, chiến sĩ gen là lực lượng mũi nhọn trong tổ chức, Jack từng gặp qua đệ nhất cao thủ trong tổ chức, phất tay một cái liền thiêu chết mấy chục người, nhưng vị cao thủ kia vẫn là thân máu thịt thường nhân, vẫn sẽ bị súng ống làm bị thương.

"Cùng động thủ!" Jack quát một tiếng chói tai.

Hai tu giả cổ võ nhanh chóng công kích về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm phát hiện thực lực của hai tu giả cổ võ không thấp, nếu không phải khoảng thời gian trước hắn đã thăng cấp đến Luyện Khí tầng bốn, chỉ sợ là có khả năng không chống đỡ được.

Tên tu giả cổ võ dùng roi mềm phá lệ lợi hại, Diệp Phàm phát hiện âm khí trên roi mềm rất nặng, hẳn là từng ngâm qua máu xử nữ.

Thời điểm roi bay tới, Diệp Phàm có thể cảm nhận được một cỗ tà khí nồng đậm.

"Tiếp tục nổ súng!" Một tu giả cổ võ quát.

Diệp Phàm nhíu mày, thời điểm ngăn đạn lần đầu hắn đã điều động linh lực hình thành một màng bảo hộ bên ngoài thân thể, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng tới chiến lực của hắn.

"Đi!", Diệp Phàm huy động Âm Quỷ Kỳ, trong phút chốc, hơn trăm quỷ hồn hiện ra, mấy tiểu quỷ dây dưa với một sát thủ bình thường, nhanh chóng cướp lấy sinh cơ.

Diệp Phàm tiêu phí công phu không nhỏ, thu thập hết mấy sát thủ còn lại.

Cuối cùng, Diệp Phàm cũng tìm được một viên linh thạch ở trên người Jack và tu giả cổ võ sử dụng roi mềm.

Thời điểm Diệp Phàm đến tiểu khu lấy chuyển phát nhanh đã phát hiện có người theo dõi, sở dĩ lúc ấy không có vạch trần ngay lập tức là bởi vì Diệp Phàm phát hiện hơi thở linh thạch ở trên cơ thể mấy người theo dõi kia, vậy cho nên mới cố ý dẫn người tới nơi hẻo lánh này.

Linh thạch tới tay, Diệp Phàm cảm thấy mỹ mãn ngồi xe về Thái gia.

Trương Huyên thấy Diệp Phàm trở về, không khỏi có chút cao hứng, "Ngươi xong chuyện rồi?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Xong rồi."

Diệp Phàm lấy ra một thẻ bài sát thủ cấp kim ném lên trên bàn.

Trương Huyên cầm thẻ bài sát thủ, không khỏi trừng lớn mắt, "Ngươi ngay cả sát thủ cấp kim bài của Diêm Vương Điện cũng xử lý được?"

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Ta không biết tên kia có phải sát thủ cấp kim bài hay không, bất quá, thẻ bài là tìm được ở trên người hắn."

Trương Huyên cau mày, nói: "Sát thủ cấp kim bài của Diêm Vương Điện chỉ có hai người, chia thành Đông Diêm Vương và Tây Diêm Vương, Đông Diêm Vương dùng đại đao, Tây Diêm Vương dùng roi mềm."

Diệp Phàm nâng cằm, nói: "Người ta giết kia dùng roi mềm."

"Đó chính là Tây Diêm Vương, Diệp Phàm, ngươi ngay cả Diêm Vương của Diêm Vương Điện cũng giết được, thật lợi hại!" Trương Huyên tràn đầy khâm phục nhìn Diệp Phàm.

Mấy sát thủ bị giết của Diêm Vương Điện đó đều chỉ là đồ đệ, tuy cao thủ Long Hổ Sơn bọn họ không sợ nhưng nếu muốn giết được người ta cũng không dễ dàng gì.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, tràn đầy câm nín nói: "Diêm Vương cái gì a, bản lĩnh không cao mà thật ra khẩu khí lại không nhỏ, chỉ chút bản lĩnh như vậy cư nhiên cũng dám xưng danh Diêm Vương, nếu loại người này muốn chuyển thế đầu thai, vào Diêm Vương Điện chắc chắn sẽ bị Diêm Vương thật nhốt vào mười tám tầng địa ngục mà đánh, vĩnh viễn không được siêu sinh."

Trương Huyên cười cười, nói: "Trong núi không lão hổ, con khỉ xưng bá vương."

Tông môn lánh đời chân chính thông thường sẽ không ra ngoài hoạt động, vậy nên thế lực đang thịnh hành như Diêm Vương Điện xưng vương xưng bá cũng không có người nào quản.

"Ta giết Tây Diêm Vương, Đông Diêm Vương sẽ tìm đến ta sao?" Diệp Phàm hỏi.

Trương Huyên lắc lắc đầu, nói: "Không biết, bất quá ta nghĩ hẳn là sẽ không."

Nghe nói mấy năm nay Đông Diêm Vương và Tây Diêm Vương bởi vì phân chia lợi ích không đều nên quan hệ bên trong đã có chút căng thẳng, đương nhiên, cho dù quan hệ của hai người này tốt đẹp, Đông Diêm Vương cũng sẽ không ra mặt cho Tây Diêm Vương, thực lực của hai người họ không phân cao thấp, Tây Diêm Vương đã chết, Đông Diêm Vương trốn tên biến thái như Diệp Phàm còn không kịp, làm sao còn có thể tìm tới cửa gây phiền phức.

......

"Thái nhị thiếu." Giang Tân gật đầu với Thái Chấn Tuấn, "Thái nhị thiếu, hôm nay chúng ta sẽ rời đi."

Thái Chấn Tuấn có chút bất an nói: "Giang ca, xảy ra chuyện gì sao? Đang yên đang lành sao các ngươi lại muốn rời đi?"

"Diêm Vương Điện bên kia đã công bố hủy bỏ nhiệm vụ, vậy nên người của Diêm Vương Điện hẳn là sẽ không đến tìm anh trai ngươi nữa." Giang Tân giải thích.

Một sát thủ cấp kim bài của Diêm Vương Điện Tây Diêm Vương đã chết, một mình Đông Diêm Vương muốn quản lý toàn bộ Diêm Vương Điện chỉ sợ là có chút khó khăn, lúc này hẳn là không rảnh quan tâm đến Thái Soái, huống chi, đồ trong tay Thái Soái lúc này ước chừng đã nằm trong tay Diệp Phàm.

Phía trên phái bọn họ tới đây chính là vì cục đá trong tay Thái Soái, hiện tại cục đá đã nằm trong tay Diệp Phàm, nếu muốn đòi lấy chỉ sợ sẽ không dễ dàng.

"Diêm Vương Điện hủy bỏ nhiệm vụ? Vậy thật tốt quá!" Thái Chấn Tuấn hưng phấn hô nhẹ.

Thái Chấn Tuấn nhịn không được nghĩ nghĩ: Diệp lão đại đúng là lợi hại, ngay cả Diêm Vương Điện cũng chịu thua.

Thái Chấn Tuấn đưa Giang Tân một bao lì xì lớn, tiễn Giang Tân rời đi, Giang Tân có chút ngượng ngùng, chuyện của Thái Soái có thể giải quyết phần lớn đều nhờ Diệp Phàm ra tay, thật ra bọn họ cũng không giúp đỡ được gì.

......

Thái Chấn Tuấn lái xe tới biệt thự của Diệp Phàm.

"Diệp lão đại, đây là số tiền còn lại của ngài." Thái Chấn Tuấn nói.

Diệp Phàm xua xua tay, nói: "Không cần, cục đá anh ngươi đưa đã đủ trả."

Việc này nói ra vẫn là hắn chiếm tiện nghi, tiền có thể kiếm lại, nhưng thứ như linh thạch, qua thôn này liền không còn cửa hàng.

Diệp Phàm vốn dĩ cho rằng Thái Soái nói linh thạch là linh thạch bình thường, chờ kiểm tra hoàn tất, Diệp Phàm mới phát hiện, linh thạch mà Thái Soái có được là linh thạch biến dị, loại linh thạch biến dị này bảo tồn được linh lực lâu dài, cũng dễ dàng hấp thu, linh lực ẩn chứa bên trong linh thạch cũng càng nồng đậm.

Thái Chấn Tuấn vội nói: "Việc nào ra việc đó, Diệp lão đại, tiền này ngài nhất định phải nhận lấy."

Diệp Phàm nhìn biểu tình nghiêm túc của Thái Chấn Tuấn: "Nếu ngươi nhất định phải cho ta, thì ta nhận vậy, tính ra ta thiếu ngươi một phần ân tình, về sau ngươi có gặp chuyện gì cũng có thể gọi ta tới hỗ trợ."

"Cảm ơn Diệp lão đại, ta thấy ngọc bội ngài cho anh trai ta không tồi, có thể bán cho ta hai cái không?" Thái Chấn Tuấn hỏi.

Diệp Phàm chỉ chỉ ngăn tủ, nói: "Bên kia có, nếu ngươi thích thì có thể lấy mấy cái."

Thái Chấn Tuấn cao hứng phấn chấn nói: "Vậy ta lấy mấy cái vậy."

Diệp Phàm nhìn Thái Chấn Tuấn lấy ngọc bội, không khỏi đối với Thái Chấn Tuấn lau mắt mà nhìn, "Ánh mắt của ngươi không tồi! Ngọc bội lấy ra đều là gần đây ta làm, gần đây thực lực của ta tăng lên không ít, chất lượng pháp khí làm ra cũng lên rồi."

Thái Chấn Tuấn thầm nghĩ: Pháp khí tốt hay xấu hắn không nhìn ra được, nhưng chất lượng ngọc bội tốt hay xấu hắn ít nhiều vẫn có thể nhìn ra.

Ngọc bội pha lê đỉnh cấp loại đế vương lục với ngọc bội bán ven đường hơn mười đồng tiền một cái, cao thấp khác nhau một trời một vực.

"Diệp lão đại, ngài biết Bạch lão gia tử không? Đã sắp đến đại thọ tám mươi tuổi của ông ấy rồi." Thái Chấn Tuấn hỏi.

"Không quá rõ ràng, lão đầu kia muốn mừng thọ sao?" Diệp Phàm nghi hoặc hỏi.

Thái Chấn Tuấn gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, địa vị của Bạch gia ở kinh đô rất quan trọng, lão gia tử mừng thọ là chuyện lớn, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới mừng thọ ông ấy."

Diệp Phàm cau mày, nói: "A, ta muốn ông ấy gả Vân Hi cho ta thì chắc chắn phải soát hảo cảm ở trước mặt ông ấy, nhìn dáng vẻ này xem ra ta phải cẩn thận suy ngẫm thêm."

Thái Chấn Tuấn có chút tò mò hỏi: "Diệp lão đại, ngài tới kinh đô lâu như vậy, đã từng gặp Bạch lão gia tử chưa?"

Diệp Phàm phồng quai hàm, như suy tư gì nói: "Mấy ngày hôm trước từng gặp một lần, ta không quen biết ông ấy, ta nhìn trúng ngọc thạch mà ông ấy mua trước, ta nói ông ấy bán ngọc thạch lại cho ta, ông ấy không muốn."

Thái Chấn Tuấn cau mày, nói: "Diệp lão đại, ngài đoạt đồ mà Bạch lão nhìn trúng sao?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Không khác lắm, ta ra giá gấp năm lần, ông ấy đều không bán, bất quá, sau lại tặng cho ta."

Thái Chấn Tuấn nhìn Diệp Phàm, nói: "Bạch lão tặng cho ngài?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Ta cảm thấy hơn phân nửa là ông ấy thích ta, ngay cả tiền của ta cũng không cần."

Thái Chấn Tuấn: "......" Ngài xác định sao?

"Ngươi nói thử xem ta nên tặng quà gì mừng thọ lão nhân kia thì tốt?" Diệp Phàm hỏi.

Thái Chấn Tuấn lắc lắc đầu, nói: "Không biết!" Vì chuyện tặng lễ vật cho Bạch lão, ngay cả anh trai hắn cũng đau cả đầu. "Nghe nói Bạch lão thích tranh chữ."

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Tranh chữ? Vậy không bằng tự ta viết một câu "Sống lâu trăm tuổi" cho ông ấy?"

Thái Chấn Tuấn: "......"

......

Một cửa hàng ô tô ở kinh đô.

"Diệp đại sư, ngài cũng tới mua xe sao?" Vương Cảnh Thạch không nghĩ tới hôm nay ra ngoài mua xe cư nhiên lại gặp được Diệp Phàm.

Sau khi kiến thức qua năng lực của Diệp Phàm, Vương Cảnh Thạch đối với Diệp Phàm có thể nói là bội phục ngũ thể đầu địa, nhìn thấy Diệp Phàm, Vương Cảnh Thạch nhiệt tình đi tới chào hỏi.

"Đúng vậy, mấy ngày nữa là sinh nhật Bạch lão nhân, ta muốn mua một chiếc xe để tham gia yến hội." Diệp Phàm nói.

Vương Cảnh Thạch gật đầu, nói: "Yến hội của Bạch lão gia tử là việc trọng đại trong kinh đô, Diệp đại sư, ngài có nhìn trúng chiếc nào không?"

Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói: "Còn chưa có, ta thấy Vân Hi có một chiếc xe nhìn không tồi, ta muốn mua một chiếc tương tự, xem như là xe tình nhân."

Vương Cảnh Thạch rất có hứng thú hỏi: "Không biết Diệp thiếu là nhìn trúng chiếc xe nào của Bạch tam thiếu?"

"Ở giữa có vòng tròn, hai bên có hai cái cánh nhỏ." Diệp Phàm nói.

Vương Cảnh Thạch gật đầu, nói: "Là chiếc đó sao!" Bentley của Bạch Vân Hi chính là siêu xe, hẳn là hàng nhập khẩu, giá cả hơn 1000 vạn.

"Diệp đại sư, chỉ sợ là bên này không có chiếc xe kia." Diệp Phàm tới cửa tiệm bình thường tìm xe Bentley, đương nhiên không có khả năng tìm được.

Diệp Phàm chỉ vào một chiếc xe đang chạy băng băng trên đường biên: "Chiếc kia nhìn qua không khác lắm a!"

Vương Cảnh Thạch nhìn xe Diệp Phàm chỉ, run rẩy khóe miệng một chút, xe thể thao Bentley và Mini Cooper rốt cuộc là giống nhau chỗ nào, giá cả cũng đã khác nhau như trời với đất, bất quá, còi xe thật ra là có chút giống. "Diệp đại sư cảm thấy chiếc xe kia không khác lắm sao?"

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta mua chiếc đó đi."

Vương Cảnh Thạch: "......" Diệp Phàm muốn mua xe mini này chiếu theo Bentley của Bạch tam thiếu, chắc chắn là sẽ bị Bạch tam thiếu nghiền áp chết.

"Ông biết nơi nào bán xe này không?" Diệp Phàm hỏi.

"Ta biết, ta đưa ngài đi." Vương Cảnh Thạch nói.

Diệp Phàm gật gật đầu, nói: "Được."

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro