Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Diệu Trạch nằm ở trên giường không đau dạ dày nữa, gian nhà này là lúc Đào Thanh cùng hai ca ca là ca nhi ở cùng nhau, vì trước khi bọn họ chưa gả vẫn ở nhà, khi xuất giá không ở bên này, cho nên gian nhà này vẫn luôn không có người ở, chờ bọn họ về thăm nhà mới ở, lần này vừa lúc cho gia đình Ninh Diệu Trạch ở.

Ninh Diệu Trạch không thoải mái, ba hài tử đi sang gian nhà khác ngủ trưa, hài tử còn nhỏ, hôm nay lại trải qua chuyện như vậy, Đào Thanh cũng không yên tâm, không cho bọn chúng đi ra ngoài chơi, vẫn là nghỉ ngơi nhiều mới tốt.

Đào Thanh cầm rượu mạnh lại đây, chuẩn bị băng bó miệng vết thương trên đầu Ninh Diệu Trạch, máu trên đầu Ninh Diệu Trạch đã không còn chảy, hiện tại đã kết vảy, hắn không biết miệng vết thương hắn ra sao, dù sao cũng rất đau.

Nhưng khi thấy Đào Thanh lấy rượu mạnh lại đây, hắn thực sự không biết làm sao, thứ này nếu đổ vào miệng vết thương lớn, phỏng chừng hắn hiện tại đang dư lại nửa cái mạng sẽ bị trực tiếp đau chết.

Ninh Diệu Trạch vội vàng xua tay "A Thanh, không được không được, không thể trực tiếp dùng cái loại rượu mạnh này, ta sẽ bị đau chết."

Đào Thanh cầm bầu rượu trên tay rụt trở về, có chút nghi hoặc nói "Trước kia ngươi bị thương cũng xử lý như thế này? Chỉ dùng rượu sát lên vết thương một lần, mấy ngày sau là có thể tốt lên."

Ninh Diệu Trạch nghĩ đến cảm giác rượu mạnh thoa vào miệng vết thương lớn trên đầu của hắn, hắn có chút muốn khóc, loại phương pháp này hắn không phải chưa thử qua, lúc chấp hành nhiệm vụ, bọn họ bị thương bọn họ sẽ dùng rượu mạnh xối lên miệng vết thương, thứ nhất là có thể tiêu độc, thứ hai là nâng cao tinh thần, bảo trì đồng cảm mãnh liệt, có thể không cần lo lắng sẽ buồn ngủ gì đó.

Nhưng đúng là bởi vì đã nếm thử qua, cho nên hắn mới không muốn trải nghiệm qua loại cảm giác này lần nữa, thật sự là đau không thể miêu tả.

Ninh Diệu Trạch tận lực bảo trì thái độ bình tĩnh cùng Đào Thanh nói "A Thanh, không thể trực tiếp dùng rượu, miệng vết thương trên đầu ta không nhỏ, lại là bị thương ở trên đầu, cho nên phải cẩn thận mới được, như vậy đi ngươi đi tìm một cái khăn sạch đặt ở trong nước ấm nấu một chút, sau đó vắt khô khăn rồi nhúng rượu, đem lên lau máu khô trên đầu ta là được, vết thương này khẳng định phải xem đại phu, bằng không dễ dàng xảy ra vấn đề."

Đào Thanh không biết vì sao Ninh Diệu Trạch biết nhiều như vậy, còn phải phiền toái đem khăn nấu ở trong nước một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhịn đau của Ninh Diệu Trạch, Đào Thanh cũng không hỏi gì, xoay người đi làm việc.

Lúc này dây thần kinh mới được thả lỏng, hắn nằm ở trên giường lơi lỏng nhìn xuống dưới, Ninh Diệu Trạch cảm thấy cả người đều không thích hợp, chỗ nào chỗ nào cũng rất đau, quả thực khổ bức không chịu được.

May mắn, kiếp trước tham gia quân ngũ nhiều năm, không đến mức làm hắn đau kêu ra tiếng.

Ninh Diệu Trạch lau mồ hôi trên trán, nằm ở trên giường thở hổn hển.

Thân thể này lúc trước không tồi, chỉ là lần này bị thương nghiêm trọng, còn đói bụng lâu như vậy, dinh dưỡng cũng theo không kịp, cho nên hiện tại có chút suy yếu.

Thời điểm Đào Thanh trở về Ninh Diệu Trạch đã có chút mơ mơ màng màng, thân thể chịu đựng không nổi muốn ngủ, lại lo lắng Đào Thanh không biết xử lý miệng vết thương như thế nào sợ Đào Thanh làm sai cách, cho nên hắn gượng không ngủ xem Đào Thanh xử lý .

May mắn, Đào Thanh đều là dựa theo lời hắn nói, miệng vết thương được lau khô Đào Thanh còn đắp thảo dược lên đầu hắn.

Thảo dược này hẳn là Đào Thanh ở trong núi đào ra, cụ thể là cái gì Ninh Trạch không biết, hắn cũng không hỏi, hắn nghĩ Đào Thanh sẽ không hại hắn, cũng liền an tâm.

Vết thương trên đầu xử lý tốt, kế tiếp chính là cánh tay, tay áo xốc lên, Ninh Diệu Trạch cảm thụ, lệch xương, không phải phiền toái, chỉ cần có thể chỉnh trở về cho đúng là được.

Chỉ là tay hắn bị thương thời gian quá lâu không được chữa trị, không thể trực tiếp tự chỉnh được, nên dùng ván kẹp kẹp chặt, chậm rãi cố định trở về.

Ván kẹp chuyên dụng nơi này khẳng định không có, cho nên Ninh Diệu Trạch kêu Đào Thanh tìm cho mình tấm ván gỗ tới cột tay hắn lên, có thể hữu dụng là tốt nhất, nếu vô dụng thì còn phải đi tìm đại phu.

Thời cổ đại không có khoa chỉnh hình chuyên nghiệp, hơn nữa nơi này nhìn không giàu có, phỏng chừng thật đúng là không có biện pháp trị.

Đương nhiên, đó đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là bọn họ không có tiền kêu đại phu chữa trị, cho nên muốn trị cũng không có cách trị.

Xử lý tốt vết thương trên người, Ninh Diệu Trạch thật sự chịu đựng không nổi chuẩn bị ngủ, còn Đào Thanh lại đi ra ngoài, hắn đi làm cái gì Ninh Diệu Trạch cũng không rõ ràng lắm, hắn cũng không có nhiều tinh lực mà đi hỏi, hắn hiện tại có ý nghĩ duy nhất chính là có thể sớm làm bản thân tốt lên một chút, bằng không hết thảy đều là tốn công vô ích.

Mà lúc hắn muốn ngủ, Ninh Diệu Trạch đột nhiên nhớ tới một việc, vừa mới có cơ hội tốt hắn thế mà quên mất hỏi Đào Thanh tình huống nơi này.

Chính là cái ý nghĩ trong đầu này vừa hiện lên hắn đã nhắm mắt lại hoàn toàn ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro